Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 641: Đụng vào họng súng

Những người ngồi đây đều không phải là tên ngốc, tên ngốc cũng không thể đi đến được bước này. Đồng thời, tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất rồi. Bí thư và Chủ tịch thành phố rất rõ ràng đây là đã thống nhất nhận thức và ý kiến rồi. Lúc này mà đụng thẳng mặt, đừng nói là bọn họ, ngay cả Phó Bí thư Thành ủy e là cũng khó có thể chấp nhận được sự tức giận của “lớp trưởng” và “lớp phó”.
Diêu Hòa Khôn lúc này cũng không nói gì nữa, cũng không nói cái gì mà chuyện tự mình xin xử phạt. Lời của Chủ tịch thành phố Nhiếp đã nói rất rõ ràng rồi, nhân vật số một phụ trách, mặc dù nói đây là chuyện của một phân cục, nhưng nếu thực sự lại giả vờ giả vịt như vậy thì khó tránh khỏi sẽ xin cho mình sự xử phạt, mất nhiều hơn được.
Một đám nhân vật số một của Cục ủy trực thuộc thành phố hầu như đều thắc mắc trong đầu không nói ra, mãi đến khi sau khi tan họp Điền Húc Giang và Nhiếp Chấn Bang đi ra khỏi phòng hội nghị xong, người khác lúc này mới lần lượt đứng lên.
Đi ra khỏi trụ sở Thành ủy, phía sau một giọng nói vang lên:
- Lão Diêu!
Diêu Hòa Khôn quay đầu lại nhìn, Cục trưởng Trương của Cục thuế nhà nước từ trong trụ sở làm việc Thành ủy đi ra. Ngừng lại mấy bước, đợi sau khi Cục trưởng Trương di đến gần trước mặt.
Diêu Hòa Khôn cũng mỉm cười nói:
- Lão Trương, có chuyện sao?
Cục trưởng Trương là Cục trưởng của Cục thuế nhà nước nhưng cả người kiêu ngạo, trong mấy lãnh đạo Cục ủy trực thuộc thành phố Vọng Hải, Cục trưởng Trương là người thoải mái nhất. Cục thuế nhà nước là đơn vị quản lý theo kiểu vuông góc, quan hệ tổ chức nhân sự đều nằm trong tay ban ngành cấp trên, thành phố Vọng Hải lại là do Tổng cục Thuế nhà nước trực tiếp quản lý, đây chính là sức mạnh của Cục trưởng Trương.
Nhìn bộ dạng của Diêu Hòa Khôn, Cục trưởng Trương có chút khinh thường, thấp giọng nói:
- Lão Diêu, anh đây là đang làm gì vậy? Lẽ nào, anh còn sợ hãi? Hệ thống thuế chúng ta, hai bộ máy quản hạt, cùng lắm thì anh điều đến Cục thuế nhà nước là được rồi, còn phải quản những chuyện này làm gì?
Lời nói của Cục trưởng Trương khiến Diêu Hòa Khôn có chút nghẹt mũi. Đối với tư lịch của Chủ tịch thành phố Nhiếp, Diêu Hòa Khôn từng có nghiên cứu cụ thể. Năm đó lúc ở Tây Bắc chỉ nghe nói cán bộ của hệ thống thuế nhà nước rơi vào tay Chủ tịch thành phố Nhiếp, nếu thực sự tưởng rằng Cục thuế nhà nước không phục tùng sự quản hạt thì đó là đại sai cực kỳ sai. Bất luận là đơn vị nào, cho dù là quân đội, đây là một hệ thống hoàn toàn độc lập. Tuy nhiên, bình thường thì quân đội đều phải chú ý đến sự xây dựng và sâu xa của mối quan hệ của quân đội với địa phương, càng huống hồ anh đây chỉ là một đơn vị quản lý theo kiểu vuông góc.
Việc này nếu là người khác thì Diêu Hòa Khôn tuyệt đối sẽ không quan tâm đến ông ta, nhưng lão Trương người này mặc dù có kiêu ngạo một chút, nhưng đây là vì ông ta ở trong hệ thống thuế nhà nước, nhưng bình thường lão Trương đối với ban bè vẫn là rất tốt.
Nghĩ đến đây, Diêu Hòa Khôn lại cười nói:
- Lão Trương, không phải là Diêu Hòa Khôn tôi sợ hãi, phục từng lãnh đạo cấp trên, tôn trọng quyết định của cấp trên đây là điều tất yếu. Lão Trương, tôi kiến nghị với anh, sau khi trở về tìm lãnh đạo của Tổng cục thuế nhà nước hỏi thăm một chút. Năm đó, Cục trưởng Cục thuế nhà nước của Khu tự trị Tây Bắc ngã ngựa thế nào. Tôi nghĩ, sau chuyện này anh chắc chắn sẽ hiểu.
Vừa vền tơi Cục thuế địa phương bên này, Diêu Hòa Khôn lập tức mở cuộc họp tổ Đảng toàn Cục, nhìn mọi người một lượt, Diêu Hòa Khôn liền ho nhẹ một tiếng, lên tiếng:
- Tạm thời triệu tập mọi người đến, mở cuộc họp này mục đích chủ yếu chính là truyền đạt tinh thần hội nghị của cấp trên một chút.
- Lần này, trong phạm vi toàn thành phố triệu tập nhân vật số một của tất cả các ban ngành chức năng có liên quan lại, mở cuộc họp động viên hành động cải thiện môi trường đầu tư. Từ bây giờ trở đi, trong thời gian nửa năm, trong phạm vi toàn thành phố triển khai hành động lớn chỉnh đốn môi trường đầu tư. Đối với các vấn đề kiểu như ăn hối lộ, ý đôg tham ô trục lợi… xuất hiện trong các ban ngành toàn thành phố, tiến hành chỉnh đốn nghiêm khắc.
Nói đến đây, giọng điệu của Diêu Hòa Khôn cũng trở nên nghiêm nghị:
- Lần này Bí thư Điền và Chủ tịch thành phố Nhiếp nói rồi, thực thi chế độ người đứng đầu phụ trách. Bất luận là đơn vị nào, ban ngành nào xảy ra vấn đề, trực tiếp tìm người đứng đầu của ban ngành đó để hỏi trách nhiệm, tuyệt đối không lưu tình. Cũng chính là nói, nếu Cục thuế địa phương bên này xuất hiện hành vi xấu xa như các nhân viên thu huế ăn hối lộ của doanh nghiệp quản lý, đòi ăn thẻ…Một khi phát hiện hoặc bị khiếu nại thì sẽ trực tiếp tìm nhân vật số một của cấp bậc này. Nếu là các phân cục phía dưới, các chi đội và phòng ban xảy ra vấn đề, sẽ gây phiền phức cho tôi.
Dừng một chút, Diêu Hòa Khôn trầm giọng nói:
- Tại đây tôi cũng nhắc lại một chút, ai thêm phiền phức cho tôi, trước khi tôi bị Bí thư Điền và Chủ tịch thành phố Nhiếp làm khó dễ thì tôi sẽ hạ người đó trước.
Lời nói của Diêu Hòa Khôn khiến cho các cán bộ của cả Cục thuế địa phương đều hàn huyên thì thầm, hôm nay lửa giận của Cục trưởng Diêu có chút lớn rồi, lẽ nào nói, Cục trưởng Diêu hôm nay bị phê bình?
Đang lúc có người nghĩ như vậy, bên cạnh, Diêu Hòa Khôn trầm giọng nói:
- Đồng chí Lý Minh Quân của phân cục một có ở đây không?
Câu nói này khiến cho một người đàn ông khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu trong phòng họp đứng dậy, gật đầu nói:
- Cục trưởng Diêu, có tôi.
Nhìn Lý Minh Quân, Diêu Hòa Khôn sắc mặt thay đổi, lại trầm tiếng nói:
- Đồng chí Minh Quân, Phân cục một các anh, đại đội Phó gì đó là chuyện thế nào vậy? Hôm nay đến Chủ tịch thành phố Nhiếp cũng điểm danh rồi, thật là có bản lĩnh đó, yêu nghề kính nghiệp đó. Thời gian tan ca rồi còn đưa mười mấy người, thân mặc đồng phục, đến Bách hóa Ốc Gia kiểm tra. Chưa ăn cơm sao? Lại mặt dày như vậy, chỉ vì đi kiếm một bữa cơm, đối với đồng chí này, ý kiến của tôi là, lập tức đình chỉ chức vụ, tiến hành điều tra. Ra lệnh anh ta làm kiểm điểm sâu sắc và đưa ra kiểm điểm bằng văn bản!
Vốn dĩ, còn có người chuẩn bị nói hộ vị đại đội Phó này, nhưng sau khi nghe đến bị Chủ tịch thành phố Nhiếp điểm danh, tất cả thành viên tổ Đảng Cục đều không nói gì. Lúc này ai lên thì đó là tên ngốc. Có âm thanh không giống đó không phải là đối đầu với Diêu Hòa Khôn mà là đối đầu với Chủ tịch thành phố Nhiếp.
Ngay lập tức, Cục thuế địa phương bên này toàn bộ đều tán thành, lập tức tiến hành đình chỉ chức vụ kiểm điểm đối với đồng chí Phó Gia Thành đại đội tra xét của Cục thuế địa phương thành phố Vọng Hải, yêu cầu anh ta làm kiểm điểm bằng văn bản.
Mấy ngày này, ngày tháng của đồng chí Phó Gia Thành sống cũng không thoải mái lắm. Đường đường một đại đội trưởng đại đội tra xét một phân cục lại bị đình chỉ chức vụ, còn phải làm kiểm điểm sâu sắc trên mười nghìn chữ trở lên. Điều này đối với Phó Gia Thành mà nói quả thật chính là sự tra tấn lớn nhất.
Khó khăn lắm, sứt đầu mẻ trán, sau khi viết linh tinh đầy mười nghìn chữ, vốn dĩ tưởng rằng mình có thể được giải thoát rồi.
Thật không ngờ, Cục trưởng Lý lại truyền đạt ý của Cục trưởng Diêu. Trước khi Cục trưởng Diêu báo cáo với Chủ tịch thành phố Nhiếp, mình chỉ có thể hao tổn thế này. Vừa không có câu trả lời rõ ràng cũng không để mình phục hồi chức vụ đi làm, điều này khiến Phó Gia Thành có chút không chịu nổi.
Theo suy nghĩ của Phó Gia Thành, Chủ tịch thành phố Nhiếp đây hoàn toàn là chuyện bé xé ra to. Không phải chỉ là ăn một chút, lấy một chút thôi sao? Những thương nhân và doanh nghiệp này đều rất vui vẻ, tùy tiện thả lỏng chút. Một tháng nói ít cũng phải tiết kiệm cho bọn họ không ít tiền. Chủ tịch thành phố Nhiếp làm như vậy không phải là cắt đứt đường sống của mình mà là cắt đứt đường sống của những ông chủ và doanh nghiệp này.
Mấy ngày này, Phó Gia Thành ở trong nhà cũng sắp phát điên rồi. Đổi lại là trước kia, lúc làm đại đội trưởng, có hôm nào không phải là ngày ngày có cơm ăn, đêm đêm có tiệc thân mật đâu. Bây giờ chức vụ cán bộ này vừa mất, cửa nhà lập tức liền lạnh ngắt, đến người gọi mình ăn cơm cũng không có.
Đột nhiên, điện thoại của Phó Gia Thành vang lên, điều này khiến Phó Gia Thành vô cùng kích động, vừa nhận điện thoại thì một âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Anh Phó, bận gì đó? Có rảnh không? Buổi tối cùng ăn cơm thế nào? Đi quán rượu hải sản Đức Vân bên đó.
Điều này nếu đổi lại là trước kia, Phó Gia Thành đối với nhà hàng hải sản này là coi thường không thèm quan tâm. Tuy nhiên, bây giờ Phó Gia Thành không lo được nhiều như vậy, không chút do dự liền gật đầu nói:
- Được, tiểu Bành, vẫn là cậu quan tâm anh Phó. Cậu yên tâm, đợi anh Phó khôi phục công tác rồi, đến lúc đó anh tuyệt đối sẽ không quên cậu tốt với anh.
Quán rượu hải sản Đức Vân, lúc này Phó Gia Thành và nhân viên công tác thuộc hạ của mình tiểu Bành, và mười mấy bạn bè nam nữ của tiểu Bành tụ tập ở trong phòng, nâng ly cạn chén.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người trung niên đã đi vào, mỉm cười nói:
- Đại đội Phó, đội trưởng Bành, các vị lãnh đạo còn cần gì nữa không?
Trên thực tế thì cơm cũng ăn gần xong rồi. Về cơ bản thì bữa cơm đã vào hồi kết rồi. Lúc này ông chủ đi vào chỉ là khách khí một chút mà thôi. Những người này đều là tay anh chị ở địa phương, thu thuế của ngành ẩm thực chính là quy về bọn họ quản hạt, không chiêu đãi tốt thì đó là phiền phức lớn rồi.
Nhưng điều khiến ông chủ không ngờ là, vị đội trưởng Bành trẻ tuổi đó cũng chỉ là một nhân viên công tác bình thường của đại đội tra xét phân cục một, lập tức lại lên tiếng nói:
- Ông chủ Lưu, không cần khách khí, lấy cho tôi mười cây Trung Hoa lên.
Câu nói này khiến ông chủ Lưu cả người sửng sốt. Việc này nếu là một hai cây mình có thể bù vào, mười cây Trung Hoa đây chính là mấy nghìn tệ, cộng thêm rượu và thức ăn, cũng phải trên mười nghìn tệ. Mình làm ăn nhỏ đâu có thể trụ được như vậy.
Đang do dự thì tiểu Bành bất mãn nói:
- Ông chủ Lưu, đây là ý gì vậy? Còn sợ chúng tôi không trả tiền sao?
Lời này khiến ông chủ Bành cười mỉa một cái, nói:
- Đội trưởng Bành, xem ngài nói kìa, ngài sao lại có thể làm chuyện đó chứ.
Sau một lúc, đoàn người đi ra khỏi phòng, ông chủ Lưu lúc này lại cười lên đón, nhưng điều khiến ông chủ Lưu không ngờ là…
Lúc này, đại đội Phó thì lau miệng, đang chuẩn bị đi ra ngoài. Còn tiểu Bành thì lại sờ soạng túi, cười nói:
- Ông chủ Lưu, ông xem, hôm nay không mang nhiều như vậy, nếu không, ông cứ ghi sổ cho tôi trước, qua mấy ngày tôi lại đến thanh toán?
Ông chủ Lưu lúc này có chút khó xử nói:
- Đội trưởng Bành, anh xem, thuốc này tôi đều lấy từ cửa hàng bên cạnh, lập tức phải trả tiền rồi. Tôi bên này cũng không có tiền mặt nhiều như vậy.
Câu này khiến sắc mặt của đội trưởng Bành này lập tức trầm xuống, nhìn ông chủ Lưu, trầm giọng nói:
- Lưu tổng, ông đây là ý gì vậy? Còn lo tôi quỵt nợ sao?
Nhìn bộ dạng của đội trưởng Bành, ông chủ Lưu lúc này liền cười theo, nhưng lại không nói gì nữa.
Bộ dạng này khiến cho tiểu Bành này có chút không thể xuống đài được, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói;
- Được, được, ông chủ Lưu, ông có bản lĩnh đó, lại dám thu tiền của tôi.
Lời nói vừa dứt, ở cửa quán rượu, một giọng nói lại vang lên:
- Ăn cơm trả tiền, đây là chuyện hợp tình hợp lý, có gì mà không dám thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận