Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1204. Lòng tham không đáy.

Nói tới đây, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang rung lên, cực kỳ nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tôi cũng rất thương cảm những người dân bị giải phóng mặt bằng. Trong quá trình này, những hộ gia đình bình thường có liên quan đến thật sự quá ít. Phần lớn đều là giải phóng mặt bằng của những hộ nông dân. Về việc nông dân mất đi ruộng đất, chúng ta phải bồi thường không riêng gì ở kinh tế mà còn phải vạch kế hoạch cho tương lai của họ. Nhưng với vấn đề vi phạm luật lệ xây dựng, thái độ của chúng ta là có một hủy một, tôi bất kể là có những nhà táng gia bại sản cũng phải xây dựng. Thái độ của Tỉnh ủy là tuyệt không cho phép có bất kì hình thức đe dọa hay lừa gạt tiền bồi thường nào.
Nói đến vấn đề giải phóng mặt bằng, Nhiếp Chấn Bang xem như là tràn đầy cảm xúc, thấu hiểu rất rõ ràng. Việc trưng thu và giải phóng mặt bằng, phần lớn đều là ở khu kinh tế mới. Khi khu công nghệ cao này mở rộng thì phải đối mặt với phần lớn nông dân. Theo việc đề cử xây dựng khu đô thị hóa thì một lượng lớn nông dân đã rời khỏi và vào thành phố. Trong chớp mắt từ người nông thôn trở thành người thành thị, từ người nghèo thành người có tiền. Sự biến hóa này thật sự quá lớn. Những hộ gia đình chân chính giải phóng mặt bằng thật sự không nhiều, đại bộ phận đều là phạm vi nhỏ. Chỉ có mấy chục hộ, nhiều nhất cũng không cao hơn một trăm hộ. Việc giải phóng mặt bằng trong thành thị này, chi phí đắt đỏ là nguyên nhân cơ bản nhất.
Ở phương diện trưng thu giải phóng mặt bằng, không ít địa phương trong nước đều tồn tại rất nhiều vấn đề. Thường thấy nhất chính là những nông dân có đất trong tay liền có một số lớn tiền mặt và trở nên giàu có. Mấy chục vạn thậm chí là trên trăm vạn. Lần này, tâm tính cũng không biết điều chỉnh như thế nào.
Đánh bài, đánh bạc, có phụ nữ khác bên ngoài, mua xe thật tự nhên, phóng khoáng. Những cái này cũng không ngạc nhiên. Thường xuyên như vậy, miệng ăn núi lở, có không ít nhà quang cảnh sau một hai năm, chẳng những tiền giải phóng mặt bằng đã không có, nhà ở đã không còn và nghiêm trọng hơn là có thêm gánh nặng trầm trọng trên lưng. Cho nên Nhiếp Chấn Bang mới nói, không riêng vì tiền giải phóng mặt bằng suy xét mà còn phải vì tương lai của họ suy nghĩ.
- Bí thư, tôi đại biểu thành phố Lương Châu ngay trước mặt các vị lãnh đạo và các vị phóng viên báo đài bày tỏ thái độ với các ngài. Thành phố Lương Châu từ trên xuống dưới nhất định nghiêm khắc dựa theo chỉ thị và tinh thần của ngài, gia tăng cường độ đả kích đối với vi phạm luật lệ xây dựng, bảo đảm tiến hành giải phóng mặt bằng và phát triển kinh tế thật thuận lợi.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Hô khẩu hiệu, làm cam đoan thì không cần, tôi rất tin tưởng năng lực của Thành ủy thành phố Lương Châu. Nói đến sự tình của Mã gia trang đi. Vấn đề ở Mã gia trang thì trong tỉnh sẽ không hỏi nhiều nữa. Tôi tin tưởng các vị sẽ có sự xử lý và an bài vấn đề này thật thích đáng.
Nhiếp Chấn Bang rất là biết điều, ở trên công việc cũng hết sức sáng suốt. Nên nắm trong tay thì tuyệt không buông ra, nên buông tay thì tuyệt không giữ chặt.
Dự án thành phố ô tô nếu để tại thành phố Lương Châu là đã thông qua Tỉnh ủy, thậm chí là Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia và các bộ, Uỷ ban trung ương và Trung ương cộng đồng tán thành.
Đối với khu vực của thành phố Lương Châu, môi trường, công nghiệp cơ sở, giao thông vị trí và tài nguyên khoáng sản lãnh đạo của thành phố rất tán thành
Tỉnh ủy rất bảo vệ dự án thành phố ô tô và cố gắng hướng dẫn nhưng công việc cụ thể thì vẫn là của thành phố Lương Châu, thu hút đầu tư công tác từ các xí nghiệp. Đề cử xí nghiệp quản lý dự án đều thuộc phạm vi công tác của thành phố Lương Châu. Tất cả xí nghiệp đều ở tại thành phố Lương Châu nên việc thống nhất quản lý cần thành phố Lương Châu ra mặt.
Cho nên, ở phương diện trưng đất giải phóng mặt bằng, Nhiếp Chấn Bang cũng không mong nhận quá nhiều công việc, có những việc cần buông tay và giao cho cấp dưới đi làm. Đó mới là đạo quản lý thuộc hạ.
Sau khi dự án thành phố ô tô được điều tra nghiên cứu thị sát xong, một nhóm xe nhập vào, kế tiếp là đi tới khách sạn bàn việc làm ăn. Buổi chiều, nghe báo cáo về kinh nghiệm công tác của bộ máy lãnh đạo ở khu kinh tế mới cùng với thành phố Lương Châu. Sau đó, đi thăm hỏi an ủi những đồng chí lão thành. Cuối cùng, không ở thành phố Lương Châu nghỉ ngơi mà suốt đêm đón xe trở về thành phố.
Gần đến tết, Nhiếp Chấn Bang cần phải an bài và sắp xếp chặt chẽ mọi thứ. Có thể nói, bắt đầu từ hai mươi tết cho đến buổi chiều hai mươi tám tết thì lịch trình của Nhiếp Chấn Bang đã kín hết.
Sở dĩ chỉ an bài vào hai mươi tám tết là vì năm nay chỉ có hai mươi chín tết. Tứ đại bộ máy Tỉnh ủy phải mời dự lễ đón xuân, phải vấn an và thăm hỏi những đồng chí lão thành, lão lãnh đạo và lão thiên bộ phận ở tỉnh Lũng Tây. Bên trong các trường cao đẳng tỉnh, viện trưởng đức cao vọng trọng, giáo sư muốn đi an ủi quân đội quân khu tỉnh và cảnh sát có vũ trang. Những quy trình này là mỗi năm không thể thiếu, nhất định phải làm đúng thời gian đã định.
Cho nên, thời gian của Nhiếp Chấn Bang rất gấp. Bao gồm thị sát điều tra nghiên cứu, lúc nào, ở đâu đều là quản lý chặt chẽ. Mặc dù là phát sinh vấn đề, chậm nhất cũng không thể vượt qua nửa tiếng. Bởi vì nếu vượt quá thời gian sẽ ảnh hưởng đến hành trình sắp xếp phía sau.
Đoàn xe bắt đầu từ cửa thành phố ô tô nhanh chóng tiến vào đường lớn. Nhưng vừa qua chỗ ngoặt, ở đại lộ phía trước tụ tập không ít quần chúng ngăn cản đường đi.
Nhiếp Chấn Bang không phải kẻ điếc và người mù, trong TV cũng có diễn cái này rồi, đoàn xe tiến tới, người phía trước bị chặn do đã xảy ra tranh chấp kịch liệt. Nhưng lãnh đạo lại hoàn toàn không biết. Chuyện đó quả thật chỉ tồn tại trong TV.
Trong đời thật chỉ tồn tại hai tình huống, thứ nhất là lãnh đạo biết nhưng không muốn để ý tới, trở thành không có thấy; thứ hai là nguyện ý nhúng tay vào sẽ tạo thành sóng to gió lớn.
- Đồng chí Ích Thành, chuyện gì xảy ra ở phía trước?
Nhiếp Chấn Bang ngồi ở trên ghế, cũng không đứng lên mà chỉ nghiêng người nhìn một chút.
Lúc này, ngoài cửa xe, Cục Công an thành phố Lương Châu đã tới, trên mặt có vẻ xấu hổ và khẩn trương.
Cửa xe mở ra, người của Cục công an liền báo cáo với Dương Ích Thành:
- Dương bí thư, phía trước là người Mã gia trang. Bọn họ đưa ra biểu ngữ, thỉnh cầu Thành ủy và Chính phủ có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bọn họ nguyện ý dựa theo điều kiện ở thành phố, ký tên vào hiệp nghị trưng thu giải phóng mặt bằng.
Nghe đến đó, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang chìm xuống. Lần này đến thành phố Lương Châu đã nghe được không ít sự việc liên quan đến Mã gia trang. Đối với Mã gia trang, Nhiếp Chấn Bang không thể có vẻ mặt đẹp đẽ được. Trong một đêm mà dựng lên cả vạn ngôi nhà. Điều này nói rõ là toàn bộ người trong thôn đều là kẻ hám lợi, chấp nhận bí quá hóa liều, sau đó xảy ra xung đột cùng Chính phủ về giá cả. Kích động mọi người, thậm chí là cổ động, tuyên truyền phóng viên với ý đồ là tạo áp lực thật lớn với thành phố Lương Châu. Đây đúng là một nơi gan dạ.
Hiện giờ, mọi người tụ tập lại chặn đường đoàn xe. Theo Nhiếp Chấn Bang thấy là những người này đã bị lãnh đạo thành phố Lương Châu dung túng. Đã tụ tập gây rối thì mặc kệ là có đạo lý hay không đều là phạm luật. Cứ việc căn cứ luật pháp mà giải quyết. Dương Ích Thành không truy vấn quá lâu mà là dễ dàng bỏ qua những người đó.
Thực hiển nhiên là những người này không có xem đây là ân tình. Có lẽ theo bọn họ nghĩ là biểu hiện sợ hãi của Chính phủ. Nói rõ Chính phủ không dám bắt giữ bọn họ.
Hiện giờ, lý do này là vô cùng ủy khuất. Nhưng trên thực tế thì khác, theo Nhiếp Chấn Bang đây là một biểu hiện của lòng tham không đáy.
Chính phủ phải trưng thu nhà cửa và ruộng đất của các người, mà các người lại chế giễu, ghét bỏ giá cả quá thấp và không muốn trưng thu. Có những nơi có tình huống là có người ra nhiều tiền hơn nữa cũng không muốn giải phóng mặt bằng. Có những người cả đời là nông dân, đột nhiên bảo họ bỏ ruộng đất trong lòng không muốn là bình thường. Nhưng người Mã gia trang tuyệt đối không thuộc loại này, bọn họ sở dĩ không muốn chủ yếu là vì lợi ích.
Hiện tại thành phố Lương Châu thuận theo dân ý, không trưng thu nữa. Bọn họ lại náo loạn, làm biểu ngữ, thỉnh cầu chính phủ giải phóng mặt bằng, nguyện ý dựa theo giá cả chính phủ đưa ra. Suy cho cùng thì Mã gia trang làm như vậy hoàn toàn là vì lợi ích. Bởi vì, bọn họ chờ là trưng thu giải phóng mặt bằng, nếu không làm thì không phải là chặt đứt đường tài lộ của họ sao?
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Tại sao vậy? Động một chút lại tụ tập dân chúng gây rối, náo loạn. Chẳng lẽ là người không có kiến thức về pháp luật sao? Hay là bọn họ không có sợ hãi. Thời buổi loạn lạc là phải áp dụng luật nặng. Đôi khi không nên nương tay mà phải mạnh mẽ.
Nghe lời của Niếp Chấn Bang, Dương Ích Thành có cảm giác mồ hôi lạnh đầm đìa. Rõ ràng là Bí thư Nhiếp rất bất mãn. Người Mã gia trang trong lúc vô tình đã chọc tới giới hạn của Bí thư Nhiếp. Những lời vừa rồi chính là biểu đạt bất mãn với mình. Không đủ cứng rắn, có chút mềm, đều là nói thành phố Lương Châu, là nói Dương Ích Thành không có thái độ sát phạt quyết đoán. Đâychính là đang mỉa mai bản thân mình.
Lập tức, Dương Ích Thành gật đầu nói:
- Bí thư phê bình, Ích Thành nhất định tiếp thu. Tuy nhiên, vấn đề của Mã gia trang là có chút đặc thù.
- Đặc thù? Hừ, tôi cũng muốn nghe một chút đặc thù như thế nào? Chẳng lẽ Mã gia trang không phải là công dân nước cộng hoà rồi hả? Chẳng lẽ, có thể cho phép bọn họ tùy ý muốn làm gì thì làm? Là thông tin Tỉnh ủy cho dân không rộng sao? Hay là bọn họ không có chí tiến thủ? Toàn là nói bậy. Rốt cuộc trong lòng bọn họ sẽ có sự khinh miệt coi thường đối với Đảng và Chính phủ.
Nhiếp Chấn Bang nổi giận. Tỉnh Lũng Tây là mình quản lý, luôn tạo điều kiện để mọi người phát biểu ý kiến, các nơi đều có chuyên gia xử lý như Cục Thông tin Đối ngoại, còn có mỗi tháng Bí thư, Chủ tịch thành phố đều tiếp đãi mọi người. Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng thay phiên đến hiện trường làm việc của Cục Thông tin Đối ngoại. Công chúng cũng có thể phản ánh trên Microblog của mình quản lý. Có chuyện gì mà không thể giải quyết lại phải dùng những phương pháp trái pháp luật?
Dương Ích Thành tự nhiên có thể cảm nhận được lửa giận trong lòng Nhiếp Chấn Bang. Lập tức kiên trì nói:
- Bí thư Nhiếp, Mã gia trang truyền thừa cùng Mã gia ở tây bắc có liên hệ vô cùng phức tạp. Người Lương Châu đều nói là người Mã gia trang trước làm dân sau làm cướp. Hiện giờ, thời đại thay đổi nhưng sự hung hãn của cướp thì vẫn còn. Tôi lo là nếu dùng biện pháp kịch liệt rất có thể làm cho vấn đề càng lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận