Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1053: Bước đột phá quan trọng

Trại tạm giam tỉnh
Tên đầy đủ là trại tạm giam số 1 tỉnh Hồng Giang.
Ở đây chủ yếu đảm nhận một số vụ án mà Sở Công an tỉnh trực tiếp tham gia xử lí, về cơ bản mức độ bảo vệ ở đây không kém gì một trại giam qui mô lớn.
Tính chất của trại tạm giam và trại giam hoàn toàn không giống nhau. Trại giam là nơi giam giữ những phạm nhân đã bị tuyên án, còn trại tạm giam hầu hết chỉ giữ những người bị tình nghi phạm tội đang chờ điều tra và xét xử.
Đương nhiên ở đây không thể thiếu phòng thẩm vấn.
Lúc này, Trần Nhạc đang đích thân tham gia hỏi cung trong phòng thẩm vấn.
Trần Nhạc ngồi trước bàn làm việc, đọc các tài liệu trên bàn. Diêu Nhạc Thành, nam, 35 tuổi, đã kết hôn, có một con trai, là một quản giáo bình thường của trại tạm giam tỉnh. Kinh nghiệm công tác cũng rất bình thường.
Nhưng vào ngày xảy ra sự việc của Lưu Tử Kiện, người đưa cơm đến là anh ta, cũng chính là người đáng nghi nhất trong số bốn quản giáo liên quan lần này.
Đọc xong tài liệu, Trần Nhạc ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Diêu Nhạc Thành, ánh mắt sắc bén khiến Diêu Nhạc Thành phải né tránh không nhìn thẳng. Điều bất thường này khiến Trần Nhạc cảm thấy tim đập thình thịch, có manh mối rồi, xem ra người này quả rất đáng ngờ, nếu không sẽ không như vậy.
- Đồng chí Diêu Nhạc Thành, đừng gò bó vậy, cứ coi như một cuộc nói chuyện nội bộ thôi. Tuy bây giờ vì vấn đề của Lưu Tử Kiện nên mấy đồng chí bị tình nghi, nhưng đồng chí cũng đừng lo lắng, phải tin vào tổ chức, tin vào cấp trên sẽ đưa ra một kết quả công bằng cho các đồng chí.
Trần Nhạc nét mặt hoà nhã, giọng nói ôn tồn, cứ như đang nói chuyện thường ngày với Diêu Nhạc Thành vậy.
Lời của Trần Nhạc khiến Diêu Nhạc Thành đang căng thẳng liền bình tĩnh trở lại, bèn gật đầu nói:
- Tôi hiểu mà, Bí thư Trần.
Vừa nghe dứt lời, Trần Nhạc bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diêu Nhạc Thành và nói:
- Đồng chí Diêu Nhạc Thành, ngày mà Lưu Tử Kiện chết, tại sao đồng chí lại một mình mang cơm đến?
- Thông thường tôi và Chu Bân đều cùng nhau mang cơm. Ngày hôm đó lúc mang cơm, Chu Bân mắc mấy việc bên trại số 2 nên bị muộn. Tôi cũng không nghĩ ngợi gì bèn một mình đẩy xe cơm đi. Trước kia chúng tôi cũng như vậy. Đôi lúc phạm nhân ở trại giam xảy ra chuyện gì đó, việc này ở trại tạm giam tỉnh cũng không hiếm gặp.
Diêu Nhạc Thành ngớ người ra một lúc rồi lập tức trả lời.
Tiếp đó, Trần Nhạc cũng nhanh chóng từng bước dồn ép, đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng Diêu Nhạc Thành đều trả lời thoả đáng.
Sau cùng, Trần Nhạc hỏi xong mọi vấn đề liền im lặng một lúc rồi mỉm cười nói với Diêu Nhạc Thành:
- Được rồi, đồng chí Diêu Nhạc Thành. Cảm ơn sự hợp tác của đồng chí! Không còn việc gì nữa, đồng chí ra ngoài đi.
Đợi sau khi Diêu Nhạc Thành rời đi, nét mặt Trần Nhạc cũng nghiêm túc trở lại, rồi quay sang chuyên gia thẩm tra bên cạnh nói nhỏ:
- Anh Lưu, anh thấy sao? Có lẽ Diêu Nhạc Thành là đáng nghi nhất.
Chuyên gia họ Lưu cũng buông bút xuống, nói:
- Bí thư Trần nói rất phải, vừa rồi, trong quá trình nửa tiếng thẩm vấn, tôi đã chú ý kĩ từng chi tiết thay đổi của Diêu Nhạc Thành.
Nói đến đây, chuyên gia Lưu ngừng một chút, rồi đứng dậy nói:
- Bí thư Trần, tôi nghĩ chúng ta nên qua phòng giám sát xem lại đoạn ghi hình, như vậy có lẽ sẽ trực quan hơn.
Hai người đứng lên đi thẳng tới phòng giám sát của trại tạm giam. Vừa ngồi xuống, Trần Nhạc liền dặn dò:
- Đem cho tôi đoạn ghi hình thẩm vấn Diêu Nhạc Thành vừa xong ra đây.
Những hình ảnh khi thẩm vấn nhanh chóng hiện lên màn hình. So sánh những hình ảnh được ghi lại, chuyên gia Lưu nói:
- Bí thư Trần, anh xem nhé, đây là hình ảnh khi anh hỏi Diêu Nhạc Thành về công việc thường ngày trong trại tạm giam, lúc này, tay của hắn rõ ràng đặt trên bàn rất tự nhiên. Giờ anh lại xem đoạn thẩm vấn sau đó, lúc Diêu Nhạc Thành mang cơm cho Lưu Tử Kiện, tại sao trong đoạn phim ghi hình lại thấy có một cuộc đối thoại, và lúc này, tay của Diêu Nhạc Thành lại đặt phía dưới bàn.
Tới đây, chuyên gia Lưu tự tin nói tiếp:
- Bí thư Trần, dựa vào một số kiến thức chuyên môn về tâm lí học và hành vi học tội phạm, trừ phi đã được huấn luyện cách chống phát hiện nói dối một cách cực kì chặt chẽ, hoặc phải là người vô cùng chuyên nghiệp có kinh nghiệm phản thẩm vấn, còn người bình thường khi nói dối, trong tình huống thông thường, trong lòng chắc chắn sẽ bị dao động, các biểu hiện cụ thể thường sẽ thể hiện ở huyết áp, nhịp tim v.v.. Đây cũng là nguyên lí của máy phát hiện nói dối. Dựa vào điều này suy rộng ra, thường khi một người đang nói dối, cơ thể sẽ có một phản ứng không tự nhiên của tiềm thức. Ví dụ như Diêu Nhạc Thành, lúc đầu, khi anh ta trả lời những câu hỏi bình thường không quan trọng, ngoài lời nói trôi chảy ra, ánh mắt cũng rất điềm tĩnh và tự nhiên, hai tay cũng đặt lên bàn rất tự nhiên. Sang đến những câu hỏi này, tuy Diêu Nhạc Thành trả lời trôi chảy, nhưng mắt hắn ta có hơi nhấp nháy, ngoài ra, hai tay tự nhiên lại đặt xuống dưới bàn. Nhìn qua thì có vẻ là một biểu hiện bình thường, nhưng tôi thấy, đây cũng là một dạng che dấu về tâm lí của tiềm thức.
Trần Nhạc chăm chú nghe chuyên gia nói, im lặng một lát rồi gật đầu khẽ nói:
- Anh Lưu, ý của anh là Diêu Nhạc Thành đang nói dối ư?
Chuyên gia Lưu gật đầu đáp:
- Tôi cho rằng, khả năng Diêu Nhạc Thành nói dối là khá lớn.
Lúc này, Trần Nhạc lại im lặng, hồi lâu sau mới quay lại nói:
- Tổ điều tra hình sự cần tăng cường giám sát Diêu Nhạc Thành, không được bỏ sót một chi tiết nào. Ngoài ra, tôi đề nghị triển khai điều tra tài sản và gia đình của Diêu Nhạc Thành, đây là một manh mối rất quan trọng.
Lúc này trong văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban tổ chức Lý Uý Nhiên và Trưởng ban thư kí Tỉnh uỷ Hứa Hồng Chuyên đang ngồi ở bàn tiếp khách.
Nhiếp Chấn Bang vừa cúp điện thoại, vẻ mặt gượng cười, ngẩng đầu nhìn hai người rồi nói:
- Điện thoại của chủ nhiệm Phương ở Văn phòng trung ương.
Tin này lập tức khiến Lý Uý Nhiên và Hứa Hồng Chuyên nghiêm túc hẳn lên. Chủ nhiệm Phương, văn phòng trung ương, những từ này có nghĩa là gì. Mọi người đều rất rõ điều này đại diện cho ai.
Vẻ mặt của Hứa Hồng Chuyên có chút nghiêm trọng, rồi lên tiếng:
- Bí thư, chủ nhiệm Phương Lê nói sao?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, mỉm cười đáp:
- Còn nói sao được nữa, rõ ràng những việc ở tỉnh Hồng Giang, các lãnh đạo trên đó đều biết rõ cả, ý của chủ nhiệm Phương là mong tôi có thể suy nghĩ cho cục diện chung. Lúc này không ít người trên đó đang nhằm vào tôi, gây thêm sức ép cho tôi.
Việc này Nhiếp Chấn Bang đã nghĩ tới từ lâu rồi. Sự việc cứ kéo dài, ở đây có Phương Viễn Sơn xúi giục, bên trên có cha ông ta là Phương Mậu Đường thao túng, cả bộ máy lãnh đạo ở thủ đô giờ cũng bị cuốn vào theo. Không ít người có thành kiến với Nhiếp Chấn Bang chắc chắn cũng không ngồi yên mà liên kết lại để gây sức ép, điều này là đương nhiên thôi.
Lý Uý Nhiên nghe xong cũng có chút lo lắng bèn nói:
- Bí thư, tôi thấy việc này cũng không thể kéo dài nữa rồi. Nếu vẫn không có kết luận gì, đến lúc đó e rằng sẽ không thể cứ điều tra mãi thế này được.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu. Hiện thực là như vậy, đây chính là cái gọi là người trong giang hồ không thể tự quyết định. Đôi khi, dù ta biết những việc này do ai thao túng, trong lòng đã rõ mười mươi nhưng lại không có bằng chứng, không thể tìm ra một nguyên cớ nào. Dưới áp lực mạnh mẽ của bên ngoài, ta không thể cứ kéo dài điều tra thế này. Dù mọi sự chuẩn bị của ta có chu đáo đến mấy, thì ta vẫn cách xa mục đích một bước cuối cùng. Nhưng dưới sức ép này thì không thể không dừng tay, bởi đó là chính trị.
Im lặng một hồi, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Đúng thế, hiện giờ cả sếp Kiều cũng chịu áp lực không nhỏ, rốt cuộc hoà hợp ổn định vẫn là vấn đề chính. Chúng ta cũng không thể nào thoát khỏi cái vòng này, tất cả mọi người đều đang chơi đùa trong cái vòng đã vẽ sẵn, không ai dám vi phạm qui định. Đây là lẽ đương nhiên rồi. Mà hiện tại, cứ nhìn vào tiến triển của phía Trần Nhạc, nếu không ổn thật thì e rằng việc này chỉ còn cách dừng lại tại đây thôi.
Lời của Nhiếp Chấn Bang tuy không thấy sự chùn bước trong đó, nhưng lại có chút cảm giác cô độc.
Câu nói ấy khiến Hứa Hồng Chuyên và Lý Uý Nhiên đều hơi nản chí. Nếu thực sự không có tiến triển gì, đến lúc phải kết thúc trong thất bại thì đó sẽ là một đòn đả kích nặng nề đối với Bí thư Nhiếp, một tướng quân trong các phe phái. Phương Viễn Sơn chắc chắn sẽ dương dương tự đắc lắm.
Bởi bọn họ sẽ có thể ngẩng đầu cao ngạo, vênh vang mà nói, Nhiếp Chấn Bang ngươi kiêu ngạo thì đã sao, rốt cuộc ngươi chẳng phải cũng rút lui một cách thê thảm đấy sao? Như vậy chắc chắn sẽ tạo thành một ý niệm trong suy nghĩ các cán bộ lãnh đạo của tỉnh rằng Bí thư Nhiếp không thắng nổi chủ tịch Phương.
Lúc này Hứa Hồng Chuyên là người sốt ruột nhất, im lặng một lúc rồi nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư, lẽ nào chúng ta cứ đành ngồi chờ thế này?
Hứa Hồng Chuyên không khỏi nóng ruột, bởi trong số uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, tình cảnh của ông ta là khó xử nhất. Là một quan lớn của Tỉnh uỷ, thắng lợi của Nhiếp Chấn Bang chính là thắng lợi của ông ta. Tình cảnh của Nhiếp Chấn Bang ảnh hưởng trực tiếp đến tình cảnh của ông ta, đương nhiên Hứa Hồng Chuyên không thể ngồi yên chịu thất bại như vậy được.
Đương nhiên Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ sự lo lắng thể hiện trong lời nói của Hứa Hồng Chuyên. Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm rồi chậm rãi nói:
- Sự việc vẫn chưa đến mức đó. Bây giờ phải xem tin tức của phía Trần Nhạc và Cung Chính. Tôi nghĩ, sử dụng đồng thời hai mũi nhọn, thể hiện khí thế chưa từng có, lúc này, một số người biết rõ nội tình có thể sẽ không kìm được mà ra mặt, đó chính là cơ hội của chúng ta. Cho dù không có người nào thì hai bên, bất kể bên nào có chút thiếu kiên trì hay phá bỏ, điều đó sẽ giống như gây một vết thương với chúng ta. Chỉ có vết thương này là đã đủ rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang lo lắng cho cuộc điều tra. Còn Trần Nhạc cũng không được yên khi phải chịu sức ép từ bên trên. Là thân tín của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc hiểu rõ việc này rất quan trọng. Nhưng mãi không có đột phá nào, điều này khiến Trần Nhạc vô cùng sầu não.
Thời gian này, Trần Nhạc hầu như ăn ngủ luôn ở văn phòng Sở Công an tỉnh. Nhìn tập hồ sơ trên bàn, mắt Trần Nhạc như hõm cả xuống. Trần Nhạc đã gắng hết sức để tìm ra chút sơ hở trong đống tài liệu này, để từ đó phá vỡ được phòng thủ tâm lí của một số người.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cửa vừa mở, Vu Kiến Thiết, phó giám đốc Sở bước vào, vẻ mặt phấn chấn, trong tay cầm một phong thư cỡ lớn, phấn khích nói lớn:
- Sở trưởng Trần, vụ án có đột phá lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận