Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1181: Thị sát khu ổ chuột.

Khoảng một giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Hạ Cương. Bên trong, Chu Triều Quốc không đợi cho Hạ Cương đi vào đã liền đứng lên:
- Bí thư, ngài công việc bận rộn.tôi không quấy rầy ngài nữa. Đợi một chút nữa, tôi sẽ phản hồi về thành phố Nghi Châu, nhất định nghiêm túc làm việc, tổ chức binh tinh cường tướng, điều tra xử lý tốt chuyện của huyện Thủy Sơn. NHất định sẽ cho tổ chức một câu trả lời thỏa đáng.
- Bí thư, gần tám giờ rồi.
Hạ Cương đi đến, theo cách thông thường là nói giờ, còn về phần có chuyện gì thì cũng không nói.
Bởi vì, gặp phải cán bộ không biết ý lãnh đạo thì không gian triển khai đã khá lớn rồi. Tám giờ có thể nói là có xã giao, cũng có thể nói là có hoạt động, còn có thể nói là có sự tình. Tóm lại là có thể nói lên rất nhiều rồi. Đương nhiên, loại cán bộ không hiểu ý này thật sự không nhiều. Chu Triều Quốc thì hiểu rất rõ.
Nhìn Hạ Cương một cái, Nhiếp Chấn Bang khẽ gật đầu, rồi nhìn Chu Triều Quốc:
- Đồng chí Triều Quốc, không phải là cho tổ chức câu trả lời thỏa đáng, cũng không phải cho cá nhân Nhiếp Chấn Bang tôi. Hàm nghĩa của từ “quan phụ mẫu”, tôi thấy, không phải chúng ta là cha mẹ của người dân mà hoàn toàn ngược lại. Chúng ta là những người do dân chọn ra. Chúng ta nên coi người dân như cha mẹ của mình. Cần phải cho người dân một câu trả lời thỏa đáng.
Tự mình tiễn Chu Triều Quốc ra cửa, điều này cũng khiến cho ông ta hết sức cảm kích. Đây chính là thủ đoạn của lãnh đạo, lôi đình vũ lộ đều là ân.
Hạ Cương tiễn Chu Triều Quốc đến cửa thang máy rồi mới quay lại. Làm thư ký thời gian dài như vậy, Hạ Cương cũng hiểu rõ đạo lý này. Đối đãi với cấp dưới cũng có sự khác nhau. Cán bộ bình thường với cán bộ lãnh đạo thuộc dòng chính của Bí thư là hoàn toàn khác nhau, đương nhiên cũng có sự đối đãi hoàn toàn khác.
Trở lại văn phòng, Hạ Cương cũng đẩy cửa vào:
- Bí thư, đã tám giờ rồi. Ngài xem, có nên ăn một chút gì trước không. Ăn uống không đúng giờ, đến lúc chị dâu gọi điện tới, tôi cũng không biết phải nói thế nào.
Lần này, Nhiếp Chấn Bang nhậm chức không đưa theo vợ đến đây. Nhưng An Na hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại cho Nhiếp Chấn Bang. Thỉnh thoảng lại gọi cho Hạ Cương để biết tình trạng sinh hoạt thật sự của Nhiếp Chấn Bang. Việc này sớm đã không phải lần đầu rồi.
Nghe Hạ Cương nói, Nhiếp Chấn Bang hơi chút ngạc nhiên, rồi lập tức cười nói:
- Tiểu Hạ cậu giỏi lắm, giờ đã biết nói vòng vo rồi đấy.
- Được rồi, đi ăn gì đó nào.
Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục:
- Cũng không cần xuống nhà ăn cho phiền phức. Cậu mở lò vi song, nấu một chút mì là được. Cùng ăn luôn.
Hạ Cương khẽ gật đầu, nhưng lại không đi mà nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư, có chuyện này tôi muốn thỉnh giáo một chút. Chuyện của thành phố Nghi Châu, không hỏi qua ý kiến của tỉnh sao?
Câu hỏi của Hạ Cương lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên:
- Được lắm. Năm xưa, Lữ Mông ra ngoài học trở về liền có được mỹ danh Ngô Hạ A Mông. Lại có câu nói, “sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khan” (ba ngày không gặp, đến khi gặp lại đã nhìn bằng con mắt khác). Tôi thấy Hạ Cương cậu cũng không kém cổ nhân là bao.
Nhiếp Chấn Bang thật sự vui vẻ. Vì thư ký của mình cần phải có sự ham học hỏi này, có tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới. Đơn thuần chỉ là tốt công tác của mình, không hiểu được suy nghĩ của lãnh đạo cũng không chịu học tập, đó là bảo mẫu, bất cứ ai cũng có thể làm được.
Hạ Cương có thể hỏi như vậy, điều này chứng tỏ, tâm tính Hạ Cương đã từng bước thay đổi. Quá trình thay đổi này, dần dần tích lũy, chắc chắn sẽ có ngày biến chất.
Điều này cũng đủ để chứng tỏ, hiện giờ, Hạ Cương đã bắt đầu cân nhắc tương lai của mình. Phải làm thế nào để làm một cán bộ, phải đối mặt với lãnh đạo và cấp dưới như thế nào.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Thái độ của Tỉnh ủy là rất rõ ràng. Về vấn đề của huyện Thủy Sơn, ý kiến của ban lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đã thống nhất. Nếu như trong tình huống như vậy mà thành phố Nghi Châu vẫn không thể xử lý được tốt chuyện này. Điều này chứng tỏ điều gì?
Câu nói không chỉ rõ cũng không nói thẳng ra vấn đề. Ngộ tính cá nhân vẫn rất quan trọng. Cũng không phải Nhiếp Chấn Bang cố ý như thế. Làm như vậy chủ yếu là muốn cho Hạ Cương một không gian để tự suy nghĩ. Sau này, nếu như Hạ Cương chính thức làm lãnh đạo, đối mặt với cấp dưới cũng được, đồng nghiệp hay cấp trên cũng vậy, đều có thể thành thục.
Hạ Cương khẽ gật đầu. Nói đến mức này, Hạ Cương cũng đã hiểu. Đã có sự ủng hộ của tỉnh, nếu như chuyện này mà Chu Triều Quốc vẫn không làm được chút chuyện này thì chỉ có thể chứng tỏ một điều. Đó là, ông ta không phù hợp với cương vị Bí thư Thành ủy này.
Mười một giờ đêm, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới thu dọn xong và tan ca.
Đạp xe từ sân Tỉnh ủy ra ngoài, bên cạnh chính là nhà khách Tỉnh ủy, ở rất gần. Còn Hạ Cương cũng không xa lắm. Sau khi lên làm đại thư ký Tỉnh ủy, cơ quan sự vụ của Tỉnh ủy cũng phân cho Hạ Cương một căn nhà hai phòng ở ngay khu nhà ở của Tỉnh ủy, hết sức thuận tiện.
Trở lại nhà khách, sau khi rửa mặt, Nhiếp Chấn Bang liền nhấc điện thoại lên, bấm số ở thủ đô. Mỗi buổi tối, mặc dù rất bận rộn nhưng gọi điện thoại về nhà đã trở thành thói quen của Nhiếp Chấn Bang.
Một mặt là nói chuyện với ba người phụ nữ của mình, mặt khác là để quan tâm tới con cái. Hiện giờ, lớn nhất là Văn Văn cũng đã mười sáu tuổi rồi. Là đại tân sinh, Nhiếp Chấn Bang vô cùng quan tâm.
Một đêm yên bình.
Hơn sáu giờ sang hôm sau, Nhiếp Chấn Bang đã rời khỏi giường, đang đánh quyền ở trong phòng khách, sau đó xuống nhà ăn sáng. Hơn bảy rưỡi, Nhiếp Chấn Bang mới đạp xe tới Tỉnh ủy.
Tại dưới bậc cầu thang tòa nhà Tỉnh ủy đã có mấy chiếc xe chuyên dụng đỗ ở đó. Bí thư Thành ủy La Thu Lương và Chủ tịch thành phố Cổ Đô Tiết Vĩnh Hoa đã đến.
Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang muốn đi thị sát khu ổ chuột của thành phố Cổ Đô. Với tư cách là những người đứng đầu thành phố Cổ Đô, La Thu Lương và Tiết Vĩnh Hoa đến đây nghênh đón cũng là điều rất bình thường.
ở bên cạnh, Thư ký trưởng Tỉnh ủy Lưu Hiểu Mẫn cùng với phó Chủ tịch tỉnh phụ trách công tác kiến thiết thành thị Trương Hùng Đông cũng tham gia thị sát. Đây là điều nhất định. Những người đứng đầu tham gia thị sát để nghiên cứu công tác nhất định phải có lãnh đạo tỉnh đi theo.
Ở phía sau là phóng viên các báo đài của tỉnh. Thậm chí, Nhiếp Chấn Bang còn nhìn thấy cả phóng viên đài truyền hình quốc gia.
Sau khi bắt tay với từng người xong, Nhiếp Chấn Bang đi tới trước mặt La Thu Lương, cười nói:
- Đồng chí Thu Lương, không tồi, còn mời được cả phóng viên Đài quốc gia tới.
Lên tin tức của Đài truyền hình quốc gia, đối với địa phương như huyện thị mà nói thì đúng là đáng ngưỡng mộ. Có thể nói là rạng rỡ mặt mày, thậm chí còn có thể nói là chiến tích. Đương nhiên nhất định phải là tin tức tốt, chứ nếu là tin xấu thì, xin lỗi, chỉ sợ chẳng những không có khen ngợi mà có khi còn mất chức.
Đối với cấp thành phố mà nói, cũng có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng hy vọng thì luôn muốn lớn hơn một chút. Còn đã đến cấp tỉnh bộ rồi thì cũng không có gì quá to tát nữa.
Người đã đạt đến cấp tỉnh bộ, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có quan hệ với truyền thông, cũng sẽ thường xuyên đi lại thủ đô, quan hệ rộng rãi, tìm đài truyền hình quốc gia cũng không phải vấn đề gì lớn.
La Thu Lương đương nhiên hiểu ý của Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang đi thị sát khu Bằng Hộ của thành phố Cổ Đô cũng coi như là mở đầu cho dự án cải tạo khu ổ chuột. La Thu Lương muốn tạo thêm thế cũng là để khiến cho thành phố nổi tiếng hơn. Toan tính khá xa.
- Haha, không thể nào qua mắt được Bí thư Nhiếp. Công tác của thành phố Cổ Đô không thể nào tách rời được sự chỉ đạo và ủng hộ của Tỉnh ủy. Cảm ơn sự ủng hộ của Bí thư đối với công tác của thành phố.
La Thu Lương khách sáo nói.
Với mối quan hệ của hai bên, vốn không cần khách khí như vậy. Nhưng trong trường hợp này thì khác. Chuyện cần làm vẫn phải làm.
Sau khi hàn huyên một hồi, chào hỏi xong, đoàn xe chậm rãi đi ra hỏi tòa nhà Tỉnh ủy rồi chạy về phía nam thành phố.
Quận Nam Thành ở gần khu tường thành cũ của thành phố Cổ Đô. Nơi này vốn là một phần của thành phố Cổ Đô nhưng cùng với sự phát triển của những năm gần đây, thành phố thay đổi từng ngày nên toàn bộ khu Thành Nam đã trở thành kẻ phá hoại hình tượng của thành phố.
Đi qua thành phố, khu thương vụ CBD, cao ốc mọc lên như rừng, có một loại khí thế của một đô thị đang quốc tế hóa.
Đoàn xe dần chìm vào trong dòng xe cộ cuồn cuộn, bỏ đi chiếc đèn báo hiệu, vì cũng dùng xe dân dụng nên không có bất cứ khác biệt nào. Không có sự đối đãi đặc biệt nào, không có xe cảnh sát mở đường, cũng dừng đèn đỏ như những xe bình thường. Đây là tác phong sau khi Nhiếp Chấn Bang tiền nhiệm đã tạo nên.
Sau khi đi qua khu thương vụ, các tòa nhà cao ốc dần dần biến đổi, trở nên bé dần. Khi đến xã Kim Tinh, phố Tây Hoa, quận Thành Nam, cảnh vật đương nhiên đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đường đi trở nên chật hẹp, các tòa nhà ở hai bên đường, cao nhất cũng chỉ năm sáu tầng. Dọc theo hai bên đường là những con ngõ dài và hẹp, đi vào đó là những ngôi nhà thấp bé.
Ở cửa vào của xã Kim Tinh, đoàn xe từ từ dừng lại. Ở đây, ban lãnh đạo Thành ủy thành phố Cổ Đô, lãnh đạo chủ chốt của khu Nam Thành, cán bộ làm việc ở phố Tây Hoa, xã Kim Tinh cũng đều đã có mặt, tổng cộng mười mấy người.
Nhiếp Chấn Bang vừa xuống xe, những người này đều chạy ra đón.
Theo sắp xếp thì đầu tiên sẽ là đi thăm xã Kim Tinh ở khu ổ chuột. Hiện giờ người ở gần Nhiếp Chấn Bang nhất là chủ tịch xã Kim Tinh. Đó là một thanh niên trẻ.
Từ phía văn phòng làm việc của xã đi vào, ha bên đều là những căn nhà thấp bé, có không ít các căn nhà đang được xây lên.
Khu ổ chuột cơ bản đều giống nhau, đều là những ngôi nhà cũ như thế này, diện tích cũng không lớn.
Ở đây nhất định là không đủ nhà ở cho người dân. Bởi họ phải dùng sắt lá, dùng ngói a-mi- ăng, thậm chí dùng vải để dựng tạm làm nhà. Ở đâu đâu cũng thấy có.
Càng đi về phía trước Nhiếp Chấn Bang lại càng không đi theo sắp xếp mà liên tục quẹo trái, rẽ phải vào trong các hẻm. Vừa đi vào trong ngõ nhỏ, hai bên liền có rất nhiều đống rác, bốc lên mùi hôi thối, khiến cho mọi người đều trở nên lung túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận