Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1207: Các con đã lớn rồi.

Tình cảnh cả đêm đương nhiên không cần phải nói tỉ mỉ. Đã là vợ chồng lâu năm, đây cũng không phải là lần đâu tiên. Nhưng Đổng Uyển vẫn cảm thấy có chút mất mặt. Hơn nữa, cả ba người đều không thích kiểu đó cho lắm, cũng không hẳn là không thích, mà là một loại kháng cự từ trong tiềm thức.
Nhưng mỗi một lần như vậy, mỗi người đều hết sức kích động, cảm giác kích thích khác thường, đương nhiên có thể nói là đã lên đến cực điểm.
Nhiếp Chấn Bang đang ngủ một giấc để lấy lại sức, mãi đến chín giờ sáng mới rời khỏi giường, cảm thấy hơi đau lưng.
Vì đang ở nhà nên cũng không cần ăn mặc nghiêm túc quá, Nhiếp Chấn Bang mặc một bộ quần áo giữ ấm, bên ngoài khoác một chiếc áo ngủ tơ tằm kiểu nam.
Nhiếp Chấn Bang đặt tay lên hông, đi ra khỏi phòng. Trong phòng khách, An Na và Đổng Uyển cũng vừa mới rời khỏi giường không lâu.
- Nhìn xem, anh có thể mà. Sao rồi, bây giờ đã biết là mình không được chưa. Đến tuổi rồi.
An Na trợn mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Lý Lệ Tuyết cũng cười nói:
- An Na, đừng để ý tới anh ấy. Anh ấy không biết tự lượng sức thôi. Vài năm nữa là con đã lấy vợ lấy chồng được rồi mà vẫn còn cho rằng mình là thanh niên.
Nhiếp Chấn Bang lúc này mới lên tiếng:
- Không biết là đêm qua ai kêu lợi hại nhất.
- Cũng không phải em. Chị Tuyết Nhi còn hơn cả em.
An Na lại vô cùng khoa trương bắt chước giọng Lý Lệ Tuyết:
- Ông xã! Mau lên, ông xã!
- Được lắm, đồ đáng ghét, dám trêu người ta.
Lý Lệ Tuyết thẹn thùng.
Niềm vui nơi khuê phòng cũng không phải bởi tuổi tác lớn hay nhỏ. Ngày hôm nay đối với mấy người Nhiếp Chấn Bang mà nói chính là quãng thời gian hết sức đáng giá so với ngày đó. Nếu như ngay cả niềm vui trong phòng the cũng quá bảo thủ thì còn ý nghĩa gì, còn có gì đáng nói nữa.
Cửa phòng khách mở ra, Đổng Uyển đi từ ngoài vào, nhìn thấy An Na và Lý Lệ Tuyết đang ồn ào, hơi ngạc nhiên nói:
- Đều đã lớn tuổi cả rồi, vẫn tưởng mình là thiếu nữ sao. Được rồi, mau tới ăn sáng đi. Hôm nay là ngày cuối năm rồi, lát nữa tất cả mọi người sẽ về.
Mười hai giờ hơn, theo tập tục truyền thống của nhà họ Nhiếp, tất cả mọi người trong nhà đều sẽ trở về ăn bữa cơm đoàn viên.
Anh cả Nhiếp Gia Lương không trở về. Tuy rằng, tập đoàn Hoa Hạ không nhiều việc lắm nhưng năm nay là một năm tương đối quan trọng. Tập đoàn Hoa Khí khởi công, đây là chuyện lớn của tập đoàn Hoa Hạ. Hôm nay Nhiếp Gia Lương cũng có chuyện cần xử lý nên không thể về được. Nhiếp Chấn Bang rất hiểu chuyện này. Anh cả muốn được giao quyền lãnh đạo ở cơ sở thì phải dựa vào bản thân đi vận động, phải tự mình đi trao đổi lợi ích với nhà họ Lý. Như vậy vẫn chưa đủ, rèn sắt cũng cần bản thân phải cứng rắn. Chính anh cả cũng muốn có thành tích mới.
Nhiếp Gia Lương cũng không về ăn tết mà ở lại quân khu Cam Châu vì cân nhắc đến tiền đồ của mình. Nhiếp Gia Lương định rằng tết sang năm sẽ về sau. Sắp tới, ở quân khu cũng có không ít người đã đến lúc lui tuyến, như vậy, bên dưới đương nhiên cũng phải bôn ba một chút mới có được địa vị.
Em gái Nhiếp Tử Ngư hôm nay sang nhà chồng ăn tết nên cũng không về. Vì vậy nên cả nhà họ Nhiếp trở về nhưng cũng chỉ có nhà Nhiếp Chấn Bang là đoàn tụ.
Mọi người không đầy đủ nên sẽ không tổ chức gì hoành tráng. Vợ chồng bác cả cũng không ở thủ đô mà tới viện điều dưỡng ở Bắc Hà.
Vợ chồng Nhiếp Quốc Uy còn chưa đi chủ yếu là bởi muốn gặp Nhiếp Chấn Bang, cả nhà gặp mặt một chút. Buổi chiều, ông sẽ đến nhà Nhiếp Tử Ngư ở Yến Bắc.
Về đến nhà, vừa vào cửa, ba anh em Nhiếp Văn Văn liền túm tụm lại với nhau. Nhiếp Phán Phán và Đổng Trị Bình nháy nháy mắt, Nhiếp Văn Văn chạy tới tươi cười:
- Cha, chúng con đi ra ngoài một lát, tối sẽ về.
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, nhướng mày, không hiểu mấy đứa trẻ này đang muốn làm gì. Sắp sang năm mới rồi còn muốn ra ngoài, trên đường còn có người sao? Nhiếp Chấn Bang nói:
- Văn Văn, có chuyện gì? Sắp sang năm mới rồi còn muốn ra ngoài nữa.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, Nhiếp Văn Văn liền làm nũng nói:
- Ai da, cha à, cha hỏi nhiều như vậy làm gì. Tóm lại là chúng con có việc, cha cũng đừng quan tâm.
Đổng Trị Bình ở bên cạnh lên tiếng:
- Cha, con nghe mẹ con nói, cha mười sáu tuổi đã cùng với chú họ và bác Lưu kinh doanh, mở siêu thị Ốc Gia rồi. Chúng con đều đã trưởng thành rồi. Cha yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Nhiếp Chấn Bang vẫn không nói gì, ba đứa trẻ liền xoay người chạy ra ngoài.
- Haiz, Văn Văn, các con đừng có đi chơi xa. Buổi tối nhớ về sớm một chút đấy.
Không còn thấy bóng dáng của đám trẻ nữa Nhiếp Chấn Bang mới kêu lên.
- Còn kêu nữa, chúng đã đi xa rồi.
Giọng nói của Đổng Uyển vang lên ở phía sau.
Vừa quay đầu lại, Nhiếp Chấn Bang liền nhìn thấy vẻ mặt đang tươi cười của Đổng Uyển. Nhìn bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, thần thái này rõ ràng chứng tỏ Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng người thân.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Nhìn bọn trẻ lớn lên từng ngày, trong lòng anh cũng không biết diễn tả thế nào nữa. Cảm thấy nhiều năm như vậy, anh đã nợ chúng quá nhiều, không biết làm thế nào để có thể bù đắp được cho chúng.
Đổng Uyển cũng cười nói:
- Anh cũng biết bọn trẻ lớn rồi à.
Nói đến các con, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói:
- Thái độ của Trị Bình hôm nay có chút khác thường. Anh nhớ, khi còn bé nó sợ nhất là anh, hầu như là không dám nói chuyện với anh. Hôm nay có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là thời kỳ nổi loạn đến rồi?
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển phì cười, xinh đẹp liếc mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang, tình cảm nói:
- Anh ấy, lúc nên quan tâm thì không quan tâm. Bây giờ các con đã lớn rồi thì anh lại mới chú ý. Nếu đợi anh thì đã xong rồi. Anh yên tâm đi, con chúng ta tuyệt đối không có những tật xấu đó.
Cả buổi chiều, cả nhà Nhiếp Chấn Bang cùng nhau vui đùa. Trong phòng khách cũng được đặt thêm một bàn trà.
Trên bàn là một tấm gỗ hình chữ nhật. Người Trung Quốc có phong tục làm mì vằn thắn đêm ba mươi. Nhiếp Chấn Bang tuy không phải người dân thường nhưng vẫn luôn duy trì phong tục này.
Nhiếp Chấn Bang đang nặn bột mì. Nặn một cũng là một công việc cần kỹ thuật và cần có sức mạnh. Vì thế, đương nhiên công việc này sẽ để cho Nhiếp Chấn Bang làm.
Bên cạnh, Đổng Uyển làm công việc lăn vỏ sủi cảo. Công việc này nói về kỹ thuật cũng không đòi hỏi gì nhiều, dù làm qua loa cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Cuối cùng, công tác làm vằn thắn thì giao cho Lý Lệ Tuyết. Về mặt này, Lý Lệ Tuyết chịu khổ hơn một chút so với Đổng Uyển và An Na. Xuất thân từ gia đình bình thường nên từ nhỏ đã quen với công việc nhà.
Đám trẻ ra ngoài rồi, người lớn cũng không ở nhà nên cả buổi chiều là không gian riêng của bốn người. Vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hơn bảy giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng ô tô đi vào gar a. Sau khi đầy mười sáu tuổi, Nhiếp Văn Văn và Đổng Trị Bình đã học lái ô tô và lấy được bằng.
Sau đó, cả ba vừa nói vừa cười cùng nhau đi vào sân. Nhiếp Phán Phán vừa đi vừa nhảy lên lưng Nhiếp Chấn Bang, nũng nịu nói:
- Cha, chúng con về rồi.
Đêm giao thừa năm nào cũng như nhau, không đến một tiếng sau là cả ba đứa trẻ đều nhao nhao tìm lý do để trở về phòng mình.
Chứng kiến cảnh này, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút cảm khái. Lúc nhỏ, chỉ cần mình về nhà thì đám trẻ sẽ bám chặt lấy mình, xem pháo hoa. Nhưng hôm nay, ngồi trước tv mà đứa thì nghịch điện thoại, không thì ôm khư khư cái máy tính bảng, đều không có tâm tư nhìn đến tiệc tối.
Đối với những chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không bắt buộc. Các con đều đã lớn, những thứ này, Nhiếp Chấn Bang cũng có thể tiếp nhận.
Nhìn bộ dạng đám trẻ rời đi, Nhiếp Chấn Bang cười khổ nói:
- Lần này trở về, anh thật sự đã cảm nhận thấy các con đã trưởng thành rồi.
- Biết rồi phải không. Vẫn còn tưởng chúng giống lúc nhỏ, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh anh, hôm nay lại không thích ở cùng anh chứ gì.
An Na ở bên cạnh cười nói.
Hơn chín giờ tối, điện thoại Nhiếp Chấn Bang cũng vang lên. Điện thoại vào thời gian này, hầu hết đều là của cán bộ Lũng Tây. Ngoài ra còn có một số cấp dưới cũ khi mình nhậm chức tại Vọng Hải, Ba Thục và Hồng Giang.
Việc chúc tết đương nhiên cũng phải có quy tắc. Khoảng mười hai giờ, mọi người đương nhiên sẽ không chúc.
Hơn mười hai giờ một chút, Nhiếp Chấn Bang lấy điện thoại ra. Khi tiếng pháo hoa vẫn còn đang nổ vang, Nhiếp Chấn Bang bấm số gọi cho Viên lão, Thẩm tổng và Kiều tổng.
Cấp dưới chúc tết thì đương nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng phải chúc tết. Mộc tổng hôm nay đang đi thị sát ở địa phương, đang vui vẻ của người dân, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không quấy rầy.
Trước tiên là gọi điện cho Viên lão và Thẩm tổng chúc tết. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang bấm số của Kiều tổng. Điện thoại vừa thông, giọng Kiều tổng đã vang lên bên đầu dây bên kia:
- Chấn Bang à, chúc mừng năm mới.
- Thủ trưởng, tôi cũng xin chúc ngày năm mới vui vẻ.
Nhiếp Chấn Bang cười nói. Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp:
- Thủ trưởng, không biết ngày mai ngài có rảnh không?
Tới nhà Kiều tổng chúc tết cũng là có mục đích. Tháng một năm nay sẽ có đại hội toàn quốc. Bất kể là vì mình hay là vì anh cả Nhiếp Gia Lương cũng đều cần tới nhà thủ trưởng hỏi thăm một chút, tìm hiểu thái độ của Kiều tổng.
Kiều Dịch Nhân nghe Nhiếp Chấn Bang nói, dễ dàng hiểu được là Nhiếp Chấn Bang có ý gì. Trầm ngâm một chút, Kiều Dịch Nhân ở đầu bên kia cũng cười nói:
Chấn Bang à, ngày mai cậu không cần tới chỗ tôi đâu. Ngày mai là ngày mồng một, nên ở cùng gia đình. Cậu đến thăm cha vợ hoặc đi đâu đó đi. Mồng bốn đến chỗ tôi là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận