Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1063: Ăn Tết

Sự việc của tỉnh Hồng Giang vẫn đang trong thời điểm cư dân mạng bình luận nóng bỏng, ngay sau đó, phía trung ương liền cho ra một chính sách, lập tức thu hút sự chú ý của cả nước.
“Một số quy định của trung ương đối với họp mặt chúc Tết âm lịch của các Bộ và Ủy ban trung ương cùng với các Tỉnh thành và khu tự trị”. Văn bản này vừa ra, dường như y đúc với quy định và hành động của bốn điều đỏ. Lập tức, cả nước đều trầm trồ khen ngợi.
Chính phủ nhiệm kỳ này vừa mới nhậm chức liền có được rất nhiều quan tâm chú ý. Từ sau khi Kiều tổng và Mộc tổng nhậm chức, một luồng gió mới đã bắt đầu tràn ngập chính đàn trong nước. Trong dó, điển hình nhất, chính là tinh thần làm việc thiết thực cụ thể.
Mà hiện tại, sau khi một quyết nghị này của trung ương xuất hiện, lập tức khiến dân chúng cả nước đều trầm trồ khen ngợi.
So sánh với quy định bốn điều đỏ của Hồng Giang, quy định của trung ương có vẻ tỉ mỉ và chu toàn hơn nhiều. Trong vấn đề họp mặt chúc Tết năm mới, chính sách của trung ương không kịch liệt bằng Hồng Giang, hủy bỏ thẳng thừng họp mặt chúc Tết. Dù sao, chúc Tết âm lịch đây cũng là một tập tục truyền thống của quốc dân. Tùy tiện hủy bỏ, đây là một kiểu tấn công đối với văn hóa truyền thống, tranh luận sẽ rất lớn. Cho nên, quy định của trung ương hoàn toàn không phải là hủy bỏ họp mặt chúc Tết. Ngược lại, đưa ra ra một số quy định chi tiết, ví dụ, quy mô của họp mặt chúc Tết, địa điểm tổ chức, tiêu chuẩn liên hoan, quy cách quà tặng vv... rõ ràng chi tiết, có thể nói, hoàn toàn bù vào lỗ hổng họp mặt chúc Tết sẽ tặng quà lẫn nhau.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Hai mươi chín Tết, Nhiếp Chấn Bang dẫn đoàn hướng về quân khu Tỉnh ủy thăm hỏi quan binh đồn trú và chiến sĩ cảnh sát vũ trang. Trong phòng ở doanh trại nơi đóng quân của quân khu tỉnh, Nhiếp Chấn Bang thân thiết giao lưu cùng các chiến sĩ, thăm hỏi tỉ mỉ tình hình huấn luyện và sinh hoạt của chiến sĩ.
Đối việc như thế này, Nhiếp Chấn Bang đã không phải là lần đầu tiên trải qua. Theo nghiệp chính trị, hằng năm cuối năm việc này đều là tất yếu không thể thiếu. Hai mươi mấy năm rèn luyện, hiện nay, đối với chuyện vặt vãnh này, Nhiếp Chấn Bang đã là xe ngựa chạy đường quen.
Ba mươi Tết. Hôm nay là ngày nghỉ chính thức của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh. Vừa sáng ra, Nhiếp Chấn Bang liền lái xe chạy đến sân bay.
An Na và bọn trẻ đều đã về trước. Năm nay, là năm đầu tiên đại gia đình chính thức đoàn tụ với nhau, Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng. An Na, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết cũng đều hết sức coi trọng. Bọn trẻ vừa được nghỉ, Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển liền dẫn chúng về thủ đô. Mười ngày trước An Na cũng đã về nhà.
Mười giờ trưa, máy bay từ từ hạ cánh tại sân bay quốc tế thủ đô. Vì là tối giao thừa, trên máy bay hôm nay có vẻ tương đối rộng rãi. Bên ngoài sân bay cũng có vẻ khá vắng vẻ so với ngày thường.
Vừa ra khỏi sân bay, tại cửa đã nhìn thấy Nhiếp Gia Dân. Nhiếp Gia Dân đã bước vào tuổi bốn mươi, giờ đây cũng đã trở thành trụ cột trong nhà.
Tình nghĩa giữa anh em vẫn không hề phai nhạt. Hai anh em đều mỉm cười bước lên, thân thiết ôm nhau một cái.
Nhìn bông lúa mì và những ngôi sao lấp lánh trên vai Nhiếp Gia Dân. Gương mặt Nhiếp Chấn Bang cũng lộ vẻ mỉm cười:
- Anh hai, tốt lắm. Cuối cùng cũng vượt qua được ngưỡng này rồi.
Cũng gần giống với trong thể chế, nếu nói, trong chính trị, cấp tỉnh chính là một ngưỡng cửa. Đây là một là tiêu chí để từ cán bộ tầm trung bước hướng về phía cán bộ cấp cao, vậy thì trong quân đội, giữa tướng và tá chính là một cái hào rộng.
Có bao nhiêu người, cuối cùng cả đời đều cắm ở một vị trí đại tá này, mà hiện nay, Nhiếp Gia Dân đã vượt qua tuyến này, chính thức trở thành tướng quân. Mặc dù vẫn chỉ mới là thiếu tướng, nhưng vậy là đủ rồi. Nhiếp Gia Dân cũng chỉ mới bốn mươi, cách tuổi nghỉ hưu vẫn còn hai mươi năm. Thời gian hai mươi năm, tăng thêm hai ngôi sao trên vai của mình, đây tuyệt đối không phải là vấn đề.
Nhiếp Gia Dân cũng bật cười, giữa anh em, loại tình cảm quan hệ huyết thống không thể tách rời, khiến Nhiếp Gia Dân vẫn có thể cảm nhận được vẻ vui mừng xuất phát từ nội tâm của Nhiếp Chấn Bang.
Ngoài mặt, Nhiếp Gia Dân vẫn cười mắng:
- Chú ba! Chú đang tâng bốc tôi rồi. So với chú, tôi có là gì. Tôi suýt chút nữa thì đến sông Hộ Thành nhảy sông tự tử rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng bật cười ha hả:
- Anh thật là! Anh không lo con trai anh học tập điệu bộ này của anh sao?
Xe chạy ra khỏi sân bay, thẳng lên cao tốc sân bay, Nhiếp Gia Dân cũng cười nói:
- Chú ba! Lần này, chú phát rồi. Bốn điều đỏ! Chậc chậc, trung ương cũng đang học tập chú. Lần này, chú xem như đã nổi tiếng rồi.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang khoát tay, nói:
- Anh hai! Không nói đến quốc sự nữa. Thật không dễ gì nghỉ ngơi một chút, toàn là thảo luận chuyện này, anh không thấy phiền sao?
Nghe những lời này, Nhiếp Gia Dân bật cười ha hả:
- Đắc chí, chú lại đắc chí rồi! Sau khi về nhà cũng sẽ có người nói. Tôi có tấm lòng tốt, dự đoán trước nhắc nhở chú một chút thôi.
Nhiếp Chấn Bang cười gượng. Bốn điều đỏ đương nhiên mang đến cho mình tác động và ảnh hưởng cực lớn, cũng xem như nở mày nở mặt trong cả nước. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, mạo hiểm và lợi ích xưa nay đều song song tồn tại. Sự việc lần này, không nói tự bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng có thể nhìn thấy.
Đương nhiên, hành động này của trung ương, đích thật là một kiểu tán thành đối với năng lực chấp chính của Nhiếp Chấn Bang, tán thành đối với bản thân Nhiếp Chấn Bang. Đây cũng thay cho tán thưởng của trung ương đối với Nhiếp Chấn Bang.
Nhưng, cũng giống như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm nhận được áp lực nặng nề. Điểm này, từ Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hồng Giang cho đến Chủ tịch Mặt trận tổ quốc hai ứng cử viên này vẫn chưa có quyết định thì đã nhìn thấy được.
Nguyên nhân cuối cùng, kỳ thực, nói trắng ra vẫn là rất xa rời thực tế. Bất kể Nhiếp Chấn Bang muốn hay không, hiện nay, Nhiếp Chấn Bang thật sự là đã kiêu ngạo
Năng lực chấp chính xuất sắc, thực tế, chăm chỉ, bất luận là trong xây dựng kinh tế hay xây dựng Đảng quần chúng để cân nhắc, Nhiếp Chấn Bang đều hết sức xuất sắc. Nhưng, kiểu xuất sắc này, bản thân chính là một kiểu kiêu ngạo rồi.
Truyền thống văn hóa của Trung Quốc là trung dung, là ẩn thân mà phát tài, là giấu nghề. Không nghi ngờ gì nữa, Nhiếp Chấn Bang không phù hợp với tất cả những điều này.
Hiện tại xem ra, tương lai của Nhiếp Chấn Bang, không còn nghi ngờ gì nữa, là một mảng bừng sáng. Nhưng, hỏng chính là hỏng tại đây. Cứ như vậy, Nhiếp Chấn Bang liền trở thành một cái đích cho mọi người chỉ trích, trở thành đối tượng cho mọi người đả kích.
Nhiếp Chấn Bang mua tứ hợp viện, tường bao vây dọc theo bên ngoài đều được cải tạo thành gara. Một loạt, tám cái gara, đủ để toàn bộ đại gia đình nhà họ Nhiếp sử dụng.
Xe chạy đến cổng nhà để xe, cửa điện tử cảm ứng tự động liền đối mặt chuẩn xác với chíp điện tử trên xe, cửa xe từ từ mở ra.
Hai anh em từ gara bước ra, lúc này trong sân tràn đầy không khí Tết.
Thế hệ trước của nhà họ Nhiếp, Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy đều đã nghỉ hưu ở nhà. Đương nhiên cũng không cần phải giống trước đây, Tết đều ở bên ngoài đi thăm hỏi.
Bên trong khoảng sân rộng, đứa trẻ lớn nhất là tiểu công chúa Nhiếp Tiểu Phi của anh cả Nhiếp Gia Lương, mười bảy tuổi. Tiếp theo chính là Nhiếp Văn Văn, sau đó là Đổng Trị Bình và Nhiếp Phán Phán. Phía sau, đi cùng với Hà Thông tiểu tử nhà Nhiếp Tử Ngư, con trai của Nhiếp Gia Dân, Nhiếp Trác là nhỏ nhất, năm nay mới hơn bốn tuổi một chút.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân bước vào, tất cả đều bước đến. Tuy thường ngày đều phân tán khắp nơi, nhưng, giữa những đứa trẻ này hoàn toàn không có vẻ xa lạ. Gia giáo của nhà họ Nhiếp vẫn còn rất tốt, không có không khí lừa bịp nghi ngờ lẫn nhau trong đại gia tộc.
Nghe tiếng hoan hô của bọn trẻ, Nhiếp Gia Lương cũng từ trong phòng bước ra, mỉm cười nói:
- Về nhanh như vậy hả?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh cả! Em lại nghe nói, khoảng thời gian này anh hoạt động liên tục.
Nói ra, Nhiếp Gia Lương và Trương Húc tuy đều là hai người mình hết lòng, nhưng, không thể không nói, trong nhiệm vụ này, Nhiếp Gia Lương đã phát huy ra tiềm lực cực lớn của anh ta
Về mặt chức vụ lãnh đạo Đảng chính, năng lực của Nhiếp Gia Lương hoàn toàn không có điểm gì xuất sắc, cũng không có điểm nào yếu kém, luôn luôn ôn hòa.
Nhưng, sau khi nhậm chức ở tập đoàn Hoa Hạ, năng lực của Nhiếp Gia Lương lại thể hiện ra hoàn mỹ. Liên tục mấy hành động lớn, hai năm gần đây, tập đoàn Hoa Hạ liên tục sáng tạo ra cái mới trên thị trường quốc tế, ra quân khắp nơi, mậu dịch quân sự trong nước. Những việc này đều là Nhiếp Gia Lương triển khai hoạt động.
Nói đến đây, trên mặt của Nhiếp Gia Lương lại lộ ra vẻ đắc chí, cười nói:
- Tiểu tử! Đây là đang tổn hại tôi. Sự việc của tập đoàn Hoa Hạ chú còn chưa hiểu sao? Đều là chú tạo ra cơ sở nền tảng tốt.
Trong lúc nói chuyện, bên trong Diệp Thục Nhàn cũng đã bước ra:
- Ba anh em nhà anh, sắp đến Tết rồi vẫn thật chuẩn bị làm lão gia hả? Vỏ sủi cảo ở bên trong đều đã cán kỹ lắm rồi, đang chờ ba anh em nhà anh vào làm sủi cảo.
Trong phòng mở hệ thống sưởi, ấm áp như mùa xuân.
Ba anh em đều cười ha hả bước vào, trong phòng khách rộng rãi đã không ít người đang vừa đứng vừa ngồi.
Cũng may lúc Nhiếp Chấn Bang mua căn nhà này, mua được đủ lớn, ngoại từ bốn cái sân nhỏ, đại sảnh ở sân chính giống như đại điện, khoảng chừng hơn một trăm mét vuông diện tích.
Ở sô pha bên kia, Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Oai, hai cụ già hiện tại của Nhiếp gia, đang đánh cờ. Bên này, các bà vợ của ba anh em Nhiếp Chấn Bang đều đang bận rộn.
Bà anh em Nhiếp Chấn Bang vừa bước vào, em rể Hà Nghĩa Đào mở miệng nói:
- Anh ba đã về!
Làm sủi cảo, xem xuân muộn, đây đều là tiết mục chuẩn bị cho đêm ba mươi của người Trung Quốc. Người của đại gia đình đều ở bên phòng khách.
Một chiếc màn hình lớn một trăm năm mươi inch, hình ảnh rõ nét, lại thêm hiệu quả âm hưởng đồng bộ, đủ để bảo đảm, trong không gian rộng lớn thế này, dù ở vị trí nào cũng đều có thể nhìn thấy tivi.
Cùng với tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, điện thoại của mỗi người đều trở nên bận rộn. Ba anh em đều không phải là lãnh đạo nhỏ. Thậm chí em rể Hà Nghĩa Đào, hiện nay cũng đã là cán bộ cấp Giám đốc Sở. Đương nhiên có thể nhận được không ít tin nhắn chúc Tết.
Bên này, bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng gửi tin nhắn chúc Tết cho một vài lãnh đạo, thủ trưởng và cán bộ dưới quyền trước đây.
Người già ở trong nhà, sau mười hai giờ đều đã đi ngủ. Trẻ con cũng ngoan ngoãn ngủ trong tiếng quát mắng của mẹ chúng.
Trong phòng khách, ba anh em thêm cả em rể đều đã tụ tập lại một chỗ cùng đánh mạt chược. Tiền là chuyện nhỏ, chủ yếu vẫn là không khí đoàn viên.
Nhiếp Gia Lương đưa ra một quân bài, đang nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chú ba! Lần này trở về, một số nơi cần chúc Tết chú vẫn nên đi chúc một tí. Tôi nghe được một vài tin tức, hiện nay, ở thủ đô truyền ra một số tin đồn, đều nói phải áp chú xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận