Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 885: Bức thư trình báo.

Nhiếp Gia Dân ở chỗ Nhiếp Chấn Bang ở lại một đêm, hai anh em cũng đã khá lâu không gặp. Lần này, có rất nhiều chuyện để nói.
Lần này, Nhiếp Chấn Bang đến Tây Bắc, An Na cũng không cùng đến. Hiện giờ, con cái đã dần dần lớn khôn. Đối với ba đứa con, Phán Phán và Văn Văn vẫn tốt, cả Nhiếp Chấn Bang, An Na và Lệ Tuyết đều không dự định để con đi vào thể chế.
Một mặt, phụ nữ vào thể chế, tuy có chỗ tốt nhất định, nhưng trừ phi là tham chính vào bộ phận thảo luận chính sự, nếu là trong hệ thống Đảng chính, một người phụ nữ, muốn tiến lên, thật sự rất khó. Cho nên, mấy người Nhiếp Chấn Bang đều không chuẩn bị để Phán Phán và Văn Văn đi con đường này.
Như vậy, hai đứa trẻ ở bên đảo Đằng Long lại không có vấn đề gì nhiều. Dùng mạng lưới quan hệ của Đằng Long sắp xếp đến Mỹ học một trường quý tộc hoàn toàn có thể được.
Nhưng, đối với Đổng Trị Bình. Đúng vậy, đây là con của Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển, hơn nữa tên gọi là Đổng Trị Bình. Về phương diện này, là biểu hiện nhà họ Đổng vô cùng bất mãn đối với sự đối xử của Nhiếp Chấn Bang với Đổng Uyển, cùng theo họ mẹ, đây cũng xem như một biến tướng của bồi thường. Nhà họ Đổng hiện nay tuy cũng không tốt lắm, không bằng được với nhiều người, nhưng ở thủ đô thời điểm hiện tại, nhà họ Đổng vẫn còn một năng lượng nhất định.
Một mặt khác, cũng xem như một kiểu bảo hộ đối với Nhiếp Chấn Bang. Tuy việc này trong gia đình thế gia không coi là chuyện là. Nhưng, đối với người có tiềm lực mà nói, điểm này, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một quả bom. Đổi sang họ Đổng, bớt đi một ít phiền toái.
Về mặt sắp xếp tương lai của Đổng Trị Bình, thái độ của Đổng Uyển rất rõ ràng, Đổng Trị Bình nhất định phải đi làm chính trị. Hơn nữa, lần này, thái độ của Đổng Uyển hết sức kiên quyết, mặc cho ai khuyên bảo cũng không có tác dụng. Như vậy, Đổng Trị Bình chỉ có thể về thủ đô đi học. Cho nên, An Na lưu lại thủ đô gần gũi chăm sóc đời sống hằng ngày và học tập của Đổng Trị Bình.
Không có An Na ở đây, Nhiếp Chấn Bang lại ở nhà khách trong nhà máy Số 38. Vệ sinh phòng ốc và ăn uống đều có nhân phụ trách chuyên nghiệp. Hai đại lão gia, ở bàn trà trong phòng khách, một đĩa lạc, lại uống cả bốn bình rượu Mao Đài. Lần này, Nhiếp Chấn Bang từ thủ đô đến, vẻn vẹn chỉ mang có sáu bình. Việc này lại tốt, một buổi tối hao phí đi hai phần ba.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Nhiếp Gia Dân đã một mình ngồi xe rời khỏi. Lần này, đến Tây Bắc, mục đích của Nhiếp Gia Dân cũng chỉ vì tập đoàn Hoa Hạ mà đến. Lời đã nói rõ, giữa anh em, Nhiếp Gia Dân tin rằng, Nhiếp Chấn Bang sẽ có sắp đặt, lời không cần thiết phải nói nhiều, cũng không cần phải nói rõ ràng. Như thế, Nhiếp Chấn Bang ngược lại sẽ khó làm. Hiện tại như vậy, đến điểm là dừng là thích hợp nhất.
Lúc Nhiếp Chấn Bang thức dậy, cũng mới chỉ bảy giờ rưỡi. Công phu hình ý, sau khi vào đến giai đoạn mới, các tố chất hạng mục sức khỏe của Nhiếp Chấn Bang đều đã có một ít thay đổi nhỏ. Những thứ này đều nói không rõ tỏ không ràng, về việc có thể xuất hiện thứ mà truyền thuyết nói hay không? Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy chắc chắn là không thể.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, võ thuật truyền thống của Hoa Hạ, có vài chỗ không thể tin nổi, điều này rất bình thường. Nhưng, nếu thật sự quá kỳ diệu, điều đó cũng không thể.
Vì đang trong nhà khách, không có quá nhiều điều kiện, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là hoạt động thư giãn cơ thể một chút rồi đi rửa mặt.
Bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa
- Mời vào!
Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói. Đây cũng là một thói quen của Nhiếp Chấn Bang. Trong thể chế, bất luận là lãnh đạo cơ sở hay lãnh đạo gì, bình thường, lúc người khác gõ cửa, đều là một từ rất đơn giản “vào”.
Như vậy cũng không có gì đáng trách. Nói như vậy, có thể biểu hiện ra khí độ uy nghiêm của lãnh đạo. Vì bất luận ở tầng thứ nào, lãnh đạo cấp trên, về cơ bản không thể gọi cửa. Lãnh đạo cấp trên đến, sớm đã phải đi đón rồi. Về cơ bản, gọi cửa tất nhiên là cấp thấp hơn.
Đương nhiên, đây không phải là quy định gì, đây chẳng qua là một thói quen, chỉ có điều, người làm như vậy quá nhiều, đã hình thành một lệ thường mà thôi. Cũng không ai nói không được như thế. Chí ít, Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn dùng hai chữ “mời vào”.
Nói như vậy, cũng không có chỗ nào không ổn. Cửa phòng đẩy ra, Vân Phi bước vào, đang chuẩn bị nói, Vân Phi đột nhiên ngồi xổm xuống.
Hôm nay, Vân Phi mặc một bộ trang phục công sở, đồ tây màu xanh đậm và một chiếc váy, bên trong là một chiếc sơ mi nữ màu trắng ôm chặt cơ thể, dáng người lộ ra rõ ràng.
Trong khoảnh khắc ngồi xổm đó, một chút ửng hồng chợt lóe lên rồi tan biến. Nhiếp Chấn Bang đúng lúc đó quay người, nhìn thấy cảnh này cũng vẻ ngượng ngập quay đầu đi, bước đến ghế sô pha ngồi xuống.
Sự bất thường của Nhiếp Chấn Bang, Vân Phi đương nhiên nhìn thấy. Hừ khan một tiếng, là người từ trong bộ phận đặc thù điều chuyển ra, Vân Phi sao có thể không hiểu vừa rồi là vì cái gì. Trong lòng mắng thầm một câu, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức bình thường, nói nhỏ:
- Chủ tịch Nhiếp, mười giờ sáng hôm nay sẽ cùng với Thành ủy Cam Lam mở một cuộc họp phối hợp, thảo luận vấn đề di dời lần này. Còn nữa, đây là một bức thư nhặt được ở cửa.
Thư? Thư từ gì?
Nhiếp Chấn Bang lập tức ngồi ngay ngắn. Nhận bức thư từ tay Vân Phi, Nhiếp Chấn Bang hơi hiếu kỳ. Tối hôm qua, gần hai giờ sáng anh hai mới rời khỏi đây về phòng nghỉ ngơi, lúc đó cũng không phát hiện thư từ gì. Điều này chứng tỏ, thư chắc chắn là sau hai giờ sáng mới lặng lẽ đưa vào.
Là ai? Muốn nói gì? Nhiếp Chấn Bang hơi hiếu kỳ. Màu sắc của bức thư rất đặc thù, là bức thư mang hoa văn màu đỏ đậm, gần giống với màu của gian phòng và thảm khách sạn, vận dụng kỹ thuật ngụy trang rất hoàn hảo. Loại thư này ngoài thị trường chắc chắn mua không được. Điều này chứng tỏ, người đưa thư hoặc người viết thư là có sự chuẩn bị.
Thư không dán kín, Nhiếp Chấn Bang trực tiếp mở thư, từ bên trong lôi tài liệu ra, không dày, ước chừng bốn trang giấy.
Vừa mở ra, phần xưng hô trên cùng viết rất tôn kính Chủ tịch Hội đồng quản trị Nhiếp Chấn Bang, cách một dòng, sau đó là chào ngài. Kế tiếp mới là nội dung chính thức bức thư.
Thư không dài, toàn văn cộng lại cũng chỉ khoảng năm sáu ngàn từ. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang xem rất tỉ mỉ. Lông mày từ khi bắt đầu đã nhíu chặt. Toàn bộ thư, Nhiếp Chấn Bang xem hết sức kỹ càng, có thể nói từng câu từng chữ đều không bỏ qua.
Đây là một bức thư tố cáo, tố cáo Phó Bí thư Đảng ủy – Chủ nhiệm Kiểm tra Kỷ luật Trần Khánh Đông của nhà máy 38 trước đây. Nội dung tố cáo là, trong thời gian Trần Khánh Đông đảm nhiệm Phó Giám đốc và Chủ nhiệm Kiểm tra Kỷ luật nhà máy, lợi dụng chức vụ quyền hạn trục lợi, gạt bỏ đối lập, hãm hại trung lương. Nếu dựa theo cách nói trong thư, Trần Khánh Đông hoàn toàn là một tên phá hoại cực điểm, mục nát đến tận rễ.
Nhưng, lúc này Nhiếp Chấn Bang lại hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không chút động tĩnh. Tập đoàn Hoa Hạ tuy vừa mới thành lập, đối với nhà máy 38, Nhiếp Chấn Bang cũng không thật hiểu rõ. Nhưng, dùng sự hiểu biết của Nhiếp Chấn Bang đối với Trương Thắng Sơn, nếu Trần Khánh Đông thật sự là một người như vậy, Trương Thắng Sơn có thể dung nạp anh ta sao?
Ở đây nhất định có vấn đề. Nhiếp Chấn Bang cầm phong thư đặt trên bàn trà, ngón tay gõ vào tay vịn sô pha. Dùng sự cứng rắn của Trương Thắng Sơn, mình ở trên đầu anh ta, khoản tiền mặt năm mươi triệu, nói chuyển là chuyển. Lại kết hợp với biểu hiện của mấy ngày nay, ở nhà máy 38, Trương Thắng Sơn thật sự có uy tín rất lớn. Trần Khánh Đông bề ngoài dường như cũng không phải là người của hệ phái Trương Thắng Sơn. Điểm này, Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể sơ bộ hiểu được.
Việc này đến thật quái lạ. Nhằm vào ai? Rốt cuộc là nhằm vào Trần Khánh Đông hay nhằm vào mình. Đây là diểm đáng để bàn bạc.
Nếu không để ý đến việc này, tiếp theo, ở nhà máy Số 38 có thể xuất hiện một vài lời đồn nhảm hay không? Những việc này đều không thể nói rõ.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Vân Phi bên cạnh, nói:
- Tiểu Vân! Cô lập tức gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Kiểm tra Kỷ luật cùa nhà máy Số 38 trước đây, hiện đảm nhiệm Phó Trưởng ban Ban Kiểm tra Kỷ luật của tập đoàn Trần Khánh Đông, bảo anh ta qua chỗ tôi một lát.
Lúc Trần Khánh Đông nhận được điện thoại của Thư ký Chủ tịch Hội đồng quản trị Vân Phi, vừa mới đi làm không lâu, hơi chút kinh ngạc, Trần Khánh Đông nghĩ không ra tại sao đột ngột trong chốc lát, Chủ tịch Nhiếp lại tìm mình. Nhưng, về mặt động tác, Trần Khánh Đông lại không dám có chút chậm trễ, vội vàng hấp tấp. Vừa đến cửa tầng ba nhà khách, Thư ký Vân Phi đã đứng ở cửa khoát tay ra hiệu cho mình.
- Trưởng ban Trần! Chủ tịch Nhiếp đang ở bên trong đợi anh.
Vân Phi bình tĩnh nói.
Trần Khánh Đông bước vào phòng, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Trần Khánh Đông một lượt, tuổi tác ước chừng trên dưới năm mươi, dáng người không quá cao to, ăn mặc có vẻ hết sức giản dị.
Nhìn Trần Khánh Đông, Nhiếp Chấn Bang hơi há miệng, nói:
- Phó Trưởng ban Trần! Không cần câu nệ. Lần này tìm anh qua đây chủ yếu muốn tìm hiểu một chút tình hình.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang chỉ bức thư trên bàn, tiếp tục nói:
- Hôm nay ở chỗ tôi nhận được một bức thư, anh xem đi.
Trần Khánh Đông lúc này cũng có chút nghi hoặc và bất an. Chủ tịch Nhiếp là thân phận gì, mình chẳng qua là một Phó Trưởng ban Kiểm tra Kỷ luật, cơ hội nói chuyện trực tiếp thế này với Chủ tịch Nhiếp cũng không nhiều. Đợi Nhiếp Chấn Bang nói xong, Trần Khánh Đông cầm lấy bức thư. Vừa xem qua hai phút, Trần Khánh Đông liền hơi run rẩy, trong ánh mắt có chút phẫn hận.
Đây không ngờ là một bức thư tố cáo, tố cáo nặc danh. Hơn nữa, lại là tố cáo bản thân ông ta. Trần Khánh Đông lúc này trở nên căng thẳng. Đây rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng hại mình? Trần Khánh Đông cũng đang suy nghĩ. Người, nhất định là trong nội bộ nhà máy Số 38, mấy bộ phận khác trong tập đoàn Hoa Hạ tuyệt đối không thể, qua lại với nhau vốn dĩ không có bao nhiêu giao tình, người ta tội gì đến đây hại mình.
Nhưng, rốt cuộc là ai ra tay, Trần Khánh Đông lại nghĩ không ra. Nhìn thần thái bình tĩnh nghiêm túc của Nhiếp Chấn Bang, Trần Khánh Đông cũng đang suy xét, Chủ tịch Nhiếp là có ý gì?
Có thể khẳng định Chủ tịch Nhiếp tuyệt đối không phải muốn động đến mình, nếu không, không thể gọi mình qua đây, còn để mình xem bức thư này.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát Trần Khánh Đông. Đích xác, Nhiếp Chấn Bang từ khi khởi đầu đã không muốn động đến Trần Khánh Đông. Đã đến tầng thứ này, Nhiếp Chấn Bang cũng không còn là một tên trẻ tuổi càn rỡ, không phải một bức thư tố cáo thì có thể tùy ý điều động. Việc này, từ khi bắt đầu đã lộ ra kỳ quặc. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang mới quyết định gặp mặt Trần Khánh Đông.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang chầm chậm nói:
- Phó Trưởng ban Trần, đối với chuyện này, anh có suy nghĩ gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận