Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 598: Đánh lén.

Lúc này Hồ Phi cũng trầm ngâm suy nghĩ, khi nãy... Hồ Phi không thấy gì nhưng được bạn học nhắc thì giờ cũng cảm thấy rất quen thuộc.
Trầm ngâm nói:
- Cổ Giang, anh không nói thì tôi cũng lơ đãng mất, giờ anh nói tôi mới nhớ, người họ Nhiếp này, tôi cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.
Đúng lúc này thì Lý Mẫn đứng bên lại châm chọc nói:
- Còn mạnh hơn cả Lafite cổ sao? Anh đã thấy nó chưa? Ai mà lại không biết nói khoác chứ. Lafite 66 năm trước sao anh không nói là sáu trăm sáu mươi năm trước đi.
Nhiếp Chấn Bang cũng không tức giận, cười nói:
- Cô bạn học này, rượu nho Lafite sao lại có tên như thế, là vì nông trang Lafite vào thời điểm... một người mang dòng họ Lafite đã nghĩ ra. Đến giờ đã mới có 645 năm, cô nói sao tôi có thể nói là 660 năm được chứ?
Lời nói của Lỹ Mẫn không những không làm cho Nhiếp Chấn Bang đỏ mặt mà ngược lại những kiến thức về rượu này đã khiến cho đám bạn học phải líu lưỡi, người bạn này của Giang Nhược Hiên từ đâu mà ra, sao lại biết sâu về Lafite như thế?
Cứ như thế đã khiến cho Lý Mẫn trở thành kẻ vô tri không biết gì, mặt mũi nóng bỏng, dường như ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía cô, có chút quê mùa quá.
Lúc này Giang Nhược Hiên cũng đứng lên, nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chúng ta về thôi, sơm biết cuộc gặp mặt như thế này thì chúng ta cũng không đến làm gì.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, nhìn Giang Nhược Hiên, người con gái này đúng là thông minh. Biết là không dễ dàng xưng hô nên đã chọn cách nói này.
Lý Mẫn lạnh nhạt cười châm chọc:
- Về à? Giang Nhược Hiên về bằng cách nào, không phải là đi xe đạp về chứ?
Thành phố Vọng Hải đang thực hiện điều lệ tam công, điểm này Lý Mẫn cũng đã rõ. Lý Mẫn kết luận, anh chàng cán bộ quèn này chắc chắn không dám, không có tư cách để đi xe công đến đây. Người này làm gì có xe riêng chứ. Vậy không phải là xe máy thì chắc chắn là xe đạp rồi.
Dường như Lý Mẫn đã tìm được cách để lấy lại sỹ diện cho mính, mặt Giang Nhược Hiên trầm lại... trước giờ cô luôn coi Lý Mẫn là bạn thân nhất, không ngờ, thời gian hai năm trôi đi Lý Mẫn đã hoàn toàn thay đổi rồi. Lập tức nói:
- Lý Mẫn, cô sao lại trở thành như thế này. Tôi thật không dám tin. Cho rằng Giang Nhược Hiên đã nhìn nhầm người, từ nay về sau, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, chẳng còn bạn bè gì nữa.
Lý Mẫn nghe thấy giọng điệu Giang Nhược Hiên như thế chắc chắn là Giang Nhược Hiên đi xe đạp đến rồi. Lập tức khinh miệt nói:
- Giang Nhược Hiên, đấy là cô nói đó nhé, đến lúc đó khi khó khăn trong Đài truyền hình rồi thì đừng có mà đến cầu tôi và cậu Hồ nhé.
Nói xong Lý Mẫn ngẩng đầu lên cười nói:
- Đi, các bạn, đi xem xem mỹ nhân băng sơn của chúng ta rốt cuộc đi xe đạp hãng nào đến?
Bốn chữ cuối cùng, Lý Mẫn đặc biệt nói giọng chê bai, đương nhiên là để chế giễu Giang Nhược Hiên rồi.
Đứng bên cạnh những học sinh khác cũng rất do dự. Nhưng thân phận của cậu Hồ không phải bình thường. Con người Lý Mẫn kia trừng mắt đến lúc đó lại giận cá chém thớt thì sao?
Đoàn người cũng đi theo sau ra ngoài, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đã ra trước, lái xe đến. Hình ngôi sao, trời ạ là xe hạng sang Mescerdes. Giá phải đến hơn hai triệu tệ chú không ít. Đúng là khiến Lý Mẫn xấu hổ.
Lúc này Giang Nhược Hiên cũng thản nhiên lên xe, hai người người hiên ngang rời khỏi nơi này.
Lúc này, sắc mặt Hồ Phi trắng bệch. Cả người ngây ra chỗ đó. Thấp giọng nói:
- Cổ Giang, tôi đã biết người này là ai rồi.
Thấy nét mặt kinh ngạc của Cổ Giang, Hồ Phi nhẹ nói:
- Người này chính là chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang. Không ngờ con Giang Nhược Hiên này lại gian díu với chủ tịch Nhiếp Chấn Bang. Tôi còn nghĩ là mỹ nhân thuần khiết cơ, ai ngờ lại đi tìm chỗ quan lớn mà dựa dẫm.
Cổ Giang ngồi bên cạnh cũng đã thay đổi sắc mặt, hạ giọng nói:
- Cậu Hồ, phải làm thế nào đây. Hôm nay đã là đắc tội với Chủ tịch Nhiếp rồi, anh ta liệu có... ?
Lúc này Hồ Phi cũng đang rất căng thẳng, chẳng còn tâm trạng gì để mà họp lớp nữa. Lập tức nói:
- Không được, tôi phải về thôi. Chuyện này nhất định phải nói với cha tôi đã.
Hồ Phi không dám chậm trễ, ngay cả chào hỏi cũng không nói, lập tức lao ra xe, cưỡi con Audi lướt đi.
Về đến nhà, vẫn còn sớm, mới chỉ tám rưỡi. Vừa vào nhà anh ta rất khách sao cười nói:
- Cha, mẹ, con đã về.
Lúc này Hồ Gia Vượng đang ngồi ghế soopha giữa, bà vợ ngồi bên cạnh, cười nói:
- Tiểu Phi về rồi à, ngoan lắm. Hôm nay lại về sớm như vậy, ông à, ông xem con trai ông càng ngày càng hiểu chuyện rồi đó.
Lúc này Hồ Gia Vượng hừ một cái, không hài lòng nói:
- Con hư tại mẹ, bà xem nó có lúc nào là hiểu chuyện chứ. Một tháng xem xem có mấy ngày nó ở nhà. Bà cũng thể, về sau không có tặng đồ lung tung. Sớm muộn gì vị trí của tôi cũng bị hủy hoại trong tay hai mẹ con bà thôi.
Vừa nói xong, người phụ nữ trung niên tóc xoăn ngắn lập tức đứng dậy gắt lên nói:
- Được rồi, Hồ Gia Vượng, tôi biết rồi. Anh đúng là người vong ân bội nghĩa. Anh cứ ghét bỏ mẹ con tôi đi. Anh đừng quên năm đó thời anh còn là thanh niên tri thức, không phải là cha tôi đưa anh lên chức Đại đội bí thư chi bộ thì Hồ Gia Vượng anh đâu có ngày hôm nay. Anh sớm đã bị tội lưu manh tử hình rồi.
Tình cảnh này Hồ Phi sớm đã quen với nó rồi, chẳng nói cũng biết kết quả là cha sẽ thua một cách thậm tệ. Quả nhệ là Hồ Gia Vượng vừa nghe xong khí thế liền tụt hẳn xuống. Xua tay nói:
- Được rồi, được rồi. Đều là chuyện khốn đốn ngày xưa, còn nhắc lại làm gì nữa?
Nói xong Hồ Gia Vượng trừng mắt nhìn Hồ Phi, trầm giọng hỏi:
- Nói đi, hôm nay lại gây chuyện gì phải không?
Nghe thấy Hồ Gia Vượng chuyển chủ đề, Lưu Quế Hương cũng tỉnh lại, nhìn sang Hồ Phi, lúc này Hồ Phi hạ giọng nói:
- Cha, hôm nay, con đã đắc tội với chủ tịch Nhiếp.
Những lời này cũng khiến ngay cả Lưu Quế Hương phải hoảng hồn, tuy bà cũng chỉ là một phụ nữ nông thôn không văn hóa nhưng bao nhiêu năm làm vợ quan cao. Những chuyện trong hệ thống, có một số chuyện bà tương đối hiểu, liền vỗ vào đùi một cái vội vàng nói:
- Trời ạ, ông kễnh nhà tôi, sao không phải là gây sự với ai khác mà lại đắc tội với chủ tịch Nhiếp hả. Năm đó ngay cả Thạch Nghị Vũ rồi cả Lâm Chính Tinh cũng đã phải chịu chủ tịch Nhiếp. Ngay cả cha anh cũng là cấp dưới của anh ta vậy mà con lại đắc tội với người ta, giờ phải làm sao?
Hồ Gia Vượng sắc mặt cũng ngưng trọng, không luống cuống chân tay như Lưu Quế Hương, nói:
- Thằng nghiệt tử này, ở Vọng Hải này mày nghĩ một tay mày che trời được sao, Chủ tịch Nhiếp mà mày cũng dám đắc tội sao, còn ai mày không dám nữa hả? Nói cận thận xem, rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Nghe xong, Hồ Phi chỉ biết cha trong chuyện này vẫn muốn giúp mình. Liền ngồi xuống, nói toàn bộ chuyện khi nãy lại một lượt.
Lúc này Hồ Gia Vượng suýt chút nữa thì gục ngã. Thật to gan, không nói chính xác phải là to gan lớn mật, lại còn dám gọi chủ tịch Nhiếp là Tiểu Nhiếp.
Trầm ngâm một chút Hồ Gia Vượng cũng nói:
- Tiểu Phi, con chắc chắn đó là Nhiếp Chấn Bang, anh ta là bạn tra cỉa Giang Nhược Hiên gì đó sao?
Hồ Phi gật đầu nói:
- Cha, con nhìn rõ ràng, chắc chắn là chủ tịch Nhiếp, chiếc xe đó là Mescerdes. Là xe việt dã. Biển lại là quân khu Giang Châu. Chiếc xe này ở Vọng Hải chỉ có một cái. Là xe của vợ chủ tịch Nhiếp – Dương An Na. Con chắc chắn. Người này chính là chủ tịch Nhiếp, không nghi ngờ gì ạ. Mà con thấy cũng thân mật với Giang Nhược Hiên. Chắc chắn là đã bám chắc lấy đùi chủ tịch Nhiếp, làm người tình của chủ tịch Nhiếp rồi.
Bên cạnh Lưu Quế Hương nghe thấy thế liền thở dài nói:
- Tôi tưởng là thế nào, thế này rồi thì con còn sợ gì. Để lộ chuyện này ra chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta rồi.
Nói xong, Hồ Gia Vượng tức giạn nói:
- Đàn bà biết gì mà nói? Lại chẳng có chứng cứ gì, để chứng minh đó là chủ tịch Nhiếp. Bà có thể làm gì được người ta? Nhưng nếu như chủ tịch Nhiếp, thì chuyện của tiểu Phi có thể anh ta cũng sẽ không hành động gì. Mọi người chỉ là hiểu lầm lẫn nhau.
Biết mình không sao, ân oán trong lòng Hồ Phi lại dâng lên. Chau mày rồi cũng nói:
- Cha, lần này cha phải thưởng con rồi, nếu không phải là con thì sao lại biết được bí mật này.
Ngừng lại một chút, Hồ Phi cười nói:
- Cha, cha nghĩ xem, ở thành phố Vọng Hải này ai hận chủ tịch Nhiếp nhất?
- Con nghĩ chắc là Điền Húc Giang, bí thư Điền là nhân vật số một, nhưng lại phải chịu tủi phận như vợ bé vậy, nếu nói chuyện này với ông ấy. Nói là chủ tịch Nhiếp có tình nhân lại là phóng viên của Đài truyền hình Vọng Hải.
Tin này truyền đi e rằng cái ghế của Nhiếp Chấn Bang cũng khó mà giữ. Đến lúc đó bí thư Điền nắm quyền lớn, cha có ý gì không?
Nghe lời nói của Hồ Phi, lúc này Hồ Gia Vượng tim đập thình thịch. Vốn nghĩ sau khi Nhiếp Chấn Bang lên làm chủ tịch, nghĩ rằng bản thân nhận được chức phó chủ tịch thường trực nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng, Lý Tường Thiên đã đảm nhiệm nó, đến giờ lại sang thành phố Bồ Châu làm chủ tịch thành phố. Rõ ràng là muốn nhận bí thư thành ủy Bồ Châu, còn bản thân vẫn dậm chân tại chỗ thôi.
Nghĩ đến đây, Hồi Gia Vượng thấy có chút không cam tâm, trầm mặc lại một chút rồi ông ta cũng đứng lên nói:
- Tiểu Phi, đi theo cha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận