Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1154: Một người làm quan cả họ được nhờ.

Lời nói của Lưu Chấn Đào lập tức khiến cho Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Đây cũng chính là nguyên nhân Nhiếp Chấn Bang gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đào.
Sau khi trực tiếp nhìn thấy được những gì từ mấy người Phương Lê này, Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy nghĩ đến chuyện này rồi. Hiện giờ, ở thủ đô đều coi Lũng Tây thành mục tiêu ngăn chặn, đều nhắm mũi thương vào mình. Dù Nhiếp Chấn Bang có khá tự tin rằng mình rất được các sếp Kiều, sếp Mộc tin tưởng. Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu, cấp trên luôn chú trọng đến hòa bình chung. Nếu như nhất trí phản đối, e là sếp Kiều cũng khó.
Với địa và gia thế của mình, đối mặt với chuyện này cũng vô cùng đau đầu. Dù có mạnh đến đâu cũng không thể địch lại người trong thiên hạ.
Vì vậy, việc chọn đồng mình tương đối quan trọng. Đương nhiên, mọi người đều là vì lợi ích của Lũng Tây, ba dự án lớn này không phải chỉ riêng Nhiếp Chấn Bang hưởng chiến tích. Như vậy, Nhiếp Chấn Bang tham gia vào khiến cho Ngụy Hạo Dương cũng tham dự, thậm chí khiến cho cả lãnh đạo của bộ máy thường vụ Tỉnh ủy cũng tham gia. Đây mới là cơ sở để chống lại.
- Ha ha, Chủ tịch Chấn Đào, lần này tôi gọi điện cho anh, mục đích chủ yếu cũng là muốn thảo luận chuyện này. Lần này, e là khó khăn sẽ không nhỏ đâu.
Nhiếp Chấn Bang cũng không giấu diếm, cười nói thẳng vào chủ đề.
Tiếp đó, sau khi thuật lại tình hình một lượt, Nhiếp Chấn Bang cũng thở dài nói:
- Chủ tịch Chấn Đào, tình hình hiện giờ có người đỏ mắt cũng là chuyện bình thường. Chuyện đã đến nước này thì chúng ta chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Gác máy xong, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng liền trở nên nghiêm túc. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa rồi cũng khiến cho Lưu Chấn Đào rơi vào trầm tư. Sự tình phát triển đến mức độ này đã vượt qua dự tính của Lưu Chấn Đào.
Nhưng lúc này, Lưu Chấn Đào cũng hiểu rõ một sự thật. Ba dự án lớn đối với Lũng Tây mà nói đang ở thế phải làm. Điều này không chỉ là lợi ích và thành tích của Nhiếp Chấn Bang mà còn liên quan đến lợi ích và thành tích của mình.
Con đường phía trước của Nhiếp Chấn Bang đã tốt đẹp rồi, sau khi Nhiếp Chấn Bang nhập cục, vị trí của tỉnh Lũng Tây cũng vô hình cao hơn một bậc.
Như vậy, đến khi Nhiếp Chấn Bang đi, người cuối cùng thu lợi chính là Lưu Chấn Đào. Dưới tình hình đó, Lưu Chấn Đào hiểu rằng đâm lao thì phải theo lao. Biết rõ ý đồ của Nhiếp Chấn Bang, nhưng mình cũng không thể không theo. Đây chính là hành vi bắt cóc điển hình. Sau khi Nhiếp Chấn Bang xác định ba dự án lớn, toàn bộ tỉnh Lũng Tây cũng đã bị bắt cóc lên chiếc xe của Nhiếp Chấn Bang rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đẩy cửa. Vợ của Lưu Chấn Đào đi đến. Đó là một người phụ nữ khoảng bốn bảy bốn tám tuổi, nhưng nhìn còn rất trẻ. Nhìn bề ngoài thì chỉ khoảng bốn mươi. Bà ta cũng đến từ gia tộc quyền quý ở thủ đô.
Đám cưới này cũng không hẳn là một đám cưới chính trị. Ở thời của Lưu Chấn Đào, những người thành công đều là những người đã từng trải qua phong ba.
Thời gian mười năm, trong đó có sáu năm để bắt đầu, thời gian này đối với họ mà nói có lẽ vẫn là người đứng ngoài xem cuộc vui, nhưng những năm sau đó thì tuyệt đối đã trở thành diễn viên chính.
Văn hóa của đại viện ở thủ đô, thực chất cũng bắt đầu từ lúc đó. Những con cháu đại viện có tính nhạy bén chính trị cao, xuất sắc cũng từ thời kỳ đó mà ra.
Khi đó, con cháu của các nhà quyền quý và con cháu của những nhà bình thường phân chia thành hai nhóm rõ ràng. Những kẻ con ông cháu ca gàn bướng, gây gổ đánh nhau, … tất cả những thứ đó đã trở thành dấu vết của thời đại.
Ở đó, đương nhiên cũng không thể thiếu được tình yêu. Lưu Chấn Đào và bà xã cũng là một hiện tượng như vậy.
Gia thế của hai người đó đều ngang ngửa nhau, lại có tình cảm với nhau nên người lớn cũng không can thiệp mạnh. Không giống như bây giờ, là con cháu nhà quyền quý rồi nhưng vẫn phải chú ý môn đăng hộ đối. Khi đó không có chuyện như vậy.
Đương nhiên, tình cảm của hai người cũng vô cùng tốt. Nhìn thấy bà xã bưng chén trà đi vào thư phòng, Lưu Chấn Đào mỉm cười.
- Chấn Đào, nhìn bộ dạng ông dường như là có tâm sự?
Cử chỉ của bà Lưu hết sức thanh nhã và điềm đạm, lộ ra một loại khí chất độc đáo vào sự nữ tính hấp dẫn của người phụ nữ phương Đông.
Lưu Chấn Đào hơi ngạc nhiên rồi liền gật đầu, từ từ kể lại mọi chuyện, nhìn bà xã nói:
- Ha ha, mục đích của Nhiếp Chấn Bang không khó đoán. Anh ta muốn tôi và toàn bộ lãnh đạo tỉnh Lũng Tây cùng chiến đấu với anh ta một trận.
Điều khiến cho Lưu Chấn Đào không ngờ chính là lúc này, bà Lưu lại khẽ mỉm cười, nhìn Lưu Chấn Đào nói:
- Chấn Đào, tôi lại cảm thấy, ông câu nệ quá rồi.
Ông nghĩ mà xem, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, người được lợi cuối cùng là ai? Hiện giờ, ở thủ đô, sự ngăn chặn này có thể tưởng tượng được nó kịch liệt đến mức nào. Theo tình hình hiện tại mà nói, có lẽ lãnh đạo các tỉnh khác và trung ương đều không muốn nhìn thấy Lũng Tây nổi dậy. Đồng thời, tỉnh Lũng Tây phát triển càng tốt thì đối với Nhiếp Chấn Bang cũng tốt. Với năng lực của Nhiếp Chấn Bang, khoảng cách của ông ta với vị trí đứng đầu lại càng gần hơn.
Nhưng đối với chúng ta cũng không có hại gì cả, không hề có mâu thuẫn với chúng ta.
Lời nói của bà xã lập tức khiến cho Lưu Chấn Đào ngây ngẩn cả người. Giống như là đột nhiên trong đầu lóe sang, có một tia chớp đột ngột phá quang lớp mây mù.
Đúng vậy, Nhiếp Chấn Bang thăng tiến thì có liên quan gì tới mình. Với gia thế và địa vị chính trị hiện tại của mình không phải là hy vọng Nhiếp Chấn Bang có thể tiến them một bước sao? Chỉ có Nhiếp Chấn Bang tiến lên, di chuyển đi thì mình mới có cơ hội.
Lưu Chấn Đào cũng lập tức gật đầu, có vẻ vô cùng vui vẻ, cười nói:
- Nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm. Tiểu Ngã, không hổ là nữ Gia Cát năm xưa.
Lưu Chấn Đào nói, liền khiến cho Lưu phu nhân đỏ mặt, liếc mắt, cười mắng:
- Đã năm mươi đến nơi rồi mà còn nói chuyện như thế!
Không như vậy, không chỉ xảy ra ở chỗ của Lưu Chấn Đào mà còn diễn ra trong nhà của nhiều người ở khu nhà ở của Thành ủy thành phố Thi An. Ngụy Hạo Dương cũng đã đối mặt với sự suy xét như vậy.
Nhưng khác với thái độ do dự của Lưu Chấn Đào, Ngụy Hạo Dương lại rất thoải mái và đơn giản. Vị trí khác nhau, Ngụy Hạo Dương không cần phải cân nhắc quá nhiều như vậy. Hơn nữa, dự án thành phố dầu mỏ vố ở tại thành phố Thi An. Như vậy, đối với chuyện này, Ngụy Hạo Dương đương nhiên hết sức ủng hộ.
Sau khi nhận được điện thoại của Nhiếp Chấn Bang, Ngụy Hạo Dương liền gọi điện thoại về nhà. Ngụy Hạo Dương rất hiểu, lúc này nhất định phải đồng tâm hiệp lực với Nhiếp Chấn Bang thì mới có cơ hội.
Các ủy viên thường vụ của Lũng Tây suy tính điều gì, Nhiếp Chấn Bang cũng không cần phải lo lắng nữa. Đã gọi điện thoại, quyết định như thế nào đó là chuyện của mọi người. Cơ hội và vận mệnh đều là do mình nắm giữ, kết quả cuối cùng như thế nào Nhiếp Chấn Bang tạm thời không nghĩ đến. Nhưng có thể khẳng định rằng dù có đồng tâm hiệp lực thì vẫn có tính toán riêng. Chuyện này sẽ quyết định tiền đồ và vận mệnh của tất cả bọn họ.
Đứng lên tuy rằng áp lực sẽ rất lớn, nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn tin rằng sự tự tin của đám người Phương Lê cũng không phải là giả vờ.
Bản thân mình có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa còn có tập đoàn tài chính Ốc Gia ủng hộ. Cho dù là không thể thực hiện được dự án, cùng lắm thì tỉnh Lũng Tây tự mình lên ngựa là được. Đây chính là điểm lo lắng của Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang đứng lên, dặn dò Hạ Cương:
- Tiểu Hạ, đợi một chút, cậu nói chuyện với Trưởng ban Thư ký một chút. Tôi nay tôi không qua được rồi. Tôi sẽ trở về một chuyến.
Hạ Cương gật gật đầu.nhà Nhiếp Chấn Bang ở thủ đô, đã theo Nhiếp Chấn Bang hơn một tháng, chút thông tin đó Hạ Cương cũng phải biết.
Đi ra khỏi trụ sở tỉnh Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang gọi một chiếc taxi ở ven đường và đi thẳng về nhà.
- Tại sao lại về rồi?
Nhiếp Chấn Bang vừa vào cửa đúng lúc bà Thục Nhàn đi từ trong phòng ra. Bà dừng bước, cười hỏi.
Sau khi gọi một tiếng mẹ, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Vừa hay ở tỉnh có mấy dự án cần xin nên con về luôn.
Lúc này, mấy người Dương An Na cũng đều từ trong phòng đi ra. Gần hai tháng không gặp, trên mặt ba người phụ nữ đều có chút kích động.
Bên cạnh, Nhiếp Phán Phán và Nhiếp Văn Văn đều ra đón. Cả hai đều ôm cổ Nhiếp Chấn Bang rất thân thiết.
Nhìn vợ và hai con gái, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Nha nha, Phán Phán cũng đã lớn mà vẫn còn rụt rè như vậy là không được.
- Không có rồi. Đây là do con nhìn thấy cha nên kích động thôi.
Sắc mặt Nhiếp Văn Văn đỏ bừng lên, không theo phản xạ nhưng tạ cũng buông xuống.
Ở phía sau, Nhiếp Quốc Uy và Nhiếp Quốc Đống cũng ra đón. Hiện giờ, thân phận của Nhiếp Chấn Bang đã đạt đến tầng lớp đó, khuyết điểm chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi. Nhưng có thể thấy được, tuổi tác chính là ưu thế lớn nhất của Nhiếp Chấn Bang. Trong tương lai, thành tựu của Nhiếp Chấn Bang chắc chắn là vượt qua cha và anh em cùng lứa.
Nhiếp Quốc Đống cũng mỉm cười, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang về rồi đấy à. Bác đã nói là thế nào các nhà ở thủ đô cũng có động tĩnh nhanh thôi mà. Xem ra, cháu đã gây ra chuyện rồi đấy.
Nghe bác cả nói đùa, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Bác cả và cha tuy rằng đã nghỉ hưu nhưng cũng không phải nghỉ hưu là liền biến thành người tai điếc mắt mù. Ngược lại, hai người vẫn vô cùng linh hoạt. Mọi thay đổi của thủ đô, đương nhiên là cả hai đều rõ.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Đều là chuyện do lợi ích mà ra.
Ba người cùng nhau đi vào thư phòng. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang kể lại chi tiết mọi chuyện một lượt. Nhiếp Quốc Đống nhướng mày, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Vậy cháu nghĩ thế nào?
Ở trước mặt người nhà, Nhiếp Chấn Bang cũng không cần phải giấu diếm, suy nghĩ một chút rồi liền nói:
- Không có gì, chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận