Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1206: Chăn lớn cùng ngủ.

Hơn chín giờ tối, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở thủ đô. Lần này về nhà, hành trình của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là cực kỳ ít xuất hiện. Những người bạn như Phương Lê, Lương Viễn, Tưởng Nghĩa Đào, Vương Túc Châu, Nhiếp Chấn Bang cũng không thông báo cho ai. Kể cả đám người Triệu Tinh Long, Lưu Côn, Lý Hoa cũng không biết Nhiếp Chấn Bang trở về.
Nghỉ tết kéo dài tám ngày, bắt đầu từ hai chín đến mồng bảy tét, mồng tám là bắt đầu đi làm. Qua tháng giêng, một tháng cũng có tới hai hội, lần này, Nhiếp Chấn Bang không muốn làm gì hết. Tâm tư rất đơn giản, chỉ muốn ở cùng với người nhà, yên ổn ăn tết cùng nhau.
Đi ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển và An Na đứng ở cửa. Đã đến tuổi trung niên nhưng nhìn ba người phụ nữ vẫn thướt tha thùy mị động lòng người. Trước kia là vẻ trẻ trung của thiếu nữ thì bây giờ lại thành vẻ thùy mị, thành thục nữ tính.
Trong vấn đề chăm sóc bản thân, cả ba người đều hết sức chú ý. Làn da đều căng bóng, không có mấy nếp nhăn. Dáng người cũng không vì sinh con mà thay đổi.
Hôm nay, Lý Lệ Tuyết ăn mặc rất thời thượng, một chiếc áo len màu đen dệt kim tuyến dài qua mông, đi tất chân màu đen, đi đôi bốt da cao gót cũng màu đen nốt. Lý Lệ Tuyến vốn đã cao nên bây giờ nhìn lại càng cao hơn. Bên ngoài chiếc áo len là một chiếc áo khoác lông chồn khiến cho toàn bộ khí chất của một phu nhân đều được thể hiện ra.
Cách ăn mặc của Đổng Uyển cũng không kém. Bên ngoài là một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong thì mặc gần giống như Lệ Tuyến, chỉ là khác màu mà thôi.
Dương An Na thì ăn mặc mạnh mẽ hơn. Bên trong là chiếc áo sơ mi đơn giản, bên dưới mặc một chiếc quần dài đen, bên ngoài khoác một chiếc áo len dài.
Cách ăn mặc của cả ba người đều lập tức hiện lên vẻ thượng lưu. Hơn nữa, cả ba người đều là những mỹ nữ khó gặp.
Tuy rằng nói về tuổi thì cả Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đều đã tới tuổi trung niên. An Na cũng đã gần bốn mươi. Nhưng vì giữ gìn cẩn thận nên khiến cho người ta cảm thấy chỉ mới hơn ba mươi là cùng.
Ba người phụ nữ xinh đẹp, khí chất cùng đứng ở đầu hàng, thu hút ánh mắt của bao nhiêu người xung quanh. Nhưng ba người cũng không tỏ ra quá sang chảnh mà khiến cho người ta có cảm giác rất duyên dáng nhưng vẫn sang trọng. Loại khí chất này cũng khiến cho họ giảm được không ít kẻ định quấy rầy.
Trên thực tế, dù có muốn quấy rối cũng khó. Phía Hổ Tử đã sắp xếp không ít vệ sĩ âm thầm đi theo. Không ít tứ hợp viện ở xung quanh nhà của Nhiếp Chấn Bang đều đã bị Lý Lệ Tuyết mua lại để làm chỗ ở cho vệ sĩ do Hổ Tử phái tới.
Vừa ra khỏi sân bay, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy ba người phụ nữ, trên mặt cũng nở nụ cười tươi rói, hai tay vẫy vẫy. Lúc này, An Na cũng đã nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang liền đi tới đón. Ôm một cái thật chặt, An Na cười nói:
- Chấn Bang, anh cuối cùng đã về rồi. Em còn tưởng là anh không về ăn tết cơ đấy.
Đây là ước định của An Na, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết. Trong thể chế, không ít người biết rõ chuyện của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng biết là một chuyện còn cư xử thế nào lại là chuyện khác. Cho nên, tuy rằng người khác biết rõ nhưng đối với người ngoài mà nói, cái gì nên quan tâm thì vẫn phải quan tâm, trước công chúng thì vĩnh viễn chỉ có Dương An Na đứng ra.
Nhiếp Chấn Bang sờ mũi nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết. An Na bây giờ trong lòng đang tức giận. Lần trước, khi cùng Kiều tổng ra nước ngoài cũng đã về thủ đô nhưng lại không về nhà. Bây giờ, An Na đang thể hiện sự bất mãn.
Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết lại nhìn về phía khác. Ý tứ cũng rất rõ ràng, đáng đời, ai kêu anh về qua cửa mà không vào nhà. Anh nghĩ mình là Đại Vũ sao?
Cười mỉa một cái, Nhiếp Chấn Bang nói:
- An Na, chuyện này… không phải là do thời gian gấp gáp quá sao? Năm nay là một năm rất quan trọng của Lũng Tây. Mấy dự án lớn đều đồng thời khởi động. Chuyện trong tỉnh thực sự rất bận rộn.
- Được rồi, được rồi. Nhiếp đại Bí thư, sắp đến tết rồi, chúng tôi không phải là đến đây để ngồi nghe anh báo cáo công việc.
An Na tiếp tục thể hiện sự bất mãn.
Dừng một chút, An Na lại liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Lên xe đi, về nhà rồi hãy nói.
Chiếc xe MPV, Buick GL18 rất bình thường chạy thẳng về tứ hợp viện. Lúc về tới nhà đã là gần mười một giờ đêm.
Xe lái vào gar a, từ gara tiến vào trong sân, Nhiếp Chấn Bang không muốn quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi.
Thiết kết của toàn bộ tứ hợp viện đã phát huy đầy đủ những đặc tính của nhà tứ hợp. Những căn nhà nhỏ tạo thành một toàn tứ hợp viện lớn. Mỗi căn đều bảo đảm được sự riêng tư của một gia đình nhỏ.
Phòng của Nhiếp Chấn Bang ở trong nhà chính. Sở dĩ sắp xếp như vậy cũng không phải vì địa vị của Nhiếp Chấn Bang mà bởi vì như vậy hợp lý. Bên này là chỗ ở của hai vợ chồng bác cả cùng với cha mẹ Nhiếp Chấn Bang, vì thế nên xếp cho ai ở đây cũng sẽ không thoải mái.
Nhà này do Nhiếp Chấn Bang mua nên sắp xếp để Nhiếp Chấn Bang ở nhà chính cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, trưởng bối cũng sẽ không có ý kiến gì, dù là ở nhà phụ cũng sẽ không tồn tại vấn đề ai cao ai thấp.
Phòng khách rất rộng, bên cạnh hai bên phải trái là bốn phòng, trong đó có ba phòng ngủ và một phòng khách. Trang trí trong phòng khách cũng rất phù hợp với phong cách của toàn bộ tứ hợp viện, vừa ấm áp vừa tinh tế.
Sau khi trở về, Nhiếp Chấn Bang lại có chút nghi hoặc và buồn bực:
- Các con đâu rồi? Sao không thấy Văn Văn và Phán Phán? Trì Bình không ở đây sao? Đi đâu rồi?
Vừa dứt lời thì An Na ở bên cạnh trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Con trai lớn rồi anh còn ngăn cản nó à. Văn Văn sang năm cũng đã mười bảy rồi. Phán Phán cũng đã mười bốn sắp mười lăm rồi. Bây giờ chúng biết hưởng thụ hơn nhiều so với thế hệ của chúng ta. Vừa được nghỉ đã tới ở cùng với đám trẻ nhà anh hai của em và anh ba của chị Uyển Nhi rồi.
Bên ngoài nhiệt độ dưới mười độ âm, nhưng ở trong phòng thì có hệ thống sưởi nên rất ấm, khoảng hơn mười hai độ, khiến cho người ta cảm giác như đang mùa xuân.
Mọi người đều cởi áo khoác. Lý Lệ Tuyết thậm chí đã thay chiếc áo ngủ tơ tằm màu trắng.
Trên ghế sa lon, Nhiếp Chấn Bang cùng ngồi với ba người phụ nữ. Hai tay rất tự nhiên ôm Đổng Uyển và An na người bên trái người bên phải.
Bên này, mặt Lý Lệ Tuyết hơn nóng lên một chút, đứng lên nói:
- Tôi đi ngủ trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện đi.
Khi Lý Lệ Tuyết vừa đứng dậy, Dương An Na cũng đứng lên nói:
- Vậy thì em cũng về phòng thay quần áo đây.
Hai người chạy đi nhanh tới nỗi không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển. Rất tự nhiên, Nhiếp Chấn Bang liền ôm chặt Đổng Uyển vừa mới đứng lên, cả người dán vào phía sau lưng Đổng Uyển.
Cặp mông tròn trịa ưỡn lên truyền đến một cảm giác khác thường lập tức khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy kích thích. Một luồng khí thổi bên tai Đổng Uyển. Điều này cũng khiến cho Đổng Uyển có chút động tình, không tự chủ được, rên rỉ.
Phía dưới có thể cảm nhận được cảm giác rắn chắc của bờ mông, Đổng Uyển càm tay Nhiếp Chấn Bang, nỉ non nói:
- Chấn Bang, đừng ở đây.
Đổng Uyển vẫn thẹn thùng như vậy. Bàn tay Nhiếp Chấn Bang từ phía sau vòng lên, bất giác đụng vào một khối đẫy đà cao ngạo.
Trong chớp mắt, tại khoảng khắc ôn nhu đó, bàn tay Nhiếp Chấn Bang luồn vào trong áo, chạm vào núm đào căng cứng.
Đổng Uyển không kìm được “ư” lên một tiếng, quay đầu lại, hai bời môi dính chặt vào nhau.
- Chấn Bang, về phòng đi, đừng ở đây.
Đổng Uyển thấp giọng nói.
“Tiểu biệt thắng tân hôn”, huống hồ đã nửa năm rồi không gặp, càng giống như củi khô gặp lửa. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không còn vẻ nghiêm túc của một lãnh đạo nữa, nhìn thoáng qua thấy cửa phòng đã đóng chặt liền kề sát vào tai Đổng Uyển nói vài câu.
Sắc mặt Đổng Uyển lập tức đỏ bừng, mơ hồ cũng có chút chờ mong, trợn mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang:
- Tùy anh, đại sắc lang!
Nhiếp Chấn Bang cười ha hả rồi đột nhiên bế Đổng Uyển lên, tới phòng An Na gõ cửa.
- Em ngủ rồi.
Trong phòng vang lên giọng nói của An Na.
Ngủ. Chẳng phải đang lừa mình dối người sao? Vào phòng còn chưa tới mười phút, hơn nữa còn trả lời nhanh như vậy, ai mà tin được.
Nhiếp Chấn Bang nói:
- An Na, mở cửa nhanh lên, có thứ này anh quên mất.
Cửa phòng vừa mở ra, Nhiếp Chấn Bang liền đầy vào ôm lấy An Na. Đây cũng chính là Nhiếp Chấn Bang. Rèn luyện lâu ngày cùng với tập luyện võ thuật khiến cho cơ thể cường tráng, mỗi tay ôm một người cũng không tốn quá nhiều sức.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của An Na, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- An Na, anh quên mất là chưa ôm em.
Không đợi An Na lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng tới cửa phòng Lý Lệ Tuyết, thấp giọng nói:
- Các vợ, gõ cửa đi, bây giờ anh không còn tay nữa rồi.
An Na liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang, khẽ gắt một câu:
- Anh cứ thể hiện đi. Em xem anh kết thúc như thế nào.
Lúc này, An Na đương nhiên có thể biết Nhiếp Chấn Bang muốn làm gì nên lời nói cũng trở nên hết sức mơ màng. Bây giờ đã không còn là ba người phụ nữ của năm đó nữa rồi. Hôm nay đều đã là đào mật chín cây, đã bỏ nửa năm rồi, Nhiếp Chấn Bang hôm nay có thể chịu được hay sao?
Nhiếp Chấn Bang bóp bóp gò bồng đảo của An Na khiến An Na khẽ rên lên, cười nói:
- Vợ à, em yên tâm đi.
Cửa phòng vừa mở ra, Nhiếp Chấn Bang liền tiến đến chắn ngang cửa, cười nói:
- Lệ Tuyết, bọn anh đến rồi đây.
Cửa phòng đóng chặt, rèm cũng đã kéo kín. Toàn bộ cả phòng đều đã được sửa lại nên hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Nhiệt độ trong phòng cũng như ở phòng khách nhưng lại có vẻ nóng lên khác thường. Nhiếp Chấn Bang lúc này vô cùng chủ động.
Hôn nhẹ An Na nhưng hai tay cũng không dừng lại mà di chuyển trên người Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển. Lý Lệ Tuyết mặc áo ngủ tơ tằm nên lại càng thuận tiện. Trong bầu không khí mập mờ, chiếc áo rất nhanh đã tuột ra.
Y phục trên người Đổng Uyển không biết từ lúc nào cũng đã bị kéo ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận