Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 698: Tuyệt đối không làm trái lương tâm

Sắc mặt của Tào Định Khôn có chút khó coi, cười nói:
- Lão Chu, nói gì vậy, Chủ nhiệm Nhiếp là lãnh đạo trung ương xuống dưới kiểm tra công việc đấy, liệu có chuyện gì nhờ chúng ta sao?
Nhiếp Chấn Bang hồn nhiên không thèm để ý, xua tay, cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Tào, tôi lại cảm thấy bí thư Chu có thể giữ được một phần trái tim rất chân thành này là khó có được, nói ra thì tôi thật là có chuyện nhờ bí thư Chu.
Đây cũng là ý tưởng đột ngột nảy sinh của Nhiếp Chấn Bang, Chu Lợi Quân rõ ràng đã nắm được tình hình chỗ con trai, cũng đã tìm hiểu kĩ về Tập đoàn Ốc Gia.
Chu Lợi Quân là người làm về pháp luật, là xuất thân công an, là một người phá án giỏi, loại chuyện này chắc là sáng nay trong phòng làm việc cũng đã suy luận hết rồi.
Trước mặt loại người này còn tỏ vẻ trả vờ, nói lời khách sáo thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Ba năm trong quân đội đã dạy cho Nhiếp Chấn Bang một chuyện, đó là lúc đối với người là quân nhân từ trong xương máu thì ngay thẳng sẽ thắng tạo được thiện cảm của họ.
Quả nhiên, vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy Chu Lợi Quân cũng thoải mái rất nhiều, buổi sáng Chu Lợi Quân nghĩ đi nghĩ lại, chỉ sợ sự quan tâm chủ động đưa tới cửa này bản thân mình tiêu không được, bây giờ nghe Nhiếp Chấn Bang trả lời khẳng định như vậy thì dễ rồi.
Chu Lợi Quân cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, dựa vào gia thế của anh tại Hoa Hạ này còn có chuyện gì không xử lý được sao? Bác Cả anh thì khỏi nói rồi, cha anh cũng mới nhậm chức uỷ viên quốc hội, đường đường chính chính là cán bộ cấp phó đất nước, bản thân anh cũng cùng cấp bậc với tôi, chuyện gì xử lý không được?
Lời nói này làm Nhiếp Chấn Bang mỉm cười trong lòng, vẫn nói quân nhân ngay thẳng, bây giờ tính tình Chu Lợi Quân ngồi trước mặt thật sự rất thẳng thắn, bao nhiêu năm rèn luyện chính trị cũng không phải là không công, việc lòng vòng này là đang gạt mình, mục đích đương nhiên là muốn thám thính xem chuyện gì.
Mỉm cười một chút, Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nói:
- Bí thư Chu nói đúng, nhưng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, có những lúc không phải chuyện gì cũng có thể làm chủ được. Tuy nhiên, Chu bí thư à, tôi có thể cho ông biết cái gốc đó là chuyện phạm pháp, loạn kỷ cương tôi sẽ không nhờ ông, chuyện vi phạm lương tâm tôi sẽ không tìm ông, lời hứa này ông thấy thế nào?
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Hơn nữa, công là công, tư là tư, chuyện của Chính Khang ông không cần lo lắng, tôi sẽ giúp xong là thôi.
Một loạt lời hứa này làm Chu Lợi Quân hơi ngượng ngùng, trong suy đoán của Chu Lợi Quân vốn tưởng là Nhiếp Chấn Bang có người thân nào ở Liêu Đông phạm vào tội lớn cần bản thân mình ra mặt, nhưng bây giờ xem ra suy đoán này hoàn toàn có thể loại bỏ.
Im lặng một chút Chu Lợi Quân cũng nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, rốt cuộc có chuyện gì cần tôi giúp anh cứ việc nói thẳng là được, tôi cũng vừa mới nói rồi chỉ cần không phạm pháp, loạn kỷ cương, chỉ cần không vi phạm lương tâm thì Chu Lợi Quân tôi không sợ.
Nói được thế này Nhiếp Chấn Bang cũng không ngại ngùng gì mà không nói thẳngvào việc chính:
- Bí thư Chu, lần này mời ông đến đây chủ yếu là vì vị trí Phó chủ tịch tỉnh trống của tỉnh Liêu Đông, tôi và Chủ tịch tỉnh Tào sau khi thảo luận thì thấy đồng chí Lâm Mặc Hàn Bí thư Thành ủy thành phố Cương Thành rất thích hợp để tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công nghiệp này, cho nên về việc đề cử người ở tỉnh Liêu Đông tôi muốn nhờ Chu bí thư giúp một chút.
Có thể nói là Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không che dấu mà nói thẳng ra, Chu Lợi Quân lúc này cũng đang trầm tư, đầu óc đang hoạt động nhanh chóng.
Lâm Mặc Hàn này Chu Lợi Quân tương đối hiểu, năm đó lúc Lâm Mặc Hàn nhậm chức Bí thư Thành ủy thành phố Cương Thành thì tình hình trị an ở đó hết sức hỗn loạn, thành phố công nghiệp nặng, phần lớn là công nhân, hơn nữa lại rất nhiều người nhà con cháu, người chơi bời lêu lổng rất nhiều, khu công nghiệp cũ loại này rất hay có chuyện này.
Lâm Mặc Hàn sau khi nhậm chức vì thế nên liên lạc với Sở Công an tỉnh, kết hợp Sở Công an tỉnh triển khai hành động lớn chuyên đả kích thế lực đen tối ác độc và điều chỉnh tình hình trị an.
Thường xuyên có qua lại nên hai người coi như là tương đối quen, Lâm Mặc Hàn này Chu Lợi Quân cảm thấy rất giỏi.
Nhưng, theo hiểu biết của mình thì Lâm Mặc Hàn ở tỉnh Liêu Đông, không có nhiều quan hệ và cũng không thuộc về phe Tào Định Khôn, như vậy xem ra Tào Định Khôn chắc chắn cũng có thỏa hiệp với Nhiếp Chấn Bang.
Nghĩ tới lý lịch Lâm Mặc Hàn cũng có thể đoán ra Lâm Mặc Hàn nhất định là người của Nhiếp Chấn Bang. Nghĩ đến đây trong lòng Chu Lợi Quân thở dài, thật đúng là “Người so với người, giận điên người”. Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là một cán bộ cấp Thứ trưởng mà bây giờ cũng có thể nhúng tay can thiệp bổ nhiệm, miễn nhiệm và lên chức của một cán bộ cấp Thứ trưởng rồi, đây chính là năng lực của nhà thế gia hùng hậu.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn Chu Lợi Quân đang trầm tư, do dự, mỉm cười nói:
- Chu bí thư, không biết ông có nghe nói qua hay không, thời gian trước ở Bắc Kinh mở một hội nghị công tác kinh tế tỉnh Bắc Tam?
Chu Lợi Quân sửng sốt, có chút không hiểu hội nghị công tác kinh tế tỉnh Bắc Tam và Phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông có quan hệ gì, tuy nhiên vẫn gật đầu tỏ vẻ biết.
Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Chu bí thư, nếu ông cũng biết hội nghị này thì tin là không cần tôi nói nữa, lần này trên hội nghị tổng bí thư Lãnh nhấn mạnh và đưa ra kế hoạch củng cố căn cứ công nghiệp cũ tỉnh Bắc Tam, tin là không lâu sau sẽ trở thành sự thật.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang thản nhiên nói:
- Như vậy lần này ứng cử viên Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công nghiệp tỉnh Liêu Đông cho dù là Hoắc Tư Viễn hay là Chủ tịch tỉnh Tào đều không có hi vọng. Vị trí này cho dù là các gia tộc ở Bắc Kinh cũng đều đang “Đánh cờ”, để xem ai có thể là người cười cuối cùng.
Chu Lợi Quân không phải ngốc nghếch mà ngược lại vô cùng thông minh nghe liền hiểu ngay, nghĩ thông suốt điểm mấu chốt của mặt này rất nhanh. Vị trí này đại diện cho giao tranh chính trị tư bản, những người ở tỉnh Liêu Đông thực sự không có hi vọng.
- Chủ nhiệm Nhiếp, ý của anh là trong việc đề cử người của ở tỉnh Liêu Đông thì tôi và Chủ tịch tỉnh Tào hợp tác ủng hộ đề cử đồng chí Lâm Mặc Hàn? Nhưng, mặc dù tôi ủng hộ cũng không nhất định có thể thắng đồng chí Hoắc Tư Viễn
Chu Lợi Quân phản ứng rất nhanh.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lập tức nói:
- Bí thư Chu, về phần có thể thông qua ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy Liêu Đông các ông hay không thì không cần bí thư Chu quan tâm, nếu tôi dám làm đương nhiên cũng có cách của tôi, nếu tỉnh Liêu Đông có thể đề cử đồng chí Lâm Mặc Hàn thì chuyện trên trung ương tôi đương nhiên sẽ điều chỉnh và sắp xếp.
Nói được phần này kỳ thật đã không còn cần thiết cố hỏi thêm, Chu Lợi Quân cũng hiểu lúc này nhất định phải bày tỏ rõ thái độ của mình rồi.
Chu Lợi Quân vốn dĩ đối với loại chuyện này đều dùng cách mở một mắt nhắm một mắt, vừa không ủng hộ, cũng không phản đối, thái độ Chu Lợi Quân từ trước đến nay đều ba phải, đều không đắc tội với hai bên. Cho dù là Hoắc Tư Viễn hay Tào Định Khôn vì ngại uy tín mạnh mẽ ở mặt chính trị pháp luật của Chu Lợi Quân nên cũng không dám gây khó dễ.
Lúc này Chu Lợi Quân mới xem như thực sự suy nghĩ, Lâm Mặc Hàn nhìn từ các phương diện mà nói thì năng lực rất xuất sắc, ở việc quản lý và cải cách công nghiệp đã rất gian khổ và cố gắng, hiệu quả có được cũng không giống người thường.
Nhìn từ mặt này Nhiếp Chấn Bang giữ đúng lời không phạm pháp, loạn kỷ cương, không vi phạm lương tâm.
Lúc này Chu Lợi Quân có cảm giác lên phải thuyền giặc, nhìn dáng vẻ bình tĩnh nho nhã của Nhiếp Chấn Bang kia trong lòng có cảm giác ngạc nhiên, thán phục. Quả nhiên là danh bất hư truyền, cán bộ cấp Thứ trưởng trẻ tuổi nhất, loại tự tin này, loại khí phách này, loại thủ đoạn này không phải là người bình thường có thể sánh nổi, nhìn sơ qua là đang suy nghĩ cho mình, bây giờ xem ra đây là đem đường lui của mình chắn hết lại.
Có thể khẳng định, nếu như mình hôm nay thủ đoạn đen tối nói là Lâm Mặc Hàn không thích hợp tiến cử thì ân oán giữa hai bên chắc chắn sẽ tạo ra, bên trong có Tào Định Khôn chèn ép, bên ngoài có quái vật này của Nhiếp gia, chuyện này mình không gánh nổi.
Nghĩ đến đây Chu Lợi Quân cũng không do dự nữa, gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp nói không sai, Lâm Mặc Hàn thật sự có năng lực như thế, cũng có lý lịch kinh nghiệm đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh này, đúng thật là không phạm pháp, loạn kỷ cương, vi phạm lương tâm. Thật ra cho dù Chủ nhiệm Nhiếp không tìm tôi, nếu Chủ tịch tỉnh Tào đề cử đồng chí Lâm Mặc Hàn thì tôi cũng sẽ giơ tay tán thành đề nghị này.
Lời nói sau cùng về cơ bản là thừa, Chu Lợi Quân nói như vậy là cũng có sự giảo hoạt khéo léo kiểu quân nhân.
Tào Định Khôn lúc này cũng mỉm cười bưng chén rượu đích thân rót cho Chu Lợi Quân một ly, cười nói:
- Lão Chu, tôi mời ông!
Sau khi giải quyết xong Chu Lợi Quân trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng thả lỏng được một nửa, Tào Định Khôn mấy ngày nay cũng đã cùng Hạ Đối Tường Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông trao đổi vài lần, Hạ Đối Tường đối với chuyện này vốn không có ý kiến gì, cho dù không có chuyện trung ương thì Hạ Đối Tường cũng biết trên cơ bản mình chỉ là người “Cùng Thái Tử đọc sách”. Lần này có thể hợp tác với Tào Định Khôn, có thể hợp tác với Nhiếp Chấn Bang thì Hạ Đối Tường đương nhiên là không có ý kiến, lần này hợp tác thành công, về sau đương nhiên mình cũng có điều tốt, chuyện này Hạ Đối Tường hiểu rõ.
Như vậy trong tay Nhiếp Chấn Bang nắm chắc sáu phiếu, phiếu cuối cùng này là ở Tả Trung Hoa Bí thư Thành ủy thành phố Liên Đạt.
Ngày hôm sau, tổ kiểm tra Ban Tam công xử lý cũng nhanh chóng hoàn thành công việc kiểm tra đối với thành phố Thẩm Kinh, như vậy các cơ quan trực thuộc tỉnh, các Phòng Cục, tứ đại bộ máy tỉnh và thành phố Thẩm Kinh tỉnh Liêu Đông đã hoàn thành công việc kiểm tra.
Chỗ Chu Lợi Quân phái xe cảnh sát hộ tống đoàn Ban Tam công ngồi hai chiếc xe rời khỏi thành phố Thẩm Kinh mà đi thẳng đến thành phố lớn thứ hai của Liêu Đông đó là Liên Đạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận