Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1190: Về thủ đô chuẩn bị.

Viếng thăm nước ngoài đối với mỗi quốc gia đều là chuyện vô cùng quan trọng và đòi hỏi nghiêm ngặt. Đi ra ngoài cần phải có những chuẩn bị nhất định. Đừng thấy ở trên TV nhìn người ta viếng thăm đều dường như rất đơn giản, nhẹ nhõm. Chỉ cần ngồi trên máy bay thoáng cái là đã đến nơi. Sau đó tới chỗ đón tiếp lãnh đạo rồi chú ý bảo vệ danh dự ở các nước sở tại gì đó, tham dự vài cuộc họp. Thế là xong, rất dễ dàng. Nhưng Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, viếng thăm nước ngoài không phải chuyện dễ dàng như vậy. Đầu tiên, trước khi ra nước ngoài cần tiến hành một số lời mời giữa hai bên. Là tổng thống của một quốc gia chính là đại diện cho hình ảnh của một quốc gia nên cũng không thể cứ thích là liền ra cửa đi. Vạn nhất, tới lúc đó không có ai tiếp đãi thì làm sao?
Cho nên, cái đầu tiến chính là tiến trình trước chuyến viếng thăm. Tiến trình này sẽ do Bộ Ngoại giao của hai bên tiến hành. Sau khi đã xác định xong hành trình sẽ là vấn đề bảo vệ an toàn cho lãnh đạo quốc gia. Sau khi đã làm xong, đối phương sẽ liên hệ với đại sứ quán và Cục Cảnh vệ của họ để xác định và cân đối lộ trình của chuyến đi. Về phía Trung Quốc cũng sẽ phái nhân viên qua trước để phối hợp với chính phủ và địa phương quốc gia đó tiến hành bố trí bảo an.
Sau đó, Kiều tổng thông qua hội nghị cửu đỉnh, chính thức xác định những thành viên của phái đoàn viếng thăm.
Tiếp đó là trong thời gian viếng thăm của thủ trưởng, cụ thể là sẽ bàn những vấn đề hợp tác gì…
Phía Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng không ngoại lệ. Với tư cách là một thành viên rất đặc biệt trong phái đoàn viếng thăm, Nhiếp Chấn Bang cũng cần phải tới thủ đô sớm để tiến hành tập huấn và sắp xếp.
Sau khi tan làm buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang mới xuất phát. Phía tỉnh Lũng Tây, ngoài Nhiếp Chấn Bang còn có bốn năm nhân viên công tác nữa đi cùng. Cục trưởng Cục cảnh sát thương vụ, phó Chủ tịch phân công quản ký xây dựng kinh tế TRần Triết Văn đều ở trong hàng ngũ đó. Sau đó, chính là chủ nhiệm Ban Ngoại sự tỉnh và thư ký Hạ Cương cũng đi theo. Lần này, cương vị công tác của Hạ Cương cũng khá quan trọng. Không chỉ phụ trách công việc thư ký của Nhiếp Chấn Bang mà còn là thư ký của tất cả các lãnh đạo còn lại, đặc biệt là Trần Triết Văn.
Tám giờ tối, máy bay cất cánh. Khi mấy người Nhiếp Chấn Bang ra khỏi sân bay đã là mười giờ tối. Khi vừa đi ra, các đồng chí ở văn phòng Lũng Tây tại thủ đô đã có mặt. Lần này, tất cả mọi người đương nhiên là sẽ ngủ lại ở tòa cao ốc Lũng Tây.
Sáng sớm hôm sau, Bộ Ngoại giao và Bộ An toàn Quốc gia đã tìm đến. Viếng thăm nước ngoài, đây không phải là trò đùa.
ở bên ngoài, mọi cử động đều là đại biểu cho hình ảnh của quốc gia. Thực tế, đã là cán bộ cao cấp trong Đảng thì nói chuyện và hành động cũng đều vô cùng thận trọng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều có quy định nghiêm ngặt cả.
Mấy người Trần Triết Văn rời đi cùng với các nhân viên công tác để tiến hành tập huấn những chi tiết trên. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng từ trong cao ốc Lũng Tây đi ra.
Lái chiếc xe mà phía văn phòng đại diện chuẩn bị cho, từ bãi đỗ xe của cao ốc Lũng Tây rồi quẹo vào đại lộ. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị tới bên Tây Sơn xem sao. Thời gian trước, chuyện của mình với Viên Hạo náo nhiệt như thế, sở dĩ có thể nhanh chóng chìm xuống mà không sinh ra chấn động gì chủ yếu là vì lão thủ trưởng Viên An Khang đã tỏ thái độ.
Là một lãnh đạo đã về hưu mà còn có thể có biểu hiện như vậy, về tình về lý, Nhiếp Chấn Bang đều nên cần đích thân đến nhà thăm hỏi một chút. Giải thích hay làm gì cũng được, việc này nhất định là phải làm.
Nhiếp Chấn Bang không mua bất cứ thứ gì cả. Tính cách của lão thủ trưởng, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Nếu đem thứ gì tới, chắc chắn là ông ấy sẽ ném ra ngoài cửa.
Xe dừng lại trước trạm gác của khu biệt thự Tây Sơn. Kéo kính xuống, Nhiếp Chấn Bang lấy chứng nhận công tác của mình xuống.
Tuy rằng ở trên xe không có giấy thông hành đặc biệt gì đó, nhưng với thân phận hiện giờ thì chính bản thân của Nhiếp Chấn Bang đã hơn cả giấy thông hành rồi.
Chiến sĩ đang đứng gác cẩn thận xem xét tờ chứng nhận công tác rồi cúi chào nói:
- Xin chào thủ trưởng.
Đồng thời lan can ở phía trước cũng đã kéo lên.
Biệt thự của lão thủ trưởng Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn rất quen thuộc. Nhà của Uyển Nhi cũng ở bên cạnh. Nhiếp Chấn Bang nhanh chóng đỗ xe ngay cạnh nhà của lã thủ trưởng.
Nhiếp Chấn Bang mở cửa xuống xe. Nhìn xuyên qua hàng lan can cao khoảng một mét, có thể thấy Viên An Khang đang tập Thái cực quyền ở ngoài sân.
Đi vào trong sân, Nhiếp Chấn Bang tỏ ra rất quen thuộc, ngồi xuống chiếc ghế đá bên dưới gốc nhãn lớn, kiên nhẫn đợi ông đánh xong bài quyền.
Bên này, bác sĩ chăm sóc sức khỏe cầm chiếc khăn long màu trắng đang chuẩn bị đi tới thì Nhiếp Chấn Bang đã đứng lên:
- Để tôi.
Vị bác sĩ đương nhiên cũng biết Nhiếp Chấn Bang. Đi theo lãnh đạo đã lâu nên cũng hết sức quen thuộc với người trong thể chế. Vị bác sĩ liền mỉm cười không nói gì, đưa khăn cho Nhiếp Chấn Bang.
Đưa khăn cho Viên An Khang, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Lão thủ trưởng, người vẫn như vậy. Đúng là càng già càng dẻo dai đấy.
Viên An Khang tỏ ra hết sức vui vẻ. Nhiếp Chấn Bang đến thăm, Viên An Khang đương nhiên biết là vì chuyện gì. Thái độ này cũng đã biểu lộ, Nhiếp Chấn Bang vẫn còn tôn trọng mình. Mà loại tôn trọng này không giống với bình thường. Có loại tôn trọng là thể hiện bề ngoài. Ví dụ như, Viên Hào muốn có công trình, không ít cấp dưới của mình đều bật đèn xanh. Đối với kiểu tôn trọng này, thái độ của Viên An Khang là không ủng hộ, không phải đối cũng không đáng nhắc đến. Còn sự tôn trọng của Nhiếp Chấn Bang là phát ra từ trong nội tâm. Đây chính là phong cách làm việc của mình mà Nhiếp Chấn Bang đã học được.
- Ha ha, già rồi. Lực bất tòng tâm rồi. Nhưng hàng ngày vẫn phải đánh một bài Thái cực quyền dù là gió hay là mưa. Đây là thói quen của tôi rồi.
Nhận chiếc khăn, lau qua một chút, Viên An Khang cười nói.
Ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây, Viên An Khang nâng ấm trà nóng hổi ở bên cạnh lên. Ấm trà tử sa này là do Viên An Khang tự tay pha, sau khi rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén, cười nói:
- Chấn Bang à, lần này khiến cậu thêm phiền toái rồi.
- Lãnh đạo, ngàn vạn lần đừng nói vậy mà khiến cho Chấn Bang sợ hãi.
Nhiếp Chấn Bang để chén trà xuống, cung kính nói.
Nói chuyện cùng với Viên An Khang chừng nửa giờ, bác sĩ ở bên cạnh liền đi tới nhắc nhở. Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên. Dù sao cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, cơ thể cùng sức khỏe đã không còn như trước nữa, đương nhiên sẽ không thể như người trẻ được.
Nhưng lời nên nói đều đã nói, mục đích đều đã đạt được rồi. Đến đây, nói gì cũng không quant trọng, quan trọng chính là thể hiện thái độ.
Từ Tây Sơn đi ra, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng đến Cấm Hải. Sau khi đi qua một loạt kiểm tra, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng lên văn phòng của chủ nhiệm Phương Lê ở tầng hai trên tòa nhà làm việc.
Nhiếp Chấn Bang gõ cửa. Bên trong vang lên tiếng của Phương Lê:
- Mời vào.
Nơi làm việc ở trung ương, tất cả mọi nơi đều mang nét kiến trúc cổ điển. Nhất là ở Cấm Hải này, đều là các tòa nhà trệt. Ngoài khu vực văn phòng trung ương ra, thì có rất ít nhà hai tầng.
Bố cục văn phòng cũng không giống với ở địa phương. Phần lớn văn phòng ở địa phương đều sang trọng hết sức có thể. Diện tích lớn, trang trí đẹp, đồ đạc tốt. Tóm lại, tất cả đều thể hiện một không gian vô cùng trang trọng.
Còn văn phòng ở đây tất cả đều lấy thực dụng làm chủ. Không chỉ Phương Lê, kể cả là văn phòng của các lãnh đạo cũng không lớn. Chỉ là một căn phòng, bên trái là một loạt giá sách, ở giữa là bàn làm việc, bên trên để một đống tài liệu.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, Phương Lê khẽ gật đầu, cũng không dừng công việc lại mà vừa làm vừa nói:
- Ngồi đi. Đang chuẩn bị đi tìm cậu đây. Lần này đi ra ngoài, Kiểu tổng cho cậu quyền lực không nhỏ đâu.
Nghe Phương Lê nói, Nhiếp Chấn Bang sửng sốt:
- Anh Lê, sao lại nói vậy? Giữa chúng ta còn cần phải lấp lửng như vậy sao?
Phương Lê cười một cái rồi nghiêm mặt nói:
- Chấn Bang, lần này Kiều tổng đi thăm viếng bốn nước châu Mỹ cũng đem theo không ít dự án hợp tác. Cùng với sự hợp tác giữa chúng ta với Cuba và Zimbabwe, chúng ta cũng hợp tác với cả Brazil. Quan trọng nhất là chuyến viếng thăm Mỹ. Lần này, cuộc gặp gỡ với tổng thống Mỹ chính là tiêu điểm của thế giới. Trong chuyến đi này, một số bộ và ủy ban trung ương cũng sẽ triển khai mở rộng một số hợp tác. Lần này, cậu đi với tư cách đại biểu duy nhất của địa phương, cũng sẽ tiến hành trao đổi một số triển khai hợp tác với những quốc gia này, xây dựng tình hữu nghị với một số tỉnh. Ngoài ra còn có thể dùng danh nghĩa tỉnh để triển khai mở rộng hợp tác trên lĩnh vực kinh tế. Tất cả những vấn đề này, có lẽ đều giao cho cậu xử lý và sắp xếp.
Nói tới đây, Phương Lê dừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngoài ra, dựa theo sắp xếp thì trong lúc viếng thăm Mỹ sẽ sắp xếp cậu làm người trả lời phỏng vấn và đi diễn thuyết ở một số trường đại học.
Cùng với lời nói của Phương Lê, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có chút chấn động. Vốn dĩ, Nhiếp Chấn Bang vẫn chỉ coi mình là món ăn kèm thôi, thật không ngờ, Kiểu tổng lại biến mình thành món chính như vậy. Xem ra, trong chuyến viếng thăm lần này, mình có khá nhiều đất để thể hiện.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm mặt nói:
- Anh Lê, cám ơn anh.
Lời cám ơn này tuyệt đối là cần phải nói. Tuy rằng, những thứ này đều cần phải nói với mình nhưng có nhiều thứ không chỉ như lời nói. Ý nghĩa ở trong đó khác nhau. Lời nói của Phương Lê, giá trị tuyệt đối vượt qua một tiếng cám ơn.
Thời hạn hai ngày tập huấn đã trôi qua. Trong hai ngày này, Nhiếp Chấn Bang cũng ở cùng với các nhân viên khác để nhận sự huấn luyện của ban an toàn. Đều là cán bộ cao cấp, trong quá trình ở bên ngoài, nhất định phải chú ý an toàn. Hơn nữa, nhất cử nhất động đều không thể chủ quan. Hơn không cẩn thận là có thể xảy ra chuyện khiến cả thế giới biết. Đây là chuyện tuyệt đối không được phép.
Hai ngày sau đó, tất cả chuẩn bị cũng đã hoàn tất.
Hôm nay, phái đoàn sẽ bay tới Brazil, mở đầu chuyến viếng thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận