Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1077: Thủ trưởng triệu kiến

Động tác của Nhiếp Chấn Bang hết sức nhanh chóng, sau khi nói với Hồng Phong thì ngày hôm sau Lý Úy Nhiên bên này chính thức đại diện tổ chức tìm Hồng Phong nói chuyện. Sau một phen trình tự quy trình thì ở trang web Ban Tổ chức Tỉnh ủy cùng với Hồng Giang nhật báo và truyền thông liền đăng công khai tin đảm nhiệm, đồng chí Hồng Phong đảm nhiệm Phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hồng Giang, Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Quan hệ của chức vụ cơ quan Tỉnh ủy này cũng là rất có ý tứ, Văn phòng Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký là cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng đừng tưởng rằng Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy chính là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đây là khái niệm hoàn toàn khác, nói như vậy thì chủ nhiệm văn phòng đều là xếp tên phía trên Phó trưởng ban thư ký kiêm nhiệm.
Tình huống của Hồng Phong thì khác hẳn, anh ta đầu tiên là đại thư ký Tỉnh ủy, kế tiếp mới là Phó chủ nhiệm văn phòng, về phần Phó trưởng ban thư ký đó là một sự xếp hàng, đây là một mánh lới giải quyết đãi ngộ cấp Phó giám đốc Sở.
Tâm sự của Hồng Phong cũng rất nặng, một loạt sắp xếp này của Bí thư Nhiếp là Hồng Phong không đoán trước được, Bí thư Nhiếp có khả năng phải rời đi, điều này cũng làm cho Hồng Phong có chút khó có thể thích ứng.
Tuy nhiên về làm việc thì Hồng Phong thật ra lại càng vất vả, Nhiếp Chấn Bang có thói quen làm thêm ca đêm, chỗ Hồng Phong lại cũng là tận chức tận trách, trên cơ bản khi nào Nhiếp Chấn Bang thì anh ta cũng mới nghỉ.
Về phần các công tác văn phòng đều làm được đâu vào đấy.
Buổi sáng bảy giờ hơn năm mươi phút thì Nhiếp Chấn Bang hiện ra trên hành lang, Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay đều hết sức đúng giờ, đây cũng là một thói quen nhiều năm qua của Nhiếp Chấn Bang.
Đi làm, trừ phi là có tình hình đặc thù khẩn cấp gì, bình thường Nhiếp Chấn Bang đều là đến văn phòng trước tiên.
Lúc đi vào văn phòng thì Hồng Phong cũng làm vệ sinh xong rồi, trên bàn bàn làm việc là báo hôm nay và một số văn kiện đều đặt ở trên bàn.
Vừa mới treo áo lên mắc thì điện thoại màu đỏ trên mặt bàn liền vang lên, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, bên ngoài Hồng Phong đang bưng chén trà đi tới cũng là ngây ngẩn cả người.
Bây giờ Hồng Phong đã không phải là cậu nhóc mới ra đời, nhiều năm là đại thư ký Tỉnh ủy nên tầm mắt cũng có chiều rộng. Điện thoại màu đỏ là điện thoại trực tiếp nối tới trung ương, bình thường không reo, reo lên đây là chuyện khẩn cấp.
Nghe thấy thế, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ, đi đến trước điện thoại, cầm điện thoại lên nói:
- Alo, xin chào, tôi là Nhiếp Chấn Bang.
Điện thoại kia dừng truyền đến một tiếng nói:
- Bí thư Chấn Bang xin chào, tôi là thư ký riêng của thủ trưởng số năm Phùng Hải Cường.
“Thủ trưởng số năm?”
Nhiếp Chấn Bang nghe thấy thế thật đúng là ngây ngẩn cả người, cú điện thoại này Nhiếp Chấn Bang nghĩ tới rất nhiều khả năng, có thể là Tổng bí thư Kiều, cũng có thể là Thủ tướng Mộc, hoặc là Vương Túc Châu, nhưng thủ trưởng số năm thì Nhiếp Chấn Bang còn thực là thật không ngờ.
Tuy nhiên chỉ chớp mắt Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được là thủ trưởng số năm phân công quản lý là công tác tổ chức. Điều động nhân sự cấp Tỉnh bộ và bổ nhiệm lên chức, miễn nhiệm thì lời nói thủ trưởng số năm cũng là có quyền rất lớn, hiện tại xem ra thủ trưởng số năm tìm mình thì nhất định là bởi vì nguyên nhân phương diện này.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Thư ký Phùng, xin chào.
Bởi vì cũng không phải rất quen thuộc với Nhiếp Chấn Bang nên lời nói Phùng Hải Cường hết sức công thức, sau khi hàn huyên thì Phùng Hải Cường nghiêm mặt nói:
- Bí thư Chấn Bang, đã được thủ trưởng chỉ thị ủy thác tôi gọi cú điện thoại này cho anh, trong vòng hai ngày tới kính xin bí thư Chấn Bang bớt thời giờ đến Bắc Kinh một chuyến, thủ trưởng tìm anh nói chuyện.
Giọng điệu Phùng Hải Cường hết sức chính thức và nghiêm túc, điểm này thì Nhiếp Chấn Bang cũng có thể hiểu, cũng không cảm thấy Phùng Hải Cường có cái gì không đến nơi đến chốn.
Dù sao lúc này Phùng Hải Cường đại diện chính là thủ trưởng số năm, cho dù chỉ là một cái truyền lời nhưng đại diện vẫn là thủ trưởng, nói như vậy cũng là rất tự nhiên, hai bên cũng không phải rất quen thuộc nên như vậy cũng rất bình thường.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, lập tức nói:
- Thư ký Phùng, xin chuyển lời với thủ trưởng, tôi khoảng ba giờ chiều sẽ đến Bắc Kinh.
Sau khi úp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang quay sang nói với Hồng Phong bên cạnh:
- Tiểu Hồng, cậu lập tức đi sắp xếp một chút, đặt vé máy bay đi Bắc Kinh, ngoài ra gọi điện thoại cho Đới Phi nói chuẩn bị xe sẵn sàng.
Đợi sau khi Hồng Phong ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại bấm số của Trần Nhạc, điện thoại vừa thông Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói luôn:
- Lão Trần, tôi nhận được điện thoại của thủ trưởng số năm, tôi hôm nay sẽ đi thủ đô trước. Cách việc tổ chức đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc cũng chỉ có thời gian hai ngày. Tôi sẽ không trở lại cùng đoàn đại biểu đi cùng.
Việc tham gia đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc cả nước thì đoàn đại biểu Hồng Giang sớm đã thành lập. Gọi điện thoại cho Trần Nhạc là ý tứ của Nhiếp Chấn Bang đã rất rõ ràng. Bản thân mình rời khỏi Hồng Giang, bên này dù thế nào cũng phải sắp xếp một chút, lúc này mới có thể yên tâm.
Nghe được tin tức này, Trần Nhạc rất là bất ngờ, tuy nhiên liền phản ứng lại rất nhanh, nói:
- Bí thư, xin anh yên tâm, có chuyện gì, tôi bất cứ lúc nào sẽ điện thoại liên hệ với anh.
Kế tiếp, Nhiếp Chấn Bang lại gọi điện cho Tần Quảng Hán và Phó đoàn trưởng đoàn đại biểu Phương Viễn Sơn, nói rõ tình hình một chút. Một thủ tục này là nhất định cần, là đoàn trưởng đoàn đại biểu Hồng Giang, trong khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc tổ chức mà Nhiếp Chấn Bang nếu âm thầm đi thủ đô thì đến lúc đó nhất định khó nói, làm thế này sẽ không phức tạp như vậy.
Từ Hồng Giang ngồi chuyến bay vào khoảng hai giờ rưỡi xế chiều đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, dẫn theo Hồng Phong và Đới Phi, Nhiếp Chấn Bang vừa ra khỏi sân bay.
Ở cửa ra sân bay có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, đi thẳng đến bên này, mỉm cười nói:
- Bí thư Chấn Bang, xin chào, tôi là thư ký thủ trưởng số năm Phùng Hải Cường.
Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ rằng, Phùng Hải Cường lại trực tiếp đến sân bay, điều này làm cho trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng trầm ngâm một chút. Xem ra thủ trưởng số năm rất là sốt ruột, bằng không thì không có khả năng bảo Phùng Hải Cường ra sân bay đón mình.
Gật gật đầu, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Thư ký Phùng, vất vả cho anh quá.
Lên xe cùng Phùng Hải Cường rồi xe chạy nhanh ra khỏi sân bay, quẹo vào đường cao tốc sân bay, giờ phút này Phùng Hải Cường nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Bí thư Chấn Bang vất vả rồi, đột nhiên như vậy lại gọi anh lại đây, anh xem hai đồng chí này sắp xếp như thế nào?
Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn Hồng Phong và Đới Phi một chút rồi lập tức gật đầu nói:
- Thả xuống chỗ tòa nhà Hồng Giang bên kia đi, hai ngày nữa là lúc khai mạc đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận, tôi cũng không vội mà đi về.
Xe sau khi đi ngang qua tầng tầng cảnh vệ và thẩm tra, tiến vào tới trung tâm khu vực Cấm Hải, xe đỗ lại ở chính giữa khu cơ quan làm việc.
Dưới sự dẫn dắt của Phùng Hải Cường, Nhiếp Chấn Bang trực tiếp lên tầng hai, đi vào văn phòng, Phùng Hải Cường mỉm cười nói:
- Bí thư Chấn Bang, xin chờ một chút, tôi đi vào báo cáo.
Đối với việc này Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không để ý, đây cũng là rất bình thường. Là thủ trưởng số năm trong trung tâm Cửu Đỉnh thì thật sự là có tư cách này, đây cũng là một trình tự nhất định.
Không để cho Nhiếp Chấn Bang chờ quá lâu, rất nhanh Phùng Hải Cường liền đi ra nói:
- Bí thư Chấn Bang, mời vào trong.
Đi vào văn phòng, Nhiếp Chấn Bang cũng quan sát nơi này, trang sức trong phòng có vẻ hết sức bình thường, bàn làm bằng gỗ, là kiểu Minh Thanh chắc chắn, ghế bành gỗ, lúc này một người tuổi chừng sáu mươi năm tuổi đang cúi đầu viết nhanh.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tiến vào, thủ trưởng số năm cũng ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu, nói:
- Đồng chí Chấn Bang đến đây, mau mời ngồi.
Nói xong, thủ trưởng số năm cũng buông công việc trong tay xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Đồng chí Chấn Bang, lần này tìm cậu lại đây chủ yếu muốn cùng cậu thảo luận một chút chuyện của tỉnh Giang Nam. Đồng chí Chấn Bang, cậu đối với tỉnh Giang Nam chút hiểu biết gì không?
Những lời này khiến Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, rất nhiều loại tình huống cũng suy xét qua, lần này gọi mình lại đây là vì cái gì, một mặt là chuyện của tỉnh Hồng Giang, mặt khác thì trước kia Vương Túc Châu cùng mình nói qua chuyện của Du Châu. Cũng nghĩ qua là cấp trên suy xét điều mình đi Du Châu công tác, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại thật không ngờ là thủ trưởng số năm sẽ hỏi mình chuyện của tỉnh Giang Nam.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang đang tổ chức một chút ý nghĩ và ngôn ngữ trong lòng của mình, lập tức nói:
- Thủ trưởng, đối với tỉnh Giang Nam thì tôi hiểu cũng không nhiều. Có thể nói, chỉ biết một chút đại khái, tỉnh Giang Nam giáp giới Thượng Hải và là láng giềng của Giang Bắc. Đồng thời tỉnh Giang Nam cũng là một trong địa khu kinh tế phát đạt của quốc gia. Tôi nghe nói tổng giá trị sản lượng GDP năm trước của tỉnh Giang Nam vượt qua ba ngàn tỷ đồng, đứng thứ bốn cả nước, chỉ sau tỉnh Lỗ Đông, tỉnh Việt Đông và tỉnh Giang Bắc.
Sau khi lời của Nhiếp Chấn Bang hạ xuống, bên này thủ trưởng số năm cũng hơi hé miệng, gật đầu nói:
- Không hổ là người xuất thân làm kinh tế, đối với những con số này cậu thật ra rất nhạy bén. Cậu nói không sai, tình hình của tỉnh Giang Nam trên tổng thể là như vậy, nhưng trước mắt mà nói thì công việc của tỉnh Giang Nam cũng là khá phức tạp. Đồng chí Tôn Hậu Chiếu của tỉnh Giang Nam tình hình sức khỏe vẫn luôn không tốt lắm. Căn cứ vào đề cử của bản thân ông ta, sau khi trung ương tổng hợp nhân tố các phương diện cũng có suy xét phương diện này, ý của trung ương là hy vọng vào lúc tháng năm, tháng sáu có thể tiếp nhận bộ máy của đồng chí Tôn Hậu Chiếu, gánh lấy tỉnh Giang Nam.
Lời nói thủ trưởng số năm thẳng thắn, khiến Nhiếp Chấn Bang có chút mông lung, mình và Tôn Hậu Chiếu mặc dù có duyên phận vài lần nhưng cũng chưa nói tới thâm giao. Nhiếp Chấn Bang có chút khó hiểu về việc Tôn Hậu Chiếu gửi thông điệp đề cử mình đi tỉnh Giang Nam nhậm chức, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút không rõ.
Hơn nữa, lời nói thủ trưởng số năm cũng đáng được nghiền ngẫm, theo lý thuyết trong tình hình sức khỏe Tôn Hậu Chiếu không cho phép thì hẳn là càng sớm càng tốt mới đúng, vì sao cố tình đợi lựa chọn sau hai ba tháng. Đây cũng là một chỗ có điểm đáng ngờ, hai nhân tố này tổng hợp lại khiến Nhiếp Chấn Bang có chút bất an, thoạt nhìn thì tỉnh Giang Nam cũng không phải đơn giản như vậy.
Nhưng trên miệng Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm túc nói:
- Tôi kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, thủ trưởng để cho tôi đi nơi nào thì cá nhân tôi cũng không có bất kỳ ý kiến.
Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, nét mặt thủ trưởng số năm vốn nghiêm túc, cuối cùng nở một nụ cười rất vừa lòng loại thái độ này của Nhiếp Chấn Bang, gật đầu nói:
- Tốt, làm cán bộ lãnh đạo, cái cần là loại khí thế thẳng tiến không lùi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận