Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1173: Đẳng cấp khác nhau.

Sau khi nói chuyện vớ Trương Phóng Văn xong, Nhiếp Chấn Bang khó mà không làm thêm giờ. Hơn sáu giờ, Nhiếp Chấn Bang liền trở về phía nhà khách Tỉnh ủy.
Sau khi ăn cơm tối xong, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở salon ở phòng khách xem tv. Mỗi khi rảnh rỗi, Nhiếp Chấn Bang nhất định phải xem tin tức.
Lãnh đạo địa phương xem tin tức, mục đích chính là để hiểu rõ động thái của quốc gia, hiểu rõ hành động của lãnh đạo trung ương. Từ trong tin tức có thể nhìn ra rất nhiều thứ. Lãnh đạo nói chuyện, mật độ xuất hiện của lãnh đạo trước giới truyền thông khi đi thị sát, những thứ đó đều là một loại tham khảo cho xu hướng hành động của lãnh đạo.
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng không ngoại lệ. Từ tin tức để xem động thái quốc gia, xem chính sách của trung ương, điều này có tác dụng giúp bản thân nắm chắc xu thế, giữ được sự nhất trí của mình với cấp trên.
7h30, bản tin vừa kết thúc, bên ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa.
Cửa phòng mở ra, Lưu Hiểu Mẫn đang đứng ở cửa.
- Bí thư, không làm phiền ngài chứ.
Lưu Hiểu Mẫn khẽ cười nói.
Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Trưởng ban Thư ký, có chuyện gì sao?
Vừa nói chuyện, Nhiếp Chấn Bang vừa mời Lưu Hiểu Mẫn vào trong phòng, đồng thời đi tới bên cạnh máy đun nước, rót cho Lưu Hiểu Mẫn một cốc nước.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống nhìn Lưu Hiểu Mẫn và không nói gì nữa.
Lúc này, Lưu Hiểu Mẫn đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của Nhiếp Chấn Bang. Quan hệ mật thiết là một chuyện, tuy rằng, Bí thư Nhiếp cũng coi như rất hài lòng với công tác của mình, nhưng muốn đạt tới độ là tâm phúc thì vẫn còn chưa đủ.
Trầm ngâm một chút, Lưu Hiểu Mẫn mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi nghe nói, tỉnh đã tiến hành khảo sát về chuyện điều chỉnh nhân sự rồi.
Lời này, Lưu Hiểu Mẫn không thể không nói. Với tư cách là lãnh đạo của Tỉnh ủy, không riêng gì những người khác có cấp dưới tâm phúc, Lưu Hiểu Mẫn cũng phải có. Cán bộ bên trong thể chế, mỗi người đều có cấp dưới tâm phúc. Đó cũng không phải là kéo bè kết phái gì cả mà là một chuyện rất bình thường.
Cái gọi là kéo bè kết phái chỉ là một số cán bộ tham ô, vì lợi ích riêng của mình nên phải liên kết với nhau, hình thành nên một mạng lưới ô dù, bao chê lẫn nhau. Hiện tượng đó là một mối nguy hại vô cùng lớn với quốc gia và xã hội mà cần phải kiên quyết thủ tiêu.
Nhưng có những cán bộ đều liêm khiết, đều là những người vì dân làm việc và chung chí hướng với lãnh đạo cấp trên. Loại quan hệ thân mật đó, vừa tốt cho tổ chức, tốt cho quốc gia nên không thể nào can thiệp.
Hôm nay, tỉnh Lũng Tây tiến hành điều chỉnh nhân sự quy mô lớn như vậy, Lưu Hiểu Mẫn với tư cách là lãnh đạo nhất định phải đứng ra đem lại lợi ích cho người ta. Thế thì quan hệ này mới có thể vững chắc được. Bất kể là có được hay không thì thái độ nhất định là phải có.
- À? Trưởng ban Thư ký, có ý kiến gì không?
Nhiếp Chấn Bang mặt không đổi sắc hỏi một câu.
Lưu Hiểu Mẫn cười nói:
- Bí thư, chức vụ Giám đốc và Phó giám đốc Sở đất đai, cá nhân tôi cảm thấy, trưởng phòng Tài chính hiện giờ của Sở đất đai là Điền Tiểu Cương khá phù hợp.
Sau khi Lưu Hiểu Mẫn đi khỏi, Lý Hồng Anh đã tới ngay. Ý định của Lý Hồng Anh đương nhiên cũng giống như vậy. Sau khi báo cáo công tác xong liền dẫn tới chủ đề điều chỉnh nhân sự, rồi sau đó cũng liền đưa ra ý kiến về người của mình.
Cả buổi tối, từ lúc 7h30 cho đến tận 12h đêm, hết người này đến người khác đều lần lượt tới báo cáo công tác.
Sau khi Lý Hồng Anh đi khỏi, La Thu Lương cũng tới, sau đó là Trần Triết Văn, rồi Lưu Dược Quang.
Đối với những điều này, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu. Việc điều chỉnh nhân sự lần này của tỉnh Lũng Tây, địa vị của mình là vô cùng quan trọng. Vì sau khi mình đảm nhiệm không lâu vẫn chưa lập nên mạng lưới của mình. Không ít người vẫn đang quan sát và suy nghĩ.
Vì trong việc điều chỉnh nhân sự này, bản thân mình thì không sao nhưng ý kiến của mình đối với chuyện là có tác dụng rất quan trọng.
Hôm nay chính thức khởi động kế hoạch khảo sát và điều chỉnh nhân sự, trong tỉnh các lãnh đạo lại lần lượt tới nhà mình hỏi han. Mục đích là gì? đương nhiên là muốn nghe ngóng tin tức từ mình rồi.
Sau khi tiến Lưu Dược Quang về đã là mười hai giờ hơn. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại quay về ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại bấm số.
Tút tút hai tiếng, đầu dây bên kia truyền đến một hồi tà âm. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhướng mày, đưa điện thoại ra xa một chút rồi mới nói:
- Vẫn có hứng vậy sao? Giáo huấn của cấp trên đã sâu sắc như vậy rồi, tôi khó mà tin được anh còn hào hứng bừng bừng được như vậy. Chẳng lẽ không có một chút tâm lý chướng ngại nào sao?
Lời nói rất không khách khí. Lúc này, phía bên kia cũng có tiếng nói vang lên:
- Nhiếp Chấn Bang, cậu ra vẻ đạo mạo cái gì chứ. Thực sắc tính dã, đây là điều rất bình thường. Sau khi rời khỏi thể chế, tôi lại cảm thấy cuộc sống bây giờ rất mãn nguyện. Ở ẩn ở đằng sau nhưng lại có cảm giác nắm giữ đại cục. Tôi vĩnh viễn ở góc độ người đứng xem nên sẽ rõ ràng hơn cậu. Châm chọc tôi? Cậu hãy lo lắng cho mình trước đi. Lăng Bảo Đông gần đây như một con chó điên, cắn trên cắn dưới, tôi không tin ông ta không cắn được một miếng thịt của cậu.
- Ha ha, không hổ là đại thiếu gia nhà họ Lý. Lời nói lúc nào cũng sắc bén như vậy. Lăng Bảo Đông chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Nếu tôi sợ thì đã không dám động vào mỏ than Lăng Tiêu. Tính cách của tôi, anh cũng hiểu rõ mà, hoặc là ở im, nếu đã tiến hành thì khó mà dừng lại được. Không phải anh cũng đã tự mình thưởng thức rồi sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng không chịu yếu thế mà phản kích lại.
- Cậu… được rồi. Nhiếp Chấn Bang, tôi không muốn tranh luận với cậu, muộn như vậy rồi gọi điện có chuyện gì muốn nhờ vả đây?
Lý Quốc Hoa có chút khó thở, nhưng lập tức liền lắng xuống.
Biểu hiện của Lý Quốc Hoa cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang thầm than thở. Không hổ là người có hy vọng nhất của nhà họ Lý trước đây. Nếu như năm đó không phải là do Lý Quốc Hoa tuổi trẻ khinh cuồng, thiếu niên đắc chí nên có chút mờ mắt thì bây giờ chắc chắn sẽ là một đối thủ rất mạnh của mình.
Phải nói, mối quan hệ của hai người đúng là thủy hỏa bất dung. Nhiếp Chấn Bang là kẻ chặn đứt con đường làm quan của Lý Quốc Hoa, nhưng ở trong thể chế thì không có cái gọi là kẻ thù. Ai nắm bắt được cơ hội, ai không may, những điều đó không thể trách người khác được, chỉ có thể trách anh không có bản lĩnh.
Đã nhiều năm như vậy, tâm tính Lý Quốc Hoa cũng đã trầm ổn lại. Quan hệ giữa hai bên, không nói tới chuyện khúc mắt đó nữa, giao tình tuy rằng không nói là tốt đẹp nhưng hợp tác thì vẫn có thể. Giống như trước đây, lúc Nhiếp Chấn Bang sắp xếp cho tỉnh Giang Bắc, dùng chức Phó chủ nhiệm để đổi lấy sự ủng hộ của Lý Quốc Hoa.
Trầm ngâm một chút, Lý Quốc Hoa liền nói thẳng:
- Nhiếp Chấn Bang, tìm tôi có chuyện gì?
Nhiếp Chấn Bang lúc này cười ha hả nói:
- Anh Hoa đúng là thẳng thắn. Tỉnh Lũng Tây vừa trống một ghế phó chủ tịch tỉnh, nếu như anh có ý định thì nên ra tay. Phía tôi cũng chưa chọn ai.
Bình thường mà nói, chức vụ ở địa phương đạt tới cấp phó tỉnh cũng phải được cấp trên an bài cẩn thận. Nhưng về cơ bản, người đứng đầu địa phương vẫn có quyền. Hơn nữa, trong hầu hết tình huống đều sẽ cân nhắc ý kiến của người đứng đầu. Dù sao, nếu như đại quan địa phương mà không đồng ý thì cũng khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.
- Nhiếp Chấn Bang, cậu có điều kiện gì?
Lý Quốc Hoa nói thẳng.
Trên đời không có gì là miễn phí cả, chắc chắn không bao giờ có cái bánh tự dưng trên trời rơi xuống. Có một điều kiện tốt như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là Lôi Phong, điều này Lý Quốc Hoa quá hiểu.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Thẳng thắn lắm. Rất đơn giản thôi. Anh Hoa, Nhiếp Gia Lương muốn lên địa phương, yêu cầu của tôi là các anh không gây trở ngại gì.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang và Lý Quốc Hoa nói chuyện điện thoại không lâu, tại nhà số 2 thuộc khu nhà ở của Tỉnh ủy Lũng Tây. Đây là nhà của Chủ tịch tỉnh Lưu Chấn Đào, Phó Bí thư Tỉnh ủy Lũng Tây.
Đêm đã khuya nhưng thư phòng ở tầng hai vẫn sáng đèn.
Bên ngoài phòng vang lên tiếng đẩy cửa. Vợ Lưu Chấn Đào bưng một chén đồ ăn khuya đến:
- Ông Lưu, khuya rồi, nên đi ngủ đi. Công việc không xong cũng được, sức khỏe là quan trọng.
- Tiểu Mai à, ha ha, bà đi ngủ trước đi. Tôi xem xong những tài liệu này rồi sẽ nghỉ.
Lưu Chấn Đào cười đáp lại.
Hiện giờ, tình hình Lũng Tây có thể nói là mỗi ngày một khác. Lưu Chấn Đào đương nhiên là cũng phải cố sức, việc tăng ca liền như cơm bữa.
Lúc này, điện thoại trên bàn Lưu Chấn Đào đột nhiên vang lên. Số điện thoại lại càng khiến Lưu Chấn Đào sửng sốt. Là số điện thoại riêng của chú hai ở thủ đô.
Nhấc máy, Lưu Chấn Đào liền nói:
- Chú hai, muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?
- Anh cả, vừa mới nhận được tin, Nhiếp Chấn Bang đã ra tay rồi. Hắn và Lý Quốc Hoa của nhà họ Lý đã thỏa thuận với nhau. Ông ta sẽ tham gia vào cái ghế phó chủ tịch tỉnh Lũng Tây, sau đó, Nhiếp Chấn Bang sẽ điều ảnh cả của hắn là Nhiếp Gia Lương về địa phương.
Giọng nói vang lên trong điện thoại.
Người nói chuyện chính là cậu hai của nhà họ Lưu, Lưu Chấn Hải. Lưu Chấn Hải hiện giờ là Cục trưởng Cục công an ở Bắc Kinh nên khá nhanh nhẹn về tin tức trong giới chức ở thủ đô. Chuyện liên quan tới Lũng Tây, đương nhiên là Lưu Chấn Hải càng vô cùng lưu tâm.
Lúc này, nếu như Nhiếp Chấn Bang nghe được tất nhiên sẽ chửi Lý Quốc Hoa vô sỉ, cố ý để lộ tin tức ra ngoài. Dụng ý của chuyện này là vô cùng hiểm ác. Trong thể chế, chắc chắn sẽ có người cản trở, nhất là Lăng Bảo Đông.
Sau khi gác máy, Hà Mai đã đi tới, ân cần hỏi:
- Ông Lưu, làm sao vậy? Ở thủ đô có chuyện gì sao?
Lúc này, tâm trạng của Lưu Chấn Đào đúng là không thể bình tĩnh được. Tình hình bây giờ cao thấp đã rõ ràng rồi. Nếu như trước khi Nhiếp Chấn Bang đến, Lưu Chấn Đào còn có chút coi thường thì bây giờ đã không còn một chút ý nghĩ này nữa.
Thở dài một tiếng, vỗ vỗ bàn tay vợ, Lưu Chấn Đào nói:
- Hay cho cái tên Nhiếp Chấn Bang, đúng là đẳng cấp không giống nhau. Tôi đúng là không có tư cách tranh giành với ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận