Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 664: Không nể mặt

Đoàn xe tăng tốc để đuổi theo những chiếc xe phía trước, xe chạy như bay, chưa tới năm phút, đoàn xe dừng lại trước cổng một khách sạn
Khách sạn có mười sáu tầng, toàn bộ là màu trắng, phân lầu chính và lầu phụ, trông có vẻ rất xa hoa, trước cửa đại sảnh là bãi đỗ xe lớn vô cùng hiện đại, có tấm kính thủy tinh, mang đến vẻ cao quý, hình ảnh trông rất nổi bật là Khách sạn quốc tế Đoan Á, dưới hai chữ đó là chữ Khách sạn bốn sao.
Đây là những chuyện thường gặp phải, không ít khách sạn trên thực tế không thông qua Hiệp hội đánh giá ngành nghề khách sạn và du lịch, khách sạn kiểu bốn sao này là do họ tự treo biển, người ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ đó là theo tiêu chuẩn khách sạn bốn sao.
Xem ra đây là khách sạn tốt nhất của huyện rồi, Chấn Bang cười thầm rồi nói với Húc Đông:
- Húc Đông, hãy sắp xếp vài đồng chí đi cùng chúng ta để kiểm tra
Khách sạn quốc tế Đoan Á.
Đây là một trong các hạng mục đầu tư vào huyện Khổ Lâm của tập đoàn Đoan Á, cũng là hạng mục hoàn thành sớm nhất. Hôm nay vừa tròn một tháng ngày kể từ ngày khai trương
Tập đoàn Đoan Á ở huyện Tân Thành, Khổ Lâm đang chuẩn bị tiến hành các hạng mục bất động sản khác
Lúc này trong phòng Thiên Địa Các được bao trọn gói của khách sạn, có một chiếc bàn tròn rất lớn, có mười mấy người ngồi với nhau, ở chính giữa có một đóa hoa tươi, bên ngoài là chiếc đĩa quay, bên trên là các loại hải sản, đặc sản miền núi được bày đầy cả bàn. Bên trái của phòng có vài hũ rượu Mao Đài được ủ tới ba mươi năm, cạnh đó có nhân viên sẵn sàng phục vụ.
Ngồi ở vị trí chủ nhân là người thanh niên tầm ba mươi tuổi, bên trái là người đàn ông trung niên chừng bốn mươi lăm tuổi.
Rượu quá ba tuần, người thanh niên trẻ tuổi cười nói:
- Bí thư Đặng, huyện trưởng Ngưu, tôi thay mặt tập đoàn kính hai vị lãnh đạo một li. Tập đoàn của tôi ở huyện Khổ Lâm nhờ có hai vị ủng hộ và chiếu cố, tôi xin được kính các vị.
Người thanh niên tuy nói chuyện có vẻ rất khách khí.
Nhưng trong lời nói có gì đó kiêu ngạo và cao ngạo. Hơn nữa thần sắc hắn cũng không có quá nhiều cảm kích. Mặt khác, khi kính rượu, hắn chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Từ điểm này có thể thấy, người thanh niên tuy là khách khí, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, chứ thực ra hắn không tôn trọng gì mấy vị lãnh đạo kia
Nhưng lúc này hai vị lãnh đạo nháy mắt nhau rồi cười nói:
- Phùng thiếu gia, anh khách khí quá, sự phát triển của huyện không tách rời với sự ủng hộ của anh, phải là tôi và anh Ngưu chúc anh mới đúng.
Lúc này anh Ngưu cũng nói theo:
- Bí thư Đặng nói đúng, cha của anh là chủ tịch của khu. Thường ngày ông cũng dốc hết tâm huyết với sự phát triển của huyện, còn anh thì mạnh mẽ đầu tư vào sự phát triển kinh tế của huyện, thật là câu chuyện hiếm có
Hai kẻ nịnh bợ này đều là những cao thủ, chỉ một câu nói vô cùng khéo léo đã khiến cho Phụng thiếu gia và cái vị chủ tịch Phùng kia biến thành chúa cứu thế rồi.
Tai mắt của Chấn Bang vô cùng tinh anh, lúc này đứng bên ngoài cửa nhưng đều nghe rõ những gì người bên trong nói.
Nhìn kiểu này có lẽ lại là chuyện cán bộ nịnh bợ con cái lãnh đạo, Chấn Bang quay lại cười nói với hai viên cảnh sát:
- Hai đồng chí làm trong sở công an, trong khu này có ai họ Phùng vậy
Sự tình hôm nay đã vượt dự tính của hai vị cảnh sát kia, nhưng hai vị đó từ đầu tới cuối đều không dám để lộ tin gì ra ngoài, nếu để lộ thì hiềm nghi lớn nhất chính là hai người này
Mặc dù nói chủ nhiệm Nhiếp không phải lãnh đạo của khu, nhưng đi với nhau tới đây, họ biết rõ chủ nhiệm Nhiếp tuyệt đối thuộc loại người thâm căn cố đế, nếu đắc tội anh ta thì tiền đồ vận mệnh của bản thân sẽ không qua được.
Chuyện này chỉ có thể đợi sau khi Chủ nhiệm Nhiếp ra tay rồi trình báo lên trên hai người đều dốc sức phối hợp
Thấy Chấn Bang hỏi vậy, hai người nhìn nhau, một người thân hình vạm vỡ trả lời:
- Là Phó chủ tịch Phùng, người quản lý đất đai kiêm giao thông và kiến thiết của khu
Chấn Bang nghe thấy điều này thì nhếch mép cười, đây là người có thực quyền, nhưng không đến nỗi dọa nổi Chấn Bang. Nhưng đây chỉ là con cháu mà thôi, so với con cháu các lãnh đạo ở kinh thành thì không sánh ngang hàng được.
Nhưng thuộc loại con cháu biết tuân thủ luật pháp thì Nhiếp Chấn Bang sẽ không để ý, nhưng với tư liệu mà ông Hàn cung cấp cái gọi là Phùng thiếu gia này là một điển hình rất rõ ràng của việc phạm pháp
Trầm ngâm lúc, Chấn Bang lắc tay, nói một cách khẳng định:
- Đồng chí Húc Đông, gõ cửa đi
Lúc này ở bên trong, người tung kẻ hứng, không khí rất náo nhiệt, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa làm cho mấy vị lãnh đạo cau mày. Trong phòng, thức ăn đã bày lên, rượu có đủ, bên cạnh còn có phục vụ, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, chẳng lẽ có người muốn quấy rầy sao
Thu ký ĐIền sắc mặt trầm xuống, liền nói với Lưu Ngự Long:
- Đồng chí Long, hãy ra xem có chuyện gì, không muốn nói là bữa tiệc mời Phùng thiếu gia lại bị người khác quấy rầy nhé.
Lưu Ngự Long cau mày lại, trong lòng rủa thầm đứa nào không biết mở to mắt, lại quấy rầy vào lúc này. Mở cửa, chưa cần nhìn thấy người, hắn đã chửi:
- Mẹ nhà nó chứ, có chuyện gì vậy, đã bảo là không được làm phiền cơ mà.
Những lời này khiến Hoàng Húc Đông trầm xuống, nhìn cách ăn mặc của người này, bên dưới mặc quần tây thẫm màu, bên trên là áo Jacket chất bông màu đen, loại người này mở miệng là chửi thì là loại cán bộ gì vậy
Húc Đông trước mặt Chấn Bang là người cẩn thận nhung bất luận thế nào thì cũng là Phó giám đốc sở, nhạc phụ là cán bộ của bộ, ít nhiều thì cũng rất là có khí thế.
Liền trầm sắc mặt hỏi:
- Anh tên gì, chúng tôi từ văn phòng kiểm tra giám sát việc thi hành điều lệ Tam Công đến đây.
.
Hiện giờ, trên mặt đất của khu, nếu muốn nói việc lưu truyền rộng nhất, e rằng là người đứng đầu phòng thi hành điều lệ tam công, trong từng quận huyện, không phải báo động, nhưng hai mươi mấy ngày nay, các cán bộ của khu nhận thấy việc kiểm tra không hà khắc nghiêm trọng như tưởng tượng nên họ có chút yên lòng.
Những người huyện Khổ Lâm họ cũng nghĩ vậy, điều lệ Tam Công từ trước giờ đều không thông báo nhưng đã có tiền lệ, lúc này tự nhiên nghe thấy ba cái chữ Điều lệ Tam Công thì cảm thấy ngơ ngẩn cả người.
Không cần biết Lưu Ngự Long định làm gì, Hoàng Húc Đông nắm lấy Lưu Ngự Long, các nhân viên thuộc Phòng số một bước vào, có vài người phụ trách chụp ảnh, mọi người trong bàn tiệc và đồ ăn thức uống đều được quay lại hết.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến Đặng Xuân và mọi người đứng dậy, lúc này đầu óc vẫn còn mơ hồ nhưng Đặng Xuân và phái đoàn bí thư huyện ủy với tư cách cán bộ lên tiếng, giọng chỉ trích:
- Các vị là ai, đang làm gì vậy?
Lúc này Hoàng Húc Đông lập tức lấy thẻ công vụ ra nói với mọi người:
- Đây là thẻ công vụ của tôi. Chúng tôi là người của Chính phủ, đến từ phòng giám sát kiểm tra việc thi hành điều lệ Tam Công
Cái chữ Xử lý Tam Công khiến người ta vô cùng rung động. Trong phòng, vô cùng tĩnh lặng, không đợi mọi người lên tiếng, Hoàng Húc Đông trầm giọng nói:
- Hãy lấy bảng giá của khách sạn ra đây để làm chứng cứ, hãy chụp lại đồ ăn thức uống ở đây để làm bằng chứng, cán bộ huyện Khổ Lâm hãy đứng sang bên trái và ký tên vào.
Những lời của Húc Đông là thật sự chứ không phải chỉ nói suông, theo quy định của điều lệ, mặc dù căn cứ vào sự khác biệt của mức độ phát triển kinh tế, việc tiếp đãi công vụ của mỗi tỉnh không giống nhau, nhưng căn cứ theo tiêu chuẩn của khu vực kinh tế phát triển nhất nước thì bữa ăn này là vượt quá tiêu chuẩn rồi. Các sơn hào hải vị, bày vẽ cầu kỳ cùng với rượu Mao Đài, bàn ăn thì bày thuốc lá thơm cao cấp, các điều này đủ để nói lên vấn đề.
Lúc này bộ máy lãnh đạo huyện ủy bao gồm cả Đặng Xuân và Ngưu Trị An tất cả đều đứng dậy, đầm đìa mồ hôi. Chuyện này thực sự muốn điều tra có thể tưởng tượng khi họp Đảng ủy của khu họ sẽ tức giận thế nào.
Phùng thiếu gia bất động ngồi trên ghế, cũng biết chuyện này là khó có thể cho qua được, chầm chậm đứng lên, mỉm cười nói:
- Không biết vị lãnh đạo này họ gì, tôi là Phùng Thiên Kỳ, bố tôi là Phùng Học Lương
Những lời của Phùng Thiên Kỳ khiến người ta có cảm giác lấy thế lực ra đè người. Nếu lần này chỉ có Hoàng Húc Đông dẫn người đến thì cũng sẽ e dè đấy
Nhưng phía sau có Chủ nhiệm Nhiếp làm hậu thuẫn, Húc Đông liền cười nói:
- Bí thư Huyện có nhà hay không.
Vốn dĩ không muốn bỏ qua y, điều này làm cho sắc mặt của Phùng Thiên Kỳ khó nhìn lắm rồi. Những người đến từ trung ương thì rất là vênh váo, không thèm nể mặt ai, cười mỉa một chút, Phùng Thiên Kì nói:
- Anh à, tôi nghĩ anh nhầm rồi, bữa cơm này là tôi mời các vị lãnh đạo huyện, như thế sẽ không vi phạm điều lệ gì chứ
Bạn cần đăng nhập để bình luận