Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1010: Bạn bè gặp gỡ.

Buổi chiều.
Cả đêm không nghỉ ngơi, sáng ngày hôm sau khi cuộc đàm phán vừa chấm dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng mới đứng dậy.
Sau khi rửa mặt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Hồng Phong đi từ ngoài vào, trong tay bê một chiếc đĩa, có ba quả trứng gà tươi, một ly sữa.
Đặt ở trên bàn, Hồng Phong nói:
- Bí thư, ngài ăn một chút gì đi.
Nói xong, Hồng Phong lấy ra một số tài liệu từ chiếc cặp công văn ở bên cạnh, đặt xuống, tiếp tục nói:
- Bí thư, sáng nay Chủ tịch Văn đã ký hợp đồng với phía Đông Cảng. Ngoài ra, trong chuyện này, tình hình Hồng Giang càng thêm nóng. Không ít thương gia Đông cảng đã lộn xộn lộ ra. Hôm nay, mấy dự án phát triển du lịch đã cùng ký hợp đồng với phía Đông Cảng, ngoại trừ tập đoàn Lý thị, hôm nay, Hồng Giang ký kết tới mười ba dự án. Tổng số vốn hợp đồng lên đến 6,2 tỷ nhân dân tệ.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, vừa ăn vừa nhìn số tài liệu ở bên cạnh. Phần lớn đều là các báo cáo sự tiến triển của công tác. Đối với điều này, Nhiếp Chấn Bang cũng không có chút ngạc nhiên nào.
Người Trung Quốc, có đôi khi, chính là có tính nhắm mắt theo liều như vậy, dù là Đại lục hay Đông Cảng đều giống nhau.
Đây là hiệu ứng kéo theo. Thử nghĩ mà xem, tập đoàn Lý thị ở Đông Cảng là công ty như thế nào? Đây là công ty trong top 100 công ty mạnh nhất thế giới, là một công ty đa quốc gia lớn mạnh. Trong lòng mọi người đều đã có khái niệm này. Lý thị của Đông Cảng cũng đã đầu tư vào Hồng Giang rồi, điều này nói lên điều gì? Điều này chứng tỏ, Hồng Giang rất đáng để đầu tư.
Hôm nay, có thành tích như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không cảm thấy bất ngờ. Nếu không có được kết quả thế này mới là không bình thường.
Mở những tài liệu đó ra, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nhìn xuống dưới. Nhiếp Chấn Bang đặt đồ ăn ở trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói:
- Tiểu Hồng, Khương Vĩnh Hạo này gọi điện thoại đến khi nào vậy? Ngoài ra, Lâm Mặc Hàn của tỉnh Liêu Đông gọi tới lúc nào?
Vừa dứt lời, Hồng Phong liền nói:
- Bí thư, Chủ tịch Khương gọi điện tới cách đây hai giờ. Chủ tịch Lâm là lúc trưa. Lúc ấy ngài đang nghỉ trưa cho nên tôi không muốn quấy rầy ngài.
Nhiếp Chấn Bang không phải người không nói đạo lý, cũng hiểu rất rõ ý của Hồng Phong. Điểm xuất phát là tốt nên cũng không nên trách móc quá nặng nề, liền nói:
- Ừ, tôi biết rồi.
Nhiếp Chấn Bang tăng tốc độ, mau chóng ăn hết điểm tâm, Hồng Phong liền bê chén đĩa ra ngoài. Nhiếp Chấn Bang cũng lấy điện thoại ra, bấm số của Khương Vĩnh Hạo. Điện thoại vừa được nối, bên kia, tiếng Khương Vĩnh Hạo liền truyền tới:
- Nhiếp Chấn Bang cậu giỏi lắm. Quả nhiên vẫn có tư thế của một Tam lang liều mạng.thế nào? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, đêm qua cả đêm mất ngủ rồi chứ?
Khương Vĩnh Hạo là bạn học cùng với Nhiếp Chấn Bang ở trường Đảng trung ương bốn năm trước, khi Nhiếp Chấn Bang vẫn còn làm ở Ban Tam công. Khi đó, trong lớp huấn luyện cán bộ tỉnh bộ ở trường Đảng, Khương Vĩnh Hạo là người nhỏ tuổi thứ hai. Sau đó, sau khi Nhiếp Chấn Bang là việc một năm ở Ban Tam công thì được điều đi Ba Thục, còn Khương Vĩnh Hạo cũng từ vị trí Phó Bí thư trung ương Đoàn được điều lên làm Chủ tịch tỉnh của Kiềm Châu. Hiện giờ, Khương Vĩnh Hạo vẫn là Chủ tịch tỉnh Kiềm Châu. Năm nay, Khương Vĩnh Hạo vừa tròn 47 tuổi.
Những người bạn học thế này, Nhiếp Chấn Bang có không ít, đều là những người trẻ trung khỏe mạnh. Đối với những người bạn học này, Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng, cũng quan hệ rất cẩn thận.
Nghe giọng nói hơi châm chọc của Khương Vĩnh Hạo, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh Hạo, anh đang châm chọc tôi rồi. Tôi còn trẻ, thức một đêm cũng không là gì.
Vừa dứt lời, Khương Vĩnh Hạo cười ha hả, nói:
- Nhiếp Chấn Bang cậu đang chê chúng tôi già hả. Tôi thì cũng không vấn đề gì, nhưng thật ra muốn xem thử cậu đối diện với Triệu Thường Dụng, Lưu Nghị, Trần Quốc Khánh và chị Lý Ngọc như thế nào.
Khương Vĩnh Hạo nói lớn, khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Những người này đều là bạn học cùng lớp, cũng được coi là những người khá trẻ trong số đó.
Năm đó, Triệu Thường Dụng năm mươi mốt tuổi, Lưu Nghị năm mươi ba tuổi, TRần Quốc Khánh bốn mươi tám tuổi, Lý Ngọc năm mươi ba tuổi. Sau đó bốn năm, mọi người không những tuổi tác tăng lên mà chức vụ đương nhiên cũng tăng lên.
Nhiếp Chấn Bang kinh ngạc, không dám tin, nói:
- Lão Hạo, anh nói là, họ đều sẽ đến?
Khương Vĩnh Hạo nghe Nhiếp Chấn Bang nói cũng cười trêu nói:
- Ồ, cậu cho rằng, chỉ có Nhiếp Chấn Bang cậu là thăng chức thôi còn chúng tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ hả? Năm đó, chức vụ của cậu thấp nhất, bây giờ thì ngược lại, cậu đã trở thành nhân vật số một của Tỉnh ủy rồi. Những ông anh bà chị như chúng tôi sao có thể thua kém cậu được.
Nói xong, Khương Vĩnh Hạo nghiêm mặt nói:
- Thường Dụng hiện giờ đã là Chủ tịch tỉnh Giang Nam. Lưu Nghị đại ca hiện giờ cũng là Chủ tịch tỉnh Việt Đông. Quốc Khánh khá nhất, giờ cũng giống cậu, là nhân vật số một tỉnh ủy của Lỗ Đông rồi. Còn chị Lý Ngọc, hiện giờ cũng đã là Chủ tịch tỉnh Thái Vân, là một người phụ nữ, việc này cũng rất hiếm có ở trong nước.
Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên. Trần Quốc Khánh lúc trước là Trưởng ban Tuyên giáo của Lỗ Đông. Bốn năm không gặp đã leo lên vị trí cao nhất của tỉnh Lỗ Đông. Điều này chứng tỏ, sau lưng Quốc Khánh cũng có chỗ dựa rất mạnh mẽ. Chị Lý Ngọc thì Nhiếp Chấn Bang lại càng không ngờ tới. Làm nữ cán bộ trong thể chế khó thể nào, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Chị Lý Ngọc có thể từ một Trưởng ban Tổ chức leo lên vị trí Chủ tịch tỉnh Thái Vân, thật là không dễ dàng, so với Trần Quốc Khánh còn gian nan hơn.
Dừng một chút, Khương Vĩnh Hạo cười nói:
- Chấn Bang à, tối nay có thời gian không, nhân cơ hội này chúng ta gặp nhau một chút đi?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu. Ý của Khương Vĩnh Hạo, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Trong suy nghĩ của mình, những người này đều là người trong mạng lưới của mình, vậy thì đồng thời, trong suy nghĩ của họ, bản thân mình cũng nằm trong mạng lưới của họ. Tuy rằng, mọi người vẫn gặp mặt tại Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, nhưng mối quan hệ này vẫn cần phải được duy trì.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng sảng khoái nói:
- Gặp nhau một chút, đương nhiên là được. Tối nay để tôi sắp xếp, sẽ ở tại Sở Vương Cung cách đây không xa. Ngoài ra, tôi cũng giới thiệu mấy người bạn tới.
Không cần phải nghĩ cũng biết, Lâm Mặc Hàn gọi điện tới cũng là muốn gặp mặt. Nhiếp Chấn Bang rõ ràng đã ra quyết định thay hco Lâm Mặc Hàn.
Quả nhiên, sau đó, Nhiếp Chấn Bang gọi điện đến cho Lâm Mặc Hàn. Lâm Mặc Hàn liền nhắc tới chuyện này. Không chỉ có một mình ông ta, còn có cả Điền Húc Giang nữa.
Nhiếp Chấn Bang cũng gọi một cuộc điện thoại đến cho Lý Lai Bảo. Sở Vương Cung là thuộc địa bàn tỉnh Sở Nam. Nơi như vậy, có đôi khi, không nhất định là có tiền thì sẽ giải quyết được vấn đề. Ở đây, thân phận của Lý Lai Bảo có ích hơn so với tiền.
Tám giờ tối.
Đây đúng là giờ vàng làm ăn ở Sở Vương Cung. Trong đại sảnh của Sở Vương Cung vô cùng náo nhiệt, tràn ngập một loại không khí êm dịu.
Người không đông lắm, tổng cộng chỉ có mười người, nhưng ra ngoài, những người này đều quyền cao chức trọng, là đại nhân vật trấn thủ một phương.
Phòng khách được phủ bởi một tấm thảm dày, sô pha được bày trí thành hình tròn. Như vậy sẽ không có sự phân biệt giữa chủ và khách, không thể không nói, chủ của nơi này là người rất khéo léo.
Nhưng đương nhiên, Nhiếp Chấn Bang vẫn chiếm vị trí trung tâm. Ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang là Trần Quốc Khánh và Khương Vĩnh Hạo, theo cách nói của Lý Ngọc thì đây là sắp xếp theo tuổi tác.
Nhiếp Chấn Bang nhìn quanh mọi người, có một loại cảm giác tỏa ra hào khí. Cùng ngồi gồm có Chủ tịch tỉnh Hắc Thủy Điền Húc Giang, Chủ tịch tỉnh Liêu Đông Lâm Mặc Hàn, Chủ tịch tỉnh Việt Đông Lưu Nghị, Chủ tịch tỉnh Thái Vân Lý Ngọc, Chủ tịch tỉnh Kiềm Châu Khương Vĩnh Hạo, nhân vật số một của Lỗ Đông Trần Quốc Khánh, Chủ tịch tỉnh Giang Nam Triệu Thường Dụng cùng với cả Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, Trường Bảo Quý.
Có thể nói lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân trong cả nước cộng lại nhiều như vậy, nơi này cũng đã có đến tám người. Ngoài ra, còn một người sắp nhậm chức Chủ tịch tỉnh Sở Nam, Lý Lai Bảo. Tình cảnh này khiến cho ông chủ của Sở Vương cũng phải tự mình tiếp đón.
Nhìn mọi người chung quanh, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Các anh, các chị, mấy năm không gặp, phong thái của mọi người đã hơn xưa rất nhiều.
Vừa dứt lời, Lý Ngọc ở bên cạnh cười nói:
- Nhiếp Chấn Bang cậu giỏi lắm, đây là cậu đang mắng chị cả như tôi đấy hả. Đã sắp năm mươi bảy tuổi rồi, còn trẻ gì nữa? Còn cậu, bốn mươi tuổi đã là người đứng đầu, chị cả này thật sự rất hâm mộ.
Lý Ngọc nắm rất chắc ưu thế này. Có đôi khi, phụ nữ trong thể chế, bất lợi không ít, nhưng cũng có nhiều ưu thế mà đàn ông không thể sánh được. Trường hợp này, Lý Ngọc lại có thể trở thành một người dịu dàng, ôn nhu. Nhìn từ điểm này, Lý Ngọc đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh Thái Vân, thật sự không phải may mắn, Lý Ngọc hẳn là người lợi hại.
Bên cạnh, Lưu Nghị cũng cười nói:
- Lý Ngọc nói đúng. Lần này, Nhiếp Chấn Bang cậu chiếm được vị trí số một tại tỉnh Hồng Giang thì hơn tất cả chúng tôi rồi. Lần này, dù thế nào cũng phải cho cậu và Chủ tịch Văn thổ huyết mới được.
Trong lòng của Văn Bảo Quý cũng hết sức chấn động. Lúc này, cuối cùng Văn Bảo Quý cũng đã nhìn thấy được một góc trong cuộc sống phía sau của Bí thư Nhiếp. Nhiều nhân vật nắm thực quyền chính trị năm xưa như vậy, theo tuổi những người này, Lưu Nghị và Lý Ngọc là lớn tuổi nhất, khá như vậy mới có năm bảy tuổi. Bảy năm sau cũng mới chỉ có sáu tư, cũng còn có cơ hội tiến thêm bước nữa. Còn về con người, ví dụ như Trần Quốc Khánh, Khương Vĩnh Hạo và Triệu Thường Dụng, tiền đồ của ba người này e là không khác gì Bí thư Nhiếp, đều sẽ là cửu đỉnh.
Nhưng những người này cũng chỉ là một phần trong mạng lưới của Nhiếp Chấn Bang. Còn có cả nhà họ Nhiếp và nhà họ Dương ở sau lưng ủng hộ nữa, đây mới chỉ là một góc của băng sơn.
Nghe Lưu Nghị nói, Văn Bảo Quý cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Lưu, mời khách thì không có vấn đề gì. Hồng Giang có thể đạt được thành tích lớn như vậy cũng là do Bí thư Nhiếp chỉ đạo đúng đắn và sự ủng hộ của anh em các tỉnh. Hôm nay tôi xin được nắm chặt lưng quần, bỏ ra năm năm tiền lương ra mời khách.
Những lời nói của Văn Bảo Quý thể hiện thái độ vô cùng tôn trọng Nhiếp Chấn Bang. Điều này cũng khiến cho các bạn học càng tôn trọng Nhiếp Chấn Bang hơn một bậc. Tiền đồ của cậu em này có lẽ là khá nhất trong cả đám bạn học này. Có lẽ sẽ thay vị trí của Chủ tịch Kiều.
Vừa dứt lời, Trần Quốc Khánh cũng cười nói:
- Chủ tịch Văn, ngài chắc vẫn không biết, Bí thư Nhiếp của mọi người chính là thâm tàng bất lộ. Anh rể của cậu ta là ông chủ lớn, chút tiền này không làm khó được cậu ta đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận