Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1071: Nhà máy dệt Hồng Giang.

Nhà máy dệt Hồng Giang nằm ở đường Số 1 thành phố Hồng Thành, là một trong số những nhà máy quốc hữu sớm nhất của Hồng Thành. Là xí nghiệp đại hình quốc hữu trực thuộc tỉnh, quá khứ rất huy hoàng. Nhưng hiện trạng bây giờ cũng khiến người ta than vãn.
Trước đây, nhà máy tọa lạc ở vùng ngoại ô, một nhà máy to lớn. Nhân viên và con cháu người nhà gồm những người dân xung quanh đó. Tại đây tập trung mấy vạn người, tạo thành một thị trấn. Nhưng khi diện tích nội thành không ngừng mở rộng, sáu mươi mấy năm trở lại đây, địa điểm này đã trở thành khu vực nhộn nhịp, xe và người tấp nâp.
Nhiếp Chấn Bang vốn không nuốt lời, vốn đã muốn đích thân đến nhà máy quan sát, thì nhất định sẽ đến.
Từ Đại viện xuất phát, xe trực tiếp quẹo vào đường đang thi công, hướng đến nhà máy. Từ Đại viện tỉnh ủy bên này đến nhà máy khoảng cách không gần. Gần như đi tới nửa thành phố.
Lúc Nhiếp Chấn Bang và lãnh đạo theo đoàn Chu Truyện Gia, cùng đoàn xe của chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước Lưu Khánh đến cổng nhà máy thì đã gần chín giờ.
Khi xe của Nhiếp Chấn Bang dừng ở cổng, thì hai bên có mọi người xếp hàng xôn xao nghênh đón. Nhà máy tự phát tổ chức đội trống cơm và đội ca múa bắt đầu cổ vũ.
Vừa xuống xe Nhiếp Chấn Bang liền quan sát cửa chính của nhà máy, vẫn là cổng lớn của thời năm tám mươi. Màu sơn đỏ phản ánh những thăng trầm của cuộc sống và cảm giác nặng nề của lịch sử.
Toàn bộ nhà máy khiến người ta có cảm giác nặng nề của tuổi xế chiều, giống như một người già đã gần đất xa trời.
Vừa xuống xe, ở hai bên mọi người đến nghênh đón đều hô to, phóng tầm mắt, nhìn thấy một đội ngũ mặc áo xanh công nhân giống như màu xanh của biển.
Đứng đầu đội ngũ đó là lãnh đạo thành phố Hồng thành, Bí thư Thành ủy Diêu Định Quốc cùng với lãnh đạo của nhà máy dệt Hồng Giang chạy ra chào đón.
- Bí thư Nhiếp, chào mừng ngài đến thị sát chỉ đạo công việc.
Bên cạnh Diêu Định Quốc một người đàn ông giản dị chừng hơn năm mươi tuổi chạy ra chào đón bắt tay, vô cùng kích động, thậm chí lúc bắt tay Nhiếp Chấn Bang cũng còn đang run rẩy.
Bên cạnh, Diêu Định Quốc mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp, vị này là đồng chí Tống Trung Quốc là Bí thư Đảng ủy kiêm xưởng trưởng nhà máy Hồng Giang.
Khi Diêu Định Quốc giới thiệu, Nhiếp Chấn Bang đang quan sát Tống Trung Quốc. Tống Trung Quốc vốn không cao lớn, khoảng mét bảy ba, hơi gầy, làn da ngăm đen, ăn mặc giản dị. Điều khiến Nhiếp Chấn Bang chú ý nhất là mái tóc bạc của Tống Trung Quốc.
Từ khi Chu Truyện Gia, Hứa Hồng Chuyên và những người khác ở đây, tìm hiểu tình hình nơi này thì thấy, bộ máy lãnh đạo của nhà máy rất được lòng người, rất liêm khiết. Điều này rất rõ có thể nhìn thấy.
Một xưởng có hơn sáu nghìn người, thêm những người nghỉ hưu thì khoảng vạn người. Hơn nửa năm nay không phát lương. Nghe nói cuộc sống nhân viên rất khó khăn, nhưng cho dù như vậy thì không xảy ra vấn đề gì. Điều này đủ cho thấy năng lực của ban lãnh đạo nhà máy khiến cho nhân viên tâm phục và tín nhiệm, và có thể khống chế được họ.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Xin chào đồng chí Tống
Bước vào khu vực nhà máy, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Hôm nay mục đích tôi đến đây rất đơn giản, đây là xí nghiệp đại hình trực thuộc tỉnh, trong vòng mười năm trước đã có cống hiến to lớn với kinh tế của tỉnh, quốc gia. Hôm nay rơi vào khó khăn, Đảng và nhà nước tuyệt đối không quên công lao và hi sinh của mọi người. Hôm nay tôi làm việc, không đến phòng họp, cùng đến tuyến đầu sản xuất xem thế nào.
Giọng của Nhiếp Chấn Bang không lớn nhưng đủ để khiến cho mọi người nghe được.
Vừa dứt lời thì đám đông liền hoan hô. Từ chuyện này thì nhà máy đã bị thái độ của Nhiếp Chấn Bang khuất phục rồi. Trước đó có không ít lãnh đạo đến nhà máy thị sát, khảo sát, thảo luận về cải tạo chế độ nhà máy, nhưng không có ai như Nhiếp Chấn Bang cụ thể và thành khẩn như vậy.
Đại đa số họ đều đến phòng họp trước, nghe báo cáo một hồi, nhưng không đưa ra được quyết sách và biện pháp nào hiệu quả.
Mà hiện nay, Bí thư Nhiếp đến nói là muốn đến tuyến đầu sản xuất, làm sao mà không khiến công nhân kích động, huống hồ Nhiếp Chấn Bang còn là người đứng đầu của Tỉnh ủy.
- Được!
- Như vậy mới tốt chứ, Bí thư Nhiếp, chúng tôi ủng hộ ngài.
- Bí thư Nhiếp, công nhân nhà máy đều cảm ơn ngài.
Thái độ gần gũi mọi người như vậy của Nhiếp Chấn Bang, trước giờ đều được sự ủng hộ của mọi người. Những lời khen ngợi cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút cao hứng.
Gật gật đầu nói với Chu Truyện Gia bên cạnh:
- Đồng chí Truyện Gia,
Chu Truyện Gia mỉm cười nói:
- Có Bí thư Nhiếp quan tâm và ủng hộ, công nhân viên nhà máy mười phần tin tưởng rồi.
Trong sự im lặng, Chu Truyện Gia có những lời khen vừa phải, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên hiểu được, không nói thẳng ra làm gì. Nước sạch quá thì không có cá, có những lúc khen tặng là nịnh bợ, hay những người biết khen tặng lại là người kém cỏi. Ngược lại có lúc, giữa cấp trên và dưới cũng cần phải có sự điều chỉnh. Đây là loại thuốc tốt nhất để dung hòa quan hệ hai bên.
Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang quét một lượt trên người nhân viên đó, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy hi vọng và chờ đợi.
Cải cách chế độ nhà máy quốc hữu Nhiếp Chấn Bang vô cùng có cảm xúc. Là lãnh đạo có danh tiếng tiếng trong ngành kinh tế, cải tạo chế độ nhà máy không nói tới hơn trăm, nhưng mấy chục thì có, các xí nghiệp đại hình cũng có không ít.
Trong quá trình cải tạo, điều đáng sợ nhất là, không phải là tham nhũng. Nếu có tham nhũng thì Ủy ban kiểm tra Kỷ luật có thể can thiệp mạnh mẽ, quan trọng là lãnh đạo có quyết tâm này không, cũng không phải thị trường, bất kỳ xí nghiệp, sản phẩm nào đều có thị trường. Quan trọng nhất là anh có tìm được đúng vị trí. So với lúc ở tỉnh Ba Thục, nhà máy Hồng Kỳ bị phá sản, nhưng một khi thay đổi, liền trở thành xí nghiệp tạo doanh thu hàng triệu. Ngành dệt có liên hệ sản xuất với các ngành ăn, mặc, ở, đi lại. Sản xuất vải vóc không tách khỏi xí nghiệp dệt. Tại sao khối lượng lớn các xí nghiệp tư doanh có thể sinh tồn, tổ chức hợp lý nguồn vốn sản xuất, chi phí nhân công là một nhân tố, quan trọng nhất là thị trường, xí nghiệp tư doanh, có thể căn cứ vào sự điều chỉnh nhanh nhất của thị trường. Mà xí nghiệp quốc hữu thì chậm chạp, kết quả hàng hóa sản xuất tiêu thụ chậm dẫn đến vốn không xoay vòng được. Những điều này không phải là không thay đổi được.
Trong quá trình cải cách, khó khăn nhất là tâm tính của công nhân viên. Có nhà máy, nhân viên đã mất niềm tin, tù túng về tinh thần, ngồi ăn rồi chờ chết. Nhà máy như vậy rất khó để thay đổi. Bởi vì cả một nhà máy, tuy người còn nhưng không còn động lực để tiến lên.
Bây giờ xem ra tâm tính công nhân viên nhà máy Hồng Giang rất tốt, vẫn còn tình cảm sâu sắc với nhà máy, còn mang nhiều kỳ vọng. Đây có lẽ là điều mà Nhiếp Chấn Bang thu hoạch lớn nhất rồi.
Việc xây dựng nhà máy có cảm giác rất quan trọng trong lịch sử.
Từ khu văn phòng bước vào trong, đi qua cánh cửa thứ hai, là khu vực sản xuất của nhà máy.
Từng dãy nhà xưởng chỉnh tề, phía trước có nhà xưởng mới nhất, có tường vôi xi măng màu xám, cửa chính màu xanh lục, ở bên trên là một loạt cửa sổ thủy tinh.
Vào bên trong là tường gạch màu đỏ, xưởng bên trong thì nhỏ đi nhiều. Qua đây có thể thấy nhà máy dệt được xây dựng cho đến nay đã có sự thay đổi.
Dưới sự hướng dẫn của Tống Trung Quốc, Nhiếp Chấn Bang tự mình đến từng phân xưởng, từng hàng trục quay, nón quay. Máy móc sáng loáng. Có thể nhìn thấy nhân viên thật sự rất có cảm tình với máy móc thiết bị ở đây, chăm chút thiết bị máy móc, bảo dưỡng rất tốt.
Nhiếp Chấn Bang rất cẩn thận tỉ mỉ hỏi Tống Trung Quốc tình hình, thậm chí đến phương diện sản xuất Nhiếp Chấn Bang cũng lần lượt hỏi, Tống Trung Quốc đều trả lời.
Biểu hiện của Tống Trung Quốc khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng hài lòng, vô cùng vui mừng. Đứng trong khu sản xuất, xung quanh là nhân viên nhà máy, lãnh đạo và các cán bộ cùng khảo sát, họ đều nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang nói:
- Trước khi đến tôi rất lo lắng với tình hình nhà máy. Nhà máy to như vậy, việc cải tạo thành công không chỉ liên quan tới hình tường và diện mạo của tỉnh, mà còn liên quan tới nhà máy. Tương lai và vận mệnh của hơn vạn công nhân, tỉnh vô cùng coi trọng. Nhưng sau khi xem xong tôi rất vui mừng. Công nhân chúng ta vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn kiên trì, lãnh đạo nhà máy đều tận tâm. Con người sợ nhất là mất hi vọng. Có hi vọng là có khả năng. Tôi tin rằng nhà máy Hồng Giang sẽ giống như phượng hoàng, tắm trong ngọn lửa và sản sinh ra hào quang.
Tiếp đó đoàn người, Nhiếp Chấn Bang đến phòng hội nghị, phòng hội nghị trông đơn giản và giản dị. Tường trắng, hai cánh cửa gỗ, bàn họp dài, tất cả đều giống với những năm tám mươi.
Nhưng điều này đủ để nói, tâm sức lãnh đạo nhà máy đều để ở công việc. Ít ra không có phung phí tài sản công ty.
Nhiếp Chấn Bang ngồi ở ghế chính giữa, quan sát mọi người rồi nói:
- Hôm nay tôi đến nhà máy, đến để giải quyết vấn đề, mọi người nói thoải mái, có ý kiến hay cách nghĩ nào có thể đưa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận