Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 769: Vào đồn công an.

Lão Trương vừa nghe được câu này, nhíu mày trầm giọng nói:
- Tiểu Triệu, cậu nói cái gì vậy, cái gì gọi là đem chuyện làm ầm ý lớn quá.
Lão Trương rất cáu, Tiểu Triệu này nhát gan như vậy từ lúc nào, những người này mặc dù đều tác phong không như người bình thường, nam nhìn ung dung tự tại, nữ thì phong cách cao sang nhưng người như thế ở khu du lịch nhìn thấy cũng nhiều, đoán chắc chỉ là một số người giầu có, thương gia vân vân ở tỉnh khác. Nếu nói tiếng thổ ngữ Ba Thục thì mình còn phải suy nghĩ xem người này có thể đắc tội hay không, nhưng người bên ngoài mà mình còn phải sợ hãi sao? Hơn nữa loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, phương pháp này là mình đặt ra cho Minh, hoàn toàn lợi dụng chỗ hổng của pháp luật, nắm vào cỗ nào cũng nói được.
Trong lòng có chút khó chịu với Tiểu Triệu, bản thân mình dầu gì cũng là cán bộ cấp tổ của đồn công an, nói như vậy đúng là không coi mình ra gì, lập tức nói:
- Tiểu Triệu, việc gì nên làm, việc gì không nên làm tôi còn không hiểu hơn anh sao?
Nói xong, lão Trương quay lại nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang nói:
- Nếu giằng co không làm rõ được, các ông cũng không đồng ý trả tiền thì tôi thấy thế này, tất cả đến đồn công an để làm biên bản rồi nói tiếp.
Nghe lão Trương nói, Tiểu Triệu vẫn chú ý sắc mặt đám người Nhiếp Chấn Bang, là một cảnh sát vừa mới được điều xuống còn chưa tới nửa năm, trong suy nghĩ của Tiểu Triệu vẫn chưa có thói xấu hành xử kiểu giang hồ này, bình thường, cũng học tập thái độ của cán bộ lãnh đạo, cũng thường xuyên chú ý đến tin tức quốc gia và Ba Thục.
Lúc này Tiểu Triệucũng đã nhận ra hai lãnh đạo cấp cao của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, một người là Chủ tịch tỉnh, một người là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lão Trương bây giờ phút không phải là “Ông già ăn thạch tín” chê mạng dài quá sao?
Sầm mặt xuống, Tiểu Triệu nhìn lão Trương nói:
- Lão Trương, tôi nể ông là bậc tiền bối trong sở, lại là đội trưởng lần này mới tôn kính ông, nếu nói như ông thì vụ án này ông xử lý, tôi mặc kệ.
Nói xong, Tiểu Triệu không nể tình liền quay người đi ra ngoài, biểu hiện này của Tiểu Triệu làm sắc mặt của lão Trương lập tức sa sầm xuống, lật trời rồi, được cho Tiểu Triệu, trong trường hợp thế này mà không nể tình như thế, được, về sau có tội anh chịu.
Trong lòng tức giận nên ánh mắt lão Trương nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không tốt, đổ lửa giận lên đám người Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Mấy người các ông thế nào đây? Ăn cơm trả tiền là chuyện thường tình, người ta đã đưa thực đơn cho xem trước mà các người không phản đối, ăn xong rồi lại không chịu thanh toán, làm gì có chuyện tốt như vậy, không phải là chuyện mấy ngàn đồng sao? Trả tiền thì bớt phiền toái, cho dù có đi đồn công an hay không thì chuyện này cũng phải giải quyết.
Lời nói này có tính chất thiên vị, đối với chuyện giá cả của nhà hàng rõ ràng vượt qua tiêu chuẩn mà người này tránh không nói, việc này làm cho sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang và Ninh Bác Quân lập tức sa sầm.
Ninh Bác Quân lúc này cũng không nhịn được nói:
- Đồng chí này tại sao lại nói như thế, chúng tôi cũng không phải là người nói không có lý, bọn họ đưa ra thực đơn lúc đầu căn bản là không niêm yết giá công khai, đây là lừa gạt, ngoài ra chỗ này các anh thu phí đắt như vậy có căn cứ gì không, có văn bản Cục Vật giá phê chuẩn không, người khác chỉ lấy hai trăm mà họ thu một ngàn, nói ra cũng không có lý.
Vừa nói xong, lão Trương nói:
- Chuyện đùa, một nhà hàng định giá còn phải thông qua cục vật giá sao? Tôi chưa bao giờ nghe qua, mấy người các ông đi theo tôi đi.
Nhiếp Chấn Bang kéo Ninh Bác Quân, nói:
- Lão Ninh, thôi đi, đi đồn công an thì đi, tôi thật muốn xem người của tỉnh Ba Thục này có thể nói lý lẽ không.
Nhiếp Chấn Bang cố ý nói vậy, Ninh Bác Quân lập tức hiểu ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chủ tịch tỉnh là đang thả dây dài câu cá lớn, nếu thế này mà bộc lộ thân phận thì tiếp theo nhất định là đầu voi đuôi chuột, chỉ là nắm được một hộ kinh doanh này, đối với khách du lịch toàn tỉnh mà nói thì phân lượng chưa đủ, mất cơ hội đi sâu vào. Còn nếu mặc kệ nó để theo vào đồn công an thì tính chất sự việc không giống với lúc trước, tệ nạn ngành du lịch không phải là một, hai nhà hộ kinh doanh có thể thúc đẩy, phía trên không nghiêm thì phía dưới mới xiên xẹo, đây là đạo lý mãi không thay đổi.
Đồn công an khu du lịch chỉ cách chỗ đó hai ba dặm, nằm trong khu du lịch Kim Đỉnh, trong dãy núi có một khu vực dân bản địa sinh sống, khu du lịch Kim Đỉnh chiếm diện tích rất lớn, trùng trùng điệp điệp mấy chục ngọn núi, đương nhiên những khu du lịch đẹp như vậy chỉ có vài cái, phạm vi diện tích lớn như vậy là một trong năm khu du lịch danh lam thắng cảnh cấp độ A của đất nước, di dân đi là không thể, không nói những người này có đồng ý chuyển đi hay không nhưng cho dù là đồng ý thì đối Ba Thục mà nói cũng không thực tế.
Hình thức như vậy ở cácc khu du lịch lớn trong cả nước cũng không hiếm thấy, vừa là khu du lịch cũng là một khu hành chính đầy đủ.
Đồn công an khu du lịch tên đầy đủ là đồn công an Vân Sơn, toàn bộ đồn công an thuộc phạm vi quản hạt của khu Định Nam thành phố Kim Đỉnh.
Đồn công an diện tích khoảng ba mẫu, vào cổng phía bên phải là tường quây, bên cạnh là ban quản lý khu Vân Sơn khu du lịch Kim Đỉnh, bên trái có một dãy phòng sát đường, nhìn vào trong sân của đồn công an còn có một tòa nhà ba tầng, phía dưới có các phòng trên có treo tấm biển.
Đám người Nhiếp Chấn Bang bị đưa thẳng vào văn phòng thứ nhất ở bên cạnh, vừa vào cửa lão Trương liền ngồi vào ghế làm việc, hai tay đặt trên ghế, người tựa vào trên ghế, nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang nói:
- Mấy người nói một chút về chuyện hôm nay.
Trình tự này làm rất chính quy, Nhiếp Chấn Bang đại diện những người khác thuật lại toàn bộ sự việc.
Người cảnh sát tên lão Trương, không ngừng ghi chép trong hồ sơ, đột nhiên đang nói đến giữa chừng thì lão Trương dừng viết, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chờ một chút, trong lúc gọi món ăn trong các ông chỉ thấy một tờ thực đơn này?
Lời của lão Trương làm cho Dương Trí ở bên cạnh lập tức đứng lên, Dương đại thiếu gia đã không nhịn được từ lâu, theo suy nghĩ cậu ta thì dượng thật sự rất uất ức, đường đường là Chủ tịch tỉnh, nhân vật số một chính phủ lại bị người ta đưa tới đồn công an hỏi tới hỏi lui, bây giờ tên cảnh sát rắm chó này lại còn định chơi chữ.
Chỉ thấy một tờ thực đơn này nếu mà nói thì đã khó mà mở miệng, lập tức nói:
- Ông nói thế là có ý gì? Đào hầm bảo chúng ta nhảy xuống rồi còn muốn bảo chúng tôi tự lấp đất đúng không, cái gì mà chỉ thấy này một tờ thực đơn, tôi nói cho ông biết là chỉ thấy một cái thực đơn không ghi giá cả, các ông bình tĩnh như vậy hóa ra là ở chỗ này chờ chúng tôi. Cái ghi chép làm thì các ông nhiều lắm là một cái tấm biển đắt tiền, nhưng chúng tôi là miếng thịt ngon trên thớt của các ông muốn xử lý thế nào thì xử lý, đúng không. Tôi thấy các ông chính là rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, dựa vào đó để ăn chặn tiền bạc.
Dương Trí dù sao cũng ít tuổi, tuy ít tuổi nhưng cũng đáng khen, mặc dù chỉ là đứa trẻ nhưng lớn lên trong bầu không khí của nhà họ Dương nên kiến thức cũng hơn xa so với những đứa trẻ cùng tuổi, được nhìn thấy nhiều lại có gan, nhưng tật xấu thiếu kiên nhẫn không phải một chút là có thể giải quyết được, một ông cụ non cũng ít khi được thấy.
Những lời này như đâm vào chỗ đau của lão Trương, ánh mắt nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang như cảm giác ngồi trên đống lửa, cảm giác bị người ta khinh bỉ.
Tức quá hóa giận, đứng lên, vỗ bàn tức giận nói:
- Trẻ con biết cái gì? Người lớn nói mà mày xen mồm vào sao? Mày có biết đây là hành vi gì không? Đây là nói xấu, đây là phỉ báng, tôi nói cho các người biết nếu không vì nó nhỏ tuổi tôi đã có thể tạm giữ các người.
Dừng một chút, lão Trương nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang nói:
- Người lớn thế nào, trẻ con không có giáo dục như thế, không biết mấy người là người lớn kiểu gì.
Vừa nói xong cũng là chọc giận Dương An Na, lúc nào thì Dương gia còn cần người khác tới khoa tay múa chân, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hừ, nhà chúng tôi dạy dỗ trẻ con như thế nào chưa tới phiên người ngoài như ông xen mồm vào, rảnh rỗi thế ông nên lo làm tốt chuyện của mình đi, việc hôm này ông mau đưa ra ý kiến xử lý đi, không cần nói những thứ vô dụng này nữa.
Tính tình An Na, Nhiếp Chấn Bang hiểu, ở trước mặt mình thì An Na dịu dàng như nước, sau khi kết hôn vì nghĩ đến đến hình tượng và tiền đồ của mình nên An Na cũng là giữ gìn cẩn thận, nhưng cô nàng này không gạt bỏ được sự kiêu ngạo từ trong xương tủy, sự to gan trong bản chất cũng không thể vứt bỏ, chuyện năm đó dám ở trước mặt Nam Lão và Đổng Lão bỏ công sức giành Nhiếp Chấn Bang cũng đủ để chứng minh tất cả, chẳng qua bây giờ là ẩn giấu đi mà thôi.
Lời nói vừa rồi của cảnh sát lão Trương chẳng còn nghi nghờ là đã chọc giận tới ranh giới của An Na, Dương gia lúc nào mà đến lượt một tên cảnh sát nhỏ không được xếp hạng đến khoa tay múa chân.
Lão Trương nghe vậy cũng thật không ngờ những người này to gan như vậy, trong suy nghĩ ông ta thì: Nghèo không cùng nhà giầu đấu, nhà giầu không cùng quan đấu; dân thường không muốn vào đồn công an.
Vẻ mặt sa sầm, cười lạnh một tiếng nói thẳng:
- Các người đã nói như vậy tôi cũng không có cách nào, “Cây ngay không sợ chết đứng”, tiền cơm lần này các người nhất định phải trả đủ, không có tiền thì chỉ thiệt thòi cho các vị, cứ ở lại đây gọi điện thoại bảo người nhà gửi tiền tới.
Vừa nghe được câu này, Ninh Bác Quân cũng nhịn không được nữa, ngông cuồng như thế, lại còn ngay trước mặt mình đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Lúc này, Ninh Bác Quân choáng váng đầu óc, hoàn toàn quên mình là cải trang vi hành, lập tức đứng lên nói:
- Các anh còn muốn giam giữ phi pháp hay sao? Tôi hỏi anh chúng tôi phạm vào tội gì, dựa vào cái gì để giữ chúng tôi lại, lúc trước đã nói là trả cho mấy người một ngàn tám trăm đồng, bảo lấy không lấy. Tôi thật sự muốn xem các anh có dám ra tay bắt người hay không? Tôi không tin tỉnh Ba Thục này lại không có pháp luật.
- Một ngàn tám trăm đồng, ông định đuổi ăn xin à?
Lão Trương cười lạnh, đã trở mặt thì chẳng cần e dè, dừng một chút lão Trương nói:
- Lập tức bắt mấy người này lại, điều tra thông tin chứng minh thư của bọn họ, gọi điện cho nhà bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận