Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1232: Trở về Vọng Hải

Còn nhớ trước đây, lúc mình đảm nhiệm Tổ trưởng tổ công tác đã từng làm khó dễ Nhiếp Chấn Bang, nhưng hiện nay, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, lại không thể không dựa dẫm vào. Đây chính là cuộc gặp gỡ nhân sinh, đây cũng là đặc điểm trong thể chế. Trước đây, hoạnh họe Nhiếp Chấn Bang, mục đích duy nhất là hy vọng có thể ngăn chặn bước chân tiến về trước của Nhiếp Chấn Bang, bước nhanh hơn bước chân của mình. Nhưng hiện tại, dựa dẫm Nhiếp Chấn Bang cũng giống mục đích như vậy. Đương nhiên, hiện nay không thể ngăn chặn nổi, chỉ có thể dựa dẫm vào mà đi.
Trần Đào lập tức gật đầu nói:
o Vâng, thủ trưởng, xin thủ trưởng yên tâm, tôi nhất định làm theo chỉ thị.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
o Lão Trần à! Anh làm việc tôi rất yên tâm, không cần phải nhấn mạnh một lần nữa.
Trụ sở Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam.
Giờ phút này, Tỉnh ủy Mân Nam đang triệu tập hội nghị thường vụ Tỉnh ủy khẩn cấp. Bí thư Tỉnh ủy Trần Tảo Vinh ngồi vào vị trí, bên cạnh ông ta là Phó Bí thư Tỉnh ủy Lê Triều Dương, Chủ tịch tỉnh Uông Kiến Hoa. Hai người này đều đến từ thành phố Vọng Hải.
Ngoài ra, trong bộ máy thường vụ Tỉnh ủy, còn có Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Chu Tử Huy, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Dịch Sướng Đô đều đến từ thành phố Vọng Hải, lại thêm Bí thư Thành ủy Vọng Hải Lưu Á Phu.
Bộ máy Tỉnh ủy đến từ cùng một lãnh đạo thường vụ của một địa phương chiếm giữ năm chức vụ quan trọng, trong cả nước mà nói xem như một kỳ tích.
Nguyên nhân chủ yếu nhất, thành tích của thành phố Vọng Hải quá tập trung chú ý. Vọng Hải hôm nay là thành phố công nghệ nổi tiếng toàn thế giới. So với thung lũng Silicon nức tiếng, nơi đây có trạm internet nòng cốt của quốc nội. Mỗi ngày, ở thành phố Vọng Hải đều có mấy chục công ty công nghệ thông tin ra đời và bị hủy diệt, cũng có không ít công ty phát triển một bước lên trời. Ở đây, hội tụ mấy trăm ngàn nhân tài công nghệ. Thành tựu như vậy, đừng nói là năm người, e rằng toàn bộ bộ máy Thành ủy thành phố Vọng Hải dọn đến Tỉnh ủy cũng không có gì là lạ.
Nhìn quanh một lượt mọi người, Trần Tảo Vinh trầm ngâm giây lát, bản thân là cán bộ ở nơi khác đến, trong tỉnh Mân Nam, địa vị của Trần Tảo Vinh hơi khó xử. Lần này, có lẽ sẽ là một cơ hội cho bản thân.
Lập tức chậm rãi nói:
o Các đồng chí! Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chỉ có một đề tài, đó là thảo luận vấn đề đón tiếp Phó Thủ tướng nội các Chính Phủ Nhiếp Chấn Bang đến thị sát.
Dứt lời, ngoại trừ Chủ tịch tỉnh Uông Kiến Hoa, những người khác – bao gồm cả Lê Triều Dương đều hơi xúc động. Tin này rất bất ngờ. Nhiếp Chấn Bang là ai, những người đang ngồi đây bất kể là ai đều rất quen thuộc, đặc biệt là những cán bộ đến từ thành phố Vọng Hải. Phó Thủ tướng Nhiếp, đó là lãnh đạo cũ hoàn toàn xứng đáng của bọn họ.
Bên này, Uông Kiến Hoa chậm rãi nói:
o Các đồng chí, xin yên lặng một chút. Phó Thủ tướng Nhiếp thị sát Mân Nam, thị sát thành phố Vọng Hải, đem trạm đầu tiên sau khi nhậm chức đặt ở Vọng ̀Hair, đây là vinh hạnh của tỉnh Mân Nam chúng ta. Đây là vinh hạnh của những cấp dưới cũ của thành phố Vọng Hải chúng ta. Làm tốt công tác thị sát của lãnh đạo cũ, lấy diện mạo tốt nhất đón tiếp lãnh đạo cũ thị sát. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta hiện nay.
Lời nói của Uông Kiến Hoa khiến hội trường trở nên tĩnh lặng, sắc mặt của Trần Tảo Vinh thoáng hiện một tia lo lắng và ngượng ngùng khó xử. Tình hình hiện tại của tỉnh Mân Nam chính là như vậy, nhân vật số hai số ba củaTỉnh ủy lại thêm một Trưởng Ban Tuyên giáo một Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, ngoài ra, Trưởng ban Tổ chức với bọn họ đều tâm đầu ý hợp. Lại còn Bí thư Đảng ủy Công an Dương Kim Khoa là người quen cũ của họ. Bản thân người đứng đầu này, làm cũng bị áp lực, cũng bị lúng túng khó xử.
Nhưng, Trần Tảo Vinh vẫn nhất định cần phải kiên trì, nhất định phải mưu mô. Trung ương xếp đặt mình đến tỉnh Mân Nam, việc này cũng biểu lộ đầy đủ kỳ vọng và coi trọng của cấp trên đối với mình. Nếu ngay cả những việc này cũng làm không tốt, vậy thì trước mặt cấp trên mình còn có uy tín gì đáng để nói. Các thủ trưởng có thể có suy nghĩ gì, con đường quan lộ của mình còn có thể bước tiếp thế nào? Đây đều là vấn đề không thể bỏ qua.
Nhìn Uông Kiến Hoa phát biểu, Phó Thủ tướng Chấn Bang, đây là một kiểu khoe khoang, cũng là một loại thị uy. Đây là đang nhắc nhở mình, Phó Thủ tướng Nhiếp là lãnh đạo cũ của bọn họ. Mở miệng là lãnh đạo cũ, ngậm miệng cũng là lãnh đạo cũ. Đây - không nghi ngờ gì nữa là đang nhắc nhỏ những người khác trong bộ máy Ủy viên thường vụ, nhân vật dẫn đầu của hệ phái Vọng Hải hay còn nói là của hệ phái họ Nhiếp - Nhiếp Chấn Bang sắp đến.
Trầm ngâm giây lát, Trần Tảo Vinh chậm rãi nói:
o Đồng chí Kiến Hoa nói đúng. Phó Thủ tướng Nhiếp đi thị sát là rất quan trọng. Căn cứ vào thông báo của Chủ nhiệm Trần của văn phòng nội các Chính phủ. Phó Thủ tướng Nhiếp dừng lại một thời gian ngắn ở thành phố Mân Châu, lắng nghe báo cáo công tác của Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam và Thành ủy thành phố Mân Châu, sau đó đến thẳng thành phố Vọng Hải, ở lại Vọng Hải một đêm, chiều hôm sau lại đến tỉnh Hồng Giang. Ý kiến của tôi là, cho dù Phó Thủ tướng Nhiếp khong ở lại Mân Châu nghỉ ngơi, chũng ta cũng phải làm tốt các hạng mục chuẩn bị. Diện mạo thành phố, gồm trị an, phòng cháy chữa cháy và các hạng mục công tác khác đều phải làm đến nơi đến chốn, nhất định không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì trong thời gian Phó Thủ tướng Nhiếp thị sát. Căn cứ vào yêu cẩu của Phó Thủ tướng Nhiếp, đơn giản gọn nhẹ, không làm công tác nghênh đón đưa tiễn. Đồng chí tiếp đón, tôi thấy là do tôi, đồng chí Kiến Hoa và đồng chí Triều Dương – ba chúng tôi đến sân bay đón, trên đường không cần phong tỏa đường sá cũng không mở đường, không làm ra đặc biệt.
Lời nói của Trần Tảo Vinh trong lời có ý. Lắng nghe báo cáo công tác của Tỉnh ủy Mân Nam, không nghi ngờ gì nữa đang nhắc nhở Uông Kiến Hoa, bản thân vẫn là nhân vật đứng đầu của Tỉnh ủy Mân Nam.
Đối với hàm ý trong lời nói của Trần Tảo Vinh, Uông Kiến Hoa nghe một các lơ đễnh, nhìn qua Lê Triều Dương cũng hiểu ý cười với nhau.
Trần Tảo Vinh không hiểu Nhiếp Chấn Bang nhưng bọn họ hiểu. Chút tâm tư này của Trần Tảo Vinh, bọn họ hiểu rõ, nhưng muốn thuyết phục Nhiếp Chấn Bang, tuyệt đối không phải là việc dễ dàng như vậy.
Lập tức, Uông Kiến Hoa cũng mở miệng nói:
o Bí thư Trần nói như thế vậy cứ thế đi. Đồng chí phụ trách của thành phố Mân Nam và thành phố Vọng Hải, sau khi quay về lập tức chuẩn bị tốt công tác, chuẩn bị đón tiếp lãnh đạo cũ đến.
Hai ngày sau, tại sân bay Nhạc Trường thành phố Mân Nam, trong sân đậu hai chiếc máy bay Toyota thương vụ cỡ trung, một chiếc đã cải tạo qua, một chiếc là máy bay thương vụ tiêu chuẩn hai mươi lăm chỗ ngồi. Trước mặt hai chiếc xe này là một chiếc xe việt dã mới hoàn toàn, có biển của cảnh sát vũ trang. Chiếc này là chuyên xe của Trần Tảo Vinh mới mua năm kia.
Đúng mười giờ máy bay hạ cánh trong sân bay, sau khi xe thang trong sân bay dừng ổn định, đã lên theo, khoang máy bay mở ra, Nhiếp Chấn Bang dẫn đầu, theo sau anh ta là đồng chí Chu Minh Huy Bộ Nông nghiệp, đồng chí Hàn Lê Dương Tổng Cục Bảo vệ môi trường, đồng chí Quách Khuê Bộ Công nghệ thông tin, còn có đồng chí Diêu Vỹ Chính Thứ trưởng thường trực Bộ Giáo dục.
Bên này, Trần Tảo Vinh bước nhanh đến, Uông Kiến Hoa và Lê Triều Dương lại hơi tụt lại phía sau nửa thân người.
Lúc này, Trần Tảo Vinh còn cách thật xa, liển mở miệng nói:
o Phó Thủ tướng Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh!
Ánh mắt Nhiếp Chấn Bang nhìn quanh khắp lượt mọi người, lại nhìn rơi vào chiếc xe việt dã, mỉm cười nói:
o Bí thư Tảo Vinh, xe việt dã thoạt nhìn rất mới. Đây là xe của ai?
Trần Tảo Vinh sững người, vô cùng ngượng nghịu, lại cười mỉm:
o Báo cáo Phó Thủ tướng Nhiếp, không biết là xe của ai nhưng Văn phòng Tỉnh ủy mua vào năm kia, thuộc về xe tài sản phi pháp của tòa án, thấy rẻ nên mua về xem như là xe công vụ. Lãnh đạo bộ máy Tỉnh ủy có lúc xuống nông thôn thị sát, không có một chiếc xe có tính năng tốt cũng không tiện. Trên cơ bản ai có thể dùng đến thì người đó dùng.
Câu này khiến Uông Kiến Hoa và Lê Triều Dương đều cười thầm. Thằng nhãi Trần Tảo Vinh lại thông minh thế. Nếu thừa nhận là xe của ông ta, e rằng lãnh đạo cũ cũng không nói chuyện dễ dàng như vậy.
Nhiếp Chấn Bang hơi sững lại, chậm rãi nói:
o Đồng chí Tảo Vinh! Cho dù là xe tài sản phi pháp của tòa án cũng được, xe tài sản phi pháp của hải quan cũng được. Về mặt phối trí xe, trung ương và Ban Tam công đều đã đưa ra tinh thần văn kiện nghiêm khắc. Sau này tuyệt đối không thể ham món lợi nhỏ. Rẻ như vậy khiến dân chúng, cơ quan Đảng chính vẫn là quan tâm chú ý đến hình tượng, chú ý ảnh hưởng.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đã bước qua Trần Tảo Vinh. Bên này, Uông Kiến Hoa đã vươn tay chào đón:
o Lãnh đạo cũ, hoan nghênh ngài lại trở về Mân Nam.
Lê Triều Dương cũng bước lên:
o Lãnh đạo cũ, nghe tin ngài sắp đến thị sát, cán bộ thành phố Vọng Hải đều ngủ không yên giấc.
Nhiếp Chấn Bang lần lượt bắt tay hai người, có vẻ khá thân thiết. Một kiểu đối xử rất không giống nhau này lập tức khiến Trần Tảo Vinh tỏ ra khá lúng túng. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
o Triều Dương à! Nghe ý này của anh, các đồng chí của Vọng Hải có vẻ rất lo lắng tôi đến, đều ngủ không yên giấc.
Lê Triều Dương lúc này cũng cười nói:
o Lãnh đạo! Tôi xin tự kiểm điểm. Tôi lỡ lời, thật sự là lỡ lời. Chúng tôi đều vui mừng đến mức không ngủ được, đều trong ngóng lãnh đạo trở về xem báo cáo công tác của chúng tôi.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, mở miệng nói:
o Bí thư Tảo Vinh! Tôi thấy đến Tỉnh ủy trước đi! Gặp gỡ mọi người, lắng nghe báo cáo của Tỉnh ủy và Thành ủy Mân Châu, tiếp đó tôi sẽ đến Vọng Hải. Bên Tỉnh ủy không cần có quá nhiều người tháp tùng, để đồng chí Kiến Hoa tháp tùng tôi thì được rồi. Không thể làm lỡ công việc hằng ngày của mọi người.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Trần Tảo Vinh có chút cảm giác bất lực. Nhưng Nhiếp Chấn Bang nói đường đường chính chính, cơ bản không tìm ra bất kỳ lí do gì để phản bác. Trần Tảo Vinh cũng chỉ có thể nhắm mắt bịt mũi, không có biện pháp nào khác.
Trong thể chế chính là như vậy, quan lớn một cấp đè chết người. Một chiêu này, Nhiếp Chấn Bang trước tiên là quét sạch thể diện ông ta, sau đó lại nói như vậy trực tiếp khiến Trần Tảo Vinh không còn chút tức giận nào.
Tại Tỉnh ủy Mân Nam, theo thông lệ sau khi lắng nghe báo cáo công tác của Tỉnh ủy và Thành ủy Mân Châu, đoàn Nhiếp Chấn Bang không dừng lại lâu, đáp xe đến thành phố Vọng Hải.
Xe đang chạy trên cao tốc, Nhiếp Chấn Bang và Uông Kiến Hoa ngồi đối diện nhau, nhìn cảnh sắc chạy ngược ngoài cửa sổ xe, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
o Chấn Hoa à! Tôi nghe nói các anh bức ép đồng chí Trần Tảo Vinh rất dữ.
Vẻ mặt Uông Kiến Hoa lộ vẻ ngượng ngùng. Đang ở trước mặt lãnh đạo, Uông Kiến Hoa lại vô cùng nhẹ nhàng, mỉm cười gật đầu nói:
o Lãnh đạo, không giấu gì, chính xác là có hơi như vậy. Đồng chí Tảo Vinh các phương diện thì vẫn được. Nhưng chính là hơi thích đao to búa lớn, không thực tế. Ngoài ra, về tác phong đời sống hơi thiếu sót. Kỳ thực, đồng chí trong bộ máy Tỉnh ủy cũng không hoàn toàn nhằm vào anh ta. Chủ yếu vẫn là xử lý sự việc chứ không xử lý con người.
Nhìn Uông Kiến Hoa, Nhiếp Chấn Bang cười, nói:
o Xe việt dã hôm nay là chuyên xe của Trần Tảo Vinh?
Uống Kiến Hoa hơi sửng sốt, lại gật đầu nói:
o Sớm biết không giấu nổi lãnh đạo. Kỳ thực, chính là về phương diện mấy chi tiết này có chút khác biệt với đồng chí Tảo Vinh. Cũng không thể nói nhằm vào hay không nhằm vào. Có điều, xin lãnh đạo yên tâm, sau này chúng tôi nhất định làm tốt công tác đoàn kết trong bộ máy.
Phía trước, Vương Kiếm ở vị trí lái phụ đã quay đầu, nói nhỏ:
- Thủ trưởng! Đã sắp đến thành phố Vọng Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận