Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 984: Điều chỉnh nhân sự

Món quà, đây tuyệt đối là một món quà lớn, trong lòng Văn Bảo Quý cũng đã đưa ra một phán đoán và kết luận rõ ràng, đối với cái này Văn Bảo Quý cũng hiểu rất rõ.
Chuyện này, bí thư Nhiếp buông tay giao cho mình, đây tuyệt đối là một ân tình trời biển, hiện nay bản thân mình vừa mới nhậm chức Chủ tịch tỉnh, có chuyện hội chợ du lịch này làm bước đầu, có bí thư Nhiếp ủng hộ, tiếp theo thì mình có thể có tốc độ nhanh nhất tạo ra được uy tín tuyệt đối trong ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Giang.
Mặt khác, hội chợ du lịch một khi thành công, thu hút đầu tư thì đối với chính mình mà nói lại là một thành tích quan trọng trong chính sách, nghĩ đến đây Văn Bảo Quý cũng đứng lên.
Không như thế thì Văn Bảo Quý dường như không thể biểu đạt ra thái độ và thành ý thực sự của bản thân, dừng một chút Văn Bảo Quý mới mở miệng nói:
- Bí thư, xin anh yên tâm, tôi nhất định kiên quyết chấp hành quyết định của tỉnh ủy, quay về tôi sẽ lập tức bắt tay vào làm thành lập tổ lãnh đạo chuyên môn cẩn thận tỉ mỉ làm tốt sự chuẩn bị các hạng mục công tác cho hội chợ du lịch lần này, đem thương hiệu Hồng Giang mở rộng ra ngoài.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đến tầng lớp này một cái gật đầu, một ánh mắt, một sự ra hiệu, trên cơ bản như vậy là đủ. Thái độ và tâm tư của Văn Bảo Quý chẳng nghi ngờ gì đã biểu hiện ra rồi, ở trước mặt mình giống như học sinh tiểu học cũng đã cho thấy tất cả.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Đồng chí Bảo Quý, chuyện hội chợ du lịch giao cho anh tôi cũng yên tâm, công việc của mặt này toàn tỉnh, bộ máy tỉnh ủy đều hỗ trợ, anh có thể yên tâm đây là vấn đề lớn nhất trong năm nay của tỉnh Hồng Giang, bất cứ ai, bất luận đơn vị nào đều phải nhường đường.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng cương quyết, về cơ bản đã nói rõ ý tứ, nếu thật sự có người dám tạo ra chướng ngại ở chỗ này thì Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ xử lý.
Sắc mặt của Văn Bảo Quý cũng rất nghiêm túc, gật đầu, nhìn Niếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Nhiếp, còn có mấy việc muốn cùng anh báo cáo một chút.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đang nhìn mình không nói gì, Văn Bảo Quý tiếp tục nói:
- Bí thư, hiện nay sau khi bộ máy mới trong tỉnh nhậm chức, mấy nhân vật số một của vài Sở, Cục, Phòng cấp dưới trực thuộc tỉnh tuổi cũng sắp đến lúc nghỉ rồi, về mặt này ý của tôi là có cần làm một chút điều chỉnh tương ứng hay không.
Vừa nói, Văn Bảo Quý vừa chú ý đến sự thay đổi nét mặt của bí thư Nhiếp, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng không có quá nhiều phản ứng, Văn Bảo Quý nói tiếp:
- Ví dụ như Thịnh Đức Chương của Sở Tài chính hết năm là sáu mươi tuổi, dựa theo điều lệ quản lý cán bộ lãnh đạo Đảng là đã đến tuổi lui xuống rồi, anh xem... ?
Lời của Văn Bảo Quý làm Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Văn Bảo Quý một cái, suy nghĩ của Văn Bảo Quý, Nhiếp Chấn Bang hiểu, trong thể chế chuyện có thể thể hiện quyền uy lãnh đạo trên tổng thể chỉ có mấy chuyện như này.
Thứ nhất là chuyện chống tham nhũng phản tham quan, đây là đòn sát thủ, nếu không phải có được căn cứ chính xác đáng tin cậy thì loại chuyện này sẽ không dễ làm.
Thứ hai là điều chỉnh nhân sự, người trong thể chế coi trọng nhất vẫn là chức cụ, lên chức, điều chỉnh nhân sự, không thể nghi ngờ gì đây chính là một cơ hội thật tốt để tạo uy tín.
Văn Bảo Quý đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, ở trong chính quyền tỉnh tuy là nhân vật số một nhưng, bên cạnh có một Hạ Ngọc Sanh mạnh mẽ, cứng rắn, cục diện của Văn Bảo Quý cũng vẫn chưa mở ra hoàn toàn, như vậy lợi dùng điều chỉnh nhân sự lần này để tạo uy tín trong tỉnh cũng hoàn toàn có thể hiểu được, loại chuyện này nếu đổi lại là mình thì đương nhiên cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng vị trí Sở Tài chính hết sức quan trọng, tục ngữ nói: Có tiền mới có khả năng, tuy rằng người trong thể chế coi trọng nhất chính là quyền, nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, quyền sử dụng tiền nếu không ở trong tay mình thì không những là mình thiếu một phần lợi thế quan trọng mà quan trọng hơn là cho dù muốn làm chuyện gì cũng bị giữ khuỷu tay lại.
Nhìn Văn Bảo Quý, Nhiếp Chấn Bang có thể khẳng định bây giờ Văn Bảo Quý hẳn là còn chưa có suy nghĩ đó, nhưng đôi khi, hoàn toàn buông tay, chẳng những không làm cho người ta cảm ơn mà có lẽ người ta cảm thấy anh dễ bắt nạt, không thể không đề phòng họ.
Nhiếp Chấn Bang điều chỉnh lại tư thế ngồi, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc trên bàn ra đốt, hút một hơi rồi mới mỉm cười nói:
- Đồng chí Bảo Quý, anh có ý tưởng cụ thể gì chưa?
Văn Bảo Quý thật bất ngờ, có cảm giác lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, sự hào phóng của Nhiếp Chấn Bang là điều Văn Bảo Quý không lường trước. Đề nghị điều chỉnh nhân sự chẳng qua là Văn Bảo Quý một thử, muốn xem một chút thái độ và giọng điệu của Nhiếp Chấn Bang, thực sự ra Văn Bảo Quý còn chưa có bất kỳ suy nghĩ nào cho lần điều chỉnh nhân sự này.
Trầm ngâm một lúc, Văn Bảo Quý mới nói:
- Bí thư, tôi nghĩ thế này, đồng chí Thịnh Đức Chương bên Sở Tài chính sau khi về hưu tôi thấy đồng chí Lý Thanh Hà đương nhiệm Phó giám đốc Sở Tài chính khá thích hợp, Lý Thanh Hà quen thuộc công tác tài vụ, bản thân là Phó giám đốc Sở Tài chính nêu tiếp nhận chức vụ sẽ không có trở ngại gì, ngoài ra tuổi của đồng chí Lý Thanh Hà và các mặt đều rất thích hợp, phù hợp với chủ trương đề bạt cán bộ trẻ tuổi của trung ương....
Cách thức trong thể chế Nhiếp Chấn Bang rất hiểu điều chỉnh nhân sự, trong những việc lựa chọn cán bộ, lựa chọn nhân viên đều rất phức tạp, cần liên lụy đến các mặt này nọ, còn về phần cái gọi là điều kiện này thì đều hoàn toàn là cách nhìn chủ quan của cấp trên.
Dân gian không phải có câu nói sao? Lãnh đạo nói anh được là anh được, lãnh đạo nói anh không được, là anh lại không được, lời tuy hơi thô một chút, nhưng lý chính là lý này.
Đối với cá nhân Lý Thanh Hà, Nhiếp Chấn Bang cũng không có quá nhiều để ý, là nhân vật số một tỉnh ủy thì cho dù là một cán bộ cấp Sở bình thường ở chỗ bí thư Nhiếp này cũng không nhất định được chú ý huống chi là một cấp Phó giám đốc Sở.
Nhưng chuyện quan trọng của Sở Tài chính thì Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không coi thường mà buông tay như vậy, đợi Văn Bảo Quý nói xong, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút mới nói:
- Về chuyện nhân sự thì ý của tôi là phải thận trọng một chút, suy xét nhiều mặt, cân nhắc toàn diện, trong chuyện này đồng chí Bảo Quý trước kia cũng làm qua công tác tổ chức nhân sự nên có kinh nghiệm, tôi thấy có thể cùng đồng chí Úy Nhiên thương lượng một chút, đến lúc đó đưa ra một bản dự thảo để tôi xem thế nào.
Trong quan trường, không có quá nhiều bí mật đáng nói.
Những lời này, cũng không phải nói những cán bộ lãnh đạo trong quan trường đều không thể giữ bí mật, phải biết rằng điều lệ giữ bí mật trong đảng là vô cùng nghiêm khắc, mỗi một cán bộ lãnh đạo đều phải học tập, sở dĩ không có bí mật vì vấn đề chủ yếu là không thể giữ bí mật, lời nói, hành động của lãnh đạo được người ta nghiền ngẫm nhiều lắm.
Nghiền ngẫm ý đồ trong đó cũng là thú vui nhất trong thể chế, từ chỗ rất nhỏ thấy ý thực, nhìn trước người khác một bước, cho người ta một loại cảm giác biết trước tất cả, những chuyện này ở thể chế rất nhiều người thích làm, mà lại rất vui vẻ.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang và Văn Bảo Quý vừa mới thảo luận sơ sơ một chút suy nghĩ và phương án điều chỉnh nhân sự trong tỉnh Hồng Giang và Văn Bảo Quý vừa mới cùng Lý Úy Nhiên gặp mặt, lập tức cán bộ trong tỉnh Hồng Giang cũng đều bắt đầu chuyển động.
Chủ tịch tỉnh Văn là quan mới nhận chức, phải đốt lửa là chắc hắn, không như thế làm sao có thể thể hiện phong cách hoàn toàn mới của Chủ tịch tỉnh Văn, đây là thứ nhất.
Thứ hai, Lý Úy Nhiên là ai? Là Trưởng Ban Tổ chức tỉnh ủy, là người thực sự trông coi các chức vụ, về phần Tần Quảng Hán, vị này đã từng là gạo cội trong Ban Tổ chức, sau khi lên chức Phó bí thư chuyên trách tỉnh ủy thì về cơ bản Tần Quảng Hán đã đi đường cũ của Văn Bảo Quý rồi, điều này ứng câu nói: Người khác ngày hôm qua chính là mình hôm nay, trước kia Tần Quảng Hán trêu ngươi Văn Bảo Quý, bây giờ đến ông ta bị trêu ngươi.
Chủ tịch tỉnh Văn và Trưởng ban Lý gặp nhau tự nhiên là dẫn tới sự tưởng tượng của nhiều người, việc này đương nhiên không thể giấu lòng người, đối với một số người thích nghiền ngẫm thì cái bọn họ thấy chính là một cái tín hiệu, một tín hiệu phải điều chỉnh.
Trong văn phòng Phó chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh, Hạ Ngọc Sanh nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt, tay phải nắm mũi, dường như đang thả lỏng suy nghĩ của mình.
Một người tuổi còn trẻ ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ của Hạ Ngọc Sanh có chút lo lắng, nói:
- Cha!
Hạ Ngọc Sanh lúc này, mở mắt, thản nhiên nhìn người trẻ tuổi một cái, nói:
- Chuyện con và Tình Tình thế nào?
Người trẻ tuổi là Hạ Miểu con của Hạ Ngọc Sanh, vừa nghe thấy lời của Hạ Ngọc Sanh trên mặt thoáng hiện ra một chút u ám, có chút tức giận nói:
- Chả thế nào? Tình Tình bây giờ chuẩn bị đi Anh du học.
Những lời này khiến Hạ Ngọc Sanh cau mày giật mình, thái độ của Tần Quảng Hán đã tỏ ra như vậy rồi, Tần Tình sớm không đi, muộn không đi lại cố tình đi lúc này, điều này nói rõ ý của Tần Quảng Hán là có khuynh hướng tách ra, chẳng qua e ngại đến thân phận địa vị của hai bên mà áp dụng phương thức không ảnh hưởng hai bên mà thôi.
“Tường đổ mọi người đẩy thêm” sao? Sắc mặt của Hạ Ngọc Sanh có chút âm trầm, cười lạnh một cái rồi nhìn con trai Hạ Miểu bên cạnh nói:
- Chuyện hư hỏng này của con cũng phải khiêm tốn một chút, làm buôn bán cũng được, làm người cũng được đều phải đứng đắn, chỉ có như vậy mới có thể lâu dài, rõ chưa?
Nói xong, Hạ Ngọc Sanh đứng lên, nói:
- Được rồi, cha còn có việc phải làm, con đi về trước đi.
Tiễn con trai đi rồi, nét mặt của Hạ Ngọc Sanh cũng thư giãn xuống, trên trán thoáng hiện ra một tia mệt mỏi, một bước thua cả bàn đều thua. Hạ Ngọc Sanh đã đánh giá sai lầm hình thức Hồng Giang, đánh giá sai lầm năng lực của Nhiếp Chấn Bang, Hạ Ngọc Sanh vốn cho rằng Liễu Dũng mặc dù không có địa vị năng lực bằng Nhiếp Chấn Bang nhưng ít nhất cũng có thể bảo đảm những thứ cơ bản nhất, nhưng bây giờ xem ra chỉ vì loại này dự đoán lạc quan này mà bây giờ bị đưa vào cục diện bị động, sau khi trầm mặc một lúc lâu, Hạ Ngọc Sanh đứng lên thầm nói: “Là lúc đưa ra quyết định rồi". Đi đến trước bàn làm việc, Hạ Ngọc Sanh cầm điện thoại bấm một dãy số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận