Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1045: Hành động trong đêm.

- Bắt được rồi?
Vừa nghe được tin tức này Nhiếp Chấn Bang cũng hơi bất ngờ. Tốc độ của bên Trần Nhạc quả thật quá nhanh chóng. Chỉ mới chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, hiệu suất công việc này quả thật đáng kinh ngạc.
- Bắt được rồi. Người thuê thủy quân chuyên nghiệp ở chính tại nội thành thành phố Hồng Thành, lúc chiều, chỗ chúng tôi vừa căn cứ vào IP trước đây để lần tìm đầu mối. Đúng lúc chúng đang chuẩn bị đăng bài mới thì bị người của chúng tôi bắt được. Tổng cộng bốn người, lớn nhất hai mươi lăm tuổi, nhỏ nhất hai mươi mốt tuổi. Trước mắt, đang trong quá trình thẩm tra.
Tâm trạng của Trần Nhạc đương nhiên rất tốt.
Xảy ra việc lớn như vậy, Trần Nhạc cũng vô cùng buồn phiền. Có câu nói rất hay, da không còn rồi, lông bám vào đâu. Quan hệ của Trần Nhạc và Nhiếp Chấn Bang là điển hình của quan hệ vinh cùng vinh tổn cùng tổn. Nếu Nhiếp Chấn Bang có gì không hay thì tương lai của Trần Nhạc cũng khó đoán. Cho nên, tâm trạng của Trần Nhạc lúc này không thua gì Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói:
- Được. Lão Trần, lần này anh đã lập được công lớn, nhất định phải nắm chắc được chênh lệch thời gian, phải bắt được đối tượng trước khi kẻ đứng phía sau chưa kịp phản ứng. Công tác thẩm vấn phải gia tăng tiến độ.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nói một lần nữa:
- Bên chỗ các anh lập tức bắt đầu thẩm vấn, tôi bây giờ qua đó.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi không yên. Kẻ đứng phía sau, trong lòng Nhiếp Chấn Bang có một loại linh tính, đây có lẽ là một cửa đột phá.
Kế hoạch tạm thời thay đổi. Chuyện này, trong cuộc đời Nhiếp Chấn Bang cũng ít khi gặp phải. Có thể tưởng tượng, sự kiện lần này ảnh hưởng đối với Nhiếp Chấn Bang lớn đến thế nào.
Gác điện thoại. Vừa bước ra cửa, ánh mắt của Lý Lệ Tuyết liền hướng sang:
- Đi ra ngoài hả?
Bên cạnh, Dương An Na đang giúp nhặt rau, không ngẩng cả đầu, nói:
- Xem tình hình này chắc chắn là như vậy rồi.
Đổng Uyển cũng từ trong phòng bếp rộng rãi bước ra, không nói gì nhưng lại nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang.
Vừa mặc áo khoác vừa lấy chìa khóa xe từ trên kệ để đồ, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Chỗ Trần Nhạc đã bắt được người đăng bài. Hiện tại đang thẩm vấn, hy vọng có thể một mẻ tóm được kẻ đứng phía sau. Anh đến xem thử.
Xe là của Lý Lệ Tuyết. Lúc Nhiếp Chấn Bang lái đến Sở Công an liền nhận được tin, Trần Nhạc đã chờ ở cổng.
Nhìn thấy xe, Trần Nhạc bước đến giúp Nhiếp Chấn Bang mở cửa:
- Bí thư! Tìn tức tốt. Mấy đứa trẻ này cơ bản cũng không phải phần tử ngoan cố gì. Vừa thẩm vấn đã nhanh chóng nói ra toàn bộ. Căn cứ vào lời khai của chúng, liên hệ với chúng nói là một người tên Lưu Tử Kiện. Theo điều tra của chúng tôi, Lưu Tử Kiện này là tay sai đắc lực của Hạ Miểu. Hiện nay có thể xác định nhất định là Hạ Miểu không còn nghi ngờ gì nữa.
Nghe đến đây, lông mày Nhiếp Chấn Bang nhíu chặt. Rõ ràng, nếu đơn thuần chỉ một mình Hạ Miểu, vẫn chưa có gan này. Cha cậu ta là Hạ Ngọc Sanh cũng không dám giao phong chính diện với mình, huống hồ là Hạ Miểu. Ở phía sau chắc chắn có người điều khiển.
Nhưng, giờ phút này ngay cả Hạ Miểu cũng không thể bắt huống hồ là kẻ sau lưng Hạ Miểu. Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm giọng nói:
- Lão Trần! Sự việc trọng đại, hành động trong đêm, cần phải xác định được chứng cứ Hạ Miểu là chủ sự trước khi tin tức lộ ra. Hôm nay, tôi trấn giữ ở đây, đợi tin tức bên anh.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang âm vang hùng hồn, mang một dáng vẻ không thể dịch chuyển. Thời gian dài đảm nhận chức vụ lãnh đạo, Nhiếp Chấn Bang đã bồi dưỡng ra một kiểu khí chất của kẻ bề trên, có loại cảm giác sát phạt quyết đoán.
Trần Nhạc gật đầu, sắc mặt trang trọng, nét mặt biểu cảm nghiêm túc. Là người từ lúc bắt đầu ở huyện Lê đã đi theo Nhiếp Chấn Bang, tuy trong đó có một khoảng thời gian không đi cùng, nhưng đối với tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc hiểu rất rõ. Không chút do dự, gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, xin hãy yên tâm. Đối với kiểu cố ý tung tin đồn nhảm, nói xấu phỉ báng lãnh đạo Đảng chính, chúng tôi tuyệt đối không buông tha, không chút nương tay.
Ngự Cảnh Hào Viên, thành phố Hồng Thành.
Đây là một tiểu khu hào hoa nhất của tỉnh Hồng Giang, không có cái thứ hai. Ở đường vành đai hai của thành phố Hồng Thành dựa lưng vào núi Đại Hồng, trước mặt sông Hồng vòng quanh chảy qua. Tựa núi gần sông, thuần một sắc biệt thự, hệ thống bảo an hoàn thiện. Ở đây, có thể coi là tiểu khu xa hoa nhất của Hồng Giang, toàn bộ tiểu khu chiếm diện tích hơn ba ngàn mẫu đất. Nhưng lại vẻn vẹn chỉ có ba trăm căn biệt thự độc lập, tính bình quân ra, mỗi một căn chiếm diện tích mười mẫu đất.
Đây chính là một kiểu nội tình, một kiểu tượng trưng cho thân phận địa vị.
Bên này, Trần Nhạc đích thân dẫn đầu, sáu chiếc xe cảnh sát gầm rú chạy về hướng Ngự Cảnh Hào Viên. Từ đường vành đai hai vòng một đường đến Ngự Cảnh Hào Viên, mặt đường nhựa rộng rãi hai làn xe, quanh co kéo dài, ven đường, tuyết trắng dưới ánh đèn. Phía trước, chưa đến hai cây số chính là cổng chính của Ngự Cảnh Hào Viên.
Lúc xe cách cổng lớn Ngự Cảnh Hào Viên chừng một dặm, đoàn xe đã dừng lại. Phía trước, ven đường có một chiếc xe biển số dân dụng, cửa xe mở ra, một người hướng về phía bên này bước đến.
Rất nhanh chóng được dẫn đến trước mặt Trần Nhạc. Người đàn ông trước mặt, tuổi tác ước chừng trên dưới ba mươi, cảnh sát mật, nhìn Trần Nhạc - người đứng đầu hệ thống chính pháp tỉnh Hồng Giang, lộ vẻ hơi xúc động, giọng nói có chút run rẩy:
- Bí thư Trần! Đã điều tra rõ ràng, lúc nãy, BMW X5 của Lưu Tử Kiện từ đây chạy qua, vào tiểu khu. Tôi xác định anh ta chắc chắn đang ở trong tiểu khu.
Nghe báo cáo, Trần Nhạc gật đầu quay người sắp xếp:
- Đợi một lát, một xe trực tiếp tiến vào chốt bảo vệ, khống chế nhân viên bảo vệ, những người khác vào cùng với tôi thực hiện bắt giữ Lưu Tử Kiện. Thủ tục pháp lý sau đó đang trong quá trình hoàn tất. Tôi tin rằng tuyệt đối không có vấn đề gì.
Dừng một chút, Trần Nhạc lại bổ sung:
- Hành động tiếp theo cần phải quả đoán quả quyết, binh quý thần tốc. Lúc này không được phép có chút do dự. Rõ chưa?
- Rõ
Tuy giọng nói rất khẽ, nhưng tuyệt đối đều tăm tắp, tuyệt đối đồng thanh. Có thể cùng tham gia hành động với nhân vật đứng đầu khối Đảng, Đây vốn dĩ chính là một vinh quang. Lập được chiến công với sếp lớn là sẽ có cơ hội thăng tiến.
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước. Vừa vào đến bục gác, chiếc xe đầu tiên quay một cú ngoạn mục dừng sát vào bên cạnh. Trên xe, bốn cảnh sát nhanh chóng lao xuống vào thẳng bục gác. Rất nhanh, không đến một phút, barie của vọng gác được nâng lên, những chiếc xe khác lái thẳng vào.
Căn biệt thự số 218 là củ Lưu Tử Kiện. Ở miền nam, đây là một con số rất may mắn, điều này cũng chứng minh rõ thân phận địa vị của Lưu Tử Kiện.
Ngự Cảnh Hào Viên dù sao cũng là một sản nghiệp của công ty bất động sản lớn khai thác. Ông chủ phía sau là Hạ Miểu, với quan hệ của Lưu Tử Kiện và Hạ Miểu đạt được một căn biệt thự như vậy cũng là rất bình thường.
Xe dừng trước cổng biệt thự số 218 không một tiếng động, Trần Nhạc từ trên xe bước xuống, nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng choang, Trần Nhạc vung tay phát huy khí thế, nói:
- Hành động!
Mười mấy người vừa nhận được mệnh lệnh lập tức hướng về căn biệt thự lao đến. Trực tiếp phá cửa xông vào, rất nhanh chóng lên thẳng tầng hai. Vừa vào cửa, một bức tranh tình dục sống động xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng thét sắc nhọn. Lưu Tử Kiện nhìn mấy cảnh sát mặc đồng phục trước mặt, gương mặt không quá hoảng hốt, thu dọn sơ qua rồi mặc quần áo, trầm giọng nói:
- Các anh ở đơn vị nào? Không biết đây là nơi nào sao?
Đối với từ ngữ kiểu này, nếu như trước đây mà nói mọi người có thể vẫn có chút kiêng nể. Nhưng, giờ phút này, Trần Nhạc đang đứng ngoài cửa, chính là thời điểm để thể hiện.
Cảnh sát dẫn đầu nhìn Lưu Tử Kiện, trầm giọng nói:
- Lưu Tử Kiện, thu cái bộ dạng kia của cậu lại. Hiện tại đừng nói là cậu, Thiên Vương Lão Tử đến đây cũng không có tác dụng. Chuyện mà cậu làmra, là gieo rắc tin đồn nhảm nhí, nói xấu phỉ bảng lãnh đạo Đảng chính. Tội danh này cậu không thoát được đâu, đi với chúng tôi một chuyến đi!
Dứt lời, viên cảnh sát đang nói lại bổ sung một lần nữa:
- Ngoài ra, quên nói cho cậu biết, mấy thủy quân trên mạng mà cậu liên lạc đã bị chúng tôi bắt được rồi.bọn họ đã khai ra nhận sự chỉ đạo phạm tội của cậu.
Câu này khiến khí thế toàn thân Lưu Tử Kiện lập tức bay hết, chuyện của mình mình biết. Lần này đã làm việc gì? Đây chính là đang bôi nhọ người đứng đầu Tỉnh ủy. Hôm nay sớm đã nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy.
Lưu Tử Kiện nhanh chóng bị dẫn đi. Ngay cả người phụ nữ mà tối nay anh ta dẫn về, xuất phát từ nguyên tắc bí mật tạm thời cũng bị khống chế lại.
Đoàn xe gầm rú quay về Công an tỉnh. Lưu Tử Kiện nhanh chóng bị dẫn đến phòng thẩm vấn.
Là một phòng thẩm vấn hiện đại nhất của Sở Công an tỉnh Hồng Giang. Đây là một phòng thẩm vấn chuẩn mực và tiêu chuẩn nhất của hệ thống công an.
Trong phòng trống trải, bốn góc phòng lắp đặt bốn chiếc camera, bảo đảm trong phòng không có bất kỳ góc chết nào.
Lúc này, ngồi trước bàn làm việc, Trần Nhạc đích thân tham gia thẩm vấn. Nhìn Lưu Tử Kiện, chuyên gia thẩm vấn của Công an tỉnh đích thân xuất mã, áp lực này khiến Lưu Tử Kiện có chút lạnh người.
Nhiếp Chấn Bang đang ngồi bên cạnh phòng thẩm vấn, mấy vị lãnh đạo của Công an tỉnh cũng đang tháp tùng. Phòng bên cạnh, tình hình trong phòng thẩm vấn có thể nhìn thấy rõ ràng. Bức tường ngăn ở giữa được làm bằng thủy tinh, từ bên này có thể nhìn thấy rõ toàn bộ tình hình đối diện.
Giờ phút này, trong phòng thẩm vấn là một màn im lặng. Một lúc lâu sau, sau khi đã tấn công tâm lý vừa đủ và áp lực đủ lớn, chuyên gia thẩm vấn lúc này mới chầm chậm mở miệng nói:
- Lưu Tử Kiện! Anh có gì muốn nói không?
Vào đến nơi này, Lưu Tử Kiện vốn vẫn còn chút bối rối, nhưng cũng dần trở lại bình thường. Lưu Tử Kiện tuy chỉ là một công tử thế gia, nhưng cũng là một người rất từng trải.
Ánh mắt Lưu Tử Kiện lơ đãng nhìn những người trước mặt, trong lòng hiểu rõ, lần này mình e rằng đã gặp hạn. Rõ ràng, mục đích của những người trước mặt hoàn toàn không phải ở mình, mà là người ở phía sau mình. Nhưng, Lưu Tử Kiện hiểu rõ có một số việc nên nói, có một số việc tuyệt đối không thể nói. Nói ra e rằng chết càng nhanh hơn
Gương mặt Lưu Tử Kiện lóe qua một tia ngỡ ngàng, nhìn đám người Trần Nhạc, nói:
- Nói gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận