Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 754: Lực cản.

Trụ sở làm việc Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Quả Nam có vẻ rất phong cách, trong văn phòng làm việc của Tưởng Kim Quý ở khu Ủy ban nhân dân thành phố lúc này Cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố Quả Nam đang ngồi ở trước mặt của Tưởng Kim Quý như một học sinh tiểu học, đôi mắt dưới gọng kính màu bạc của Tưởng Kim Quý tỏa ra ánh nhìn sắc bén làm cho người ta cảm thấy run như cầy sấy.
- Chủ tịch, hai tháng này tình hình lưu chuyển đất đai ở nông thôn không thuận lợi, chủ yếu tập trung ở ba phương diện, thứ nhất nhân dân không chịu nể mặt, không hiểu rõ việc lưu chuyển đất đai, bọn họ cho rằng đó là muốn lấy đất của bọn họ, cho dù là để hoang cũng không muốn đưa vào lưu chuyển đất đai, đất thực sự tập trung lại tổng cộng trong toàn thành phố không đến sáu ngàn mẫu.
Thứ hai, nhóm giầu lương thực của thành phố Quả Nam trong lòng cũng còn nghi ngờ và e dè, lo lắng thay đổi chính sách, đều đang xem chừng không dám ra tay. Thứ ba, không ít lãnh đạo huyện thị cấp dưới của Quả Nam không để tâm tới chuyện này.
Cục trưởng cục Nông nghiệp bất đắc dĩ báo cáo.
Điều này làm cho đôi lông mày của Tưởng Kim Quý cau lại, làm thí điểm tập trung lưu chuyển đất đai nông thôn là do Nhiếp Chủ tịch tỉnh đề ra, làm không tốt thì việc mình bị phê bình là chuyện nhỏ, nói thêm một bước thì là sẽ ảnh hưởng đến uy tín và địa vị của Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Ba Thục.
Vấn đề này của Tỉnh ủy, Tưởng Kim Quý đoán không ra, cũng nhìn không chuẩn, nước quá sâu, nhưng dù không muốn quản thì không muốn quản, như hiện giờ bản thân mình cũng là “Không trâu bắt chó đi cày”, chẳng còn cách nào.
Chủ tịch Nhiếp đem việc làm thí điểm đặt vào thành phố Quả Nam, là một Chủ tịch thành phố nên Tưởng Kim Quý cũng không bình tĩnh được như Vương Quốc Phát, công tác làm thí điểm tập trung lưu chuyển đất đai nông thôn về cơ bản thì toàn bộ đổ hết lên đầu mình, lúc này Tưởng Kim Quý hiểu mình đã là đâm lao phải theo lao, chuyện này các lãnh đạo trong tỉnh đều đang đợi để chế giễu, thử nghĩ một chút Nhiếp Chủ tịch tỉnh chê cười thì công việc của mình liệu có tốt đẹp được không?
Dừng một chút, Tưởng Kim Quý trầm ngâm nói:
- Trong công việc tập trung lưu chuyển đất đai nông thôn, Bộ Nông nghiệp các anh phải tăng cường sự tuyên truyền độ mạnh yếu, phải đem hệ thống cán bộ nông nghiệp toàn thành phố, bộ máy nông nghiệp phía dưới huyện cục thành phố đều triệu tập lại, mở ra những lớp học khắc sâu quán triệt và lĩnh hội tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, học tập đầy đủ phương châm chính sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thực sự xâm nhập quần chúng, giải thích rõ ràng chính sách cho dân chúng, bây giờ dân chúng không bán suất, liệu có liên quan đến việc các anh tuyên truyền chính sách không đến nơi đến chốn hay không?
Câu nói này của Tưởng Kim Quý khiến Cục trưởng Cục Nông nghiệp chau mày, có chút uể oải, lời nói của Chủ tịch thành phố vừa rồi rõ ràng có ý trách cứ, có ý ám chỉ mình làm việc bất tài, nhưng chuyện nhà mình mình hiểu rõ, nếu nói phương diện tuyên truyền không đúng chỗ thì thật oan uổng.
Khó trách người xưa nói rất hay: Gần vua như gần cọp, bây giờ cái quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường của thể chế cũng làm cho mình có cảm giác áp lực không thở nổi.
Lập tức, cười khổ nói:
- Chủ tịch, trong công tác tuyên truyền Cục Nông nghiệp chúng tôi các cục huyện toàn thành phố điều động xe, lại thuê bốn trăm xe tải loại nhỏ, bên ngoài, in ấn sách lưu chuyển đất đai nông thôn tổng cộng năm mươi quyển phân phát vào mỗi đơn vị cấp thôn trong toàn thành phố, về mặt này bước tiếp theo tôi quyết định tăng thêm sức mạnh của tuyên truyền, dùng các thôn làm đơn vị tiến hành tuyên truyền, cần phải đảm bảo là chính sách lưu chuyển đất đai đi vào lòng người.
Nghe mấy lời báo cáo này Tưởng Kim Quý cũng không nói lời nào, ý tứ ẩn chứa trong lời nói thì Tưởng Kim Quý vẫn hiểu, dùng nhiều xe như vậy, còn in ấn tư liệu phát đến đơn vị thôn mà còn nói độ tuyên truyền không đủ mạnh thì thật là có ý như truyện nghìn lẻ một đêm, những lời nói này của Cục trưởng cục Nông nghiệp cũng mơ hồ muốn nói với mình độ tuyên truyền chắc chắn là đủ rồi.
Nghe vậy Tưởng Kim Quý cũng không nỡ trách móc nặng nề thêm xua tay nói:
- Được rồi, anh đi làm việc trước đi, bây giờ toàn thành phố đều đang nhìn vào vấn đề lưu chuyển đất đai này, lúc này Cục Nông nghiệp các anh là diễn viên chính trên sân khấu này, không riêng gì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đang nhìn mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, Nhiếp Chủ tịch tỉnh cũng đang chú ý, làm cho tốt, đừng để tôi mất mặt, có thể nắm chắc cơ hội hay không còn xem chính anh.
Cuối cùng, Tưởng Kim Quý vừa hóa giải vừa phản công, chỉ đánh xuống mà hơn nữa còn có ý cổ vũ, loại thủ đoạn này đối với Tưởng Kim Quý mà nói cũng có vẻ rất thành thạo.
Vừa mới tiễn Cục trưởng cục Nông nghiệp thì đúng lúc này điện thoại trên bàn của Tưởng Kim Quý vang lên, vừa nhìn Tưởng Kim Quý lại có chút kinh ngạc, không ngờ là điện thoại của Phó bí thư Thành ủy Ngô Tiêu, quan hệ giữa mình và Ngô Tiêu tuy rằng chưa tới mức lãnh đạm nhưng cũng không coi là hòa hợp, giữa hai người phần lớn vẫn là quan hệ vừa địch vừa bạn, lúc cùng hợp tác đương nhiên là hợp sức chống lại Bí thư Thành ủy Vương Quốc Phát, lúc đánh nhau đương nhiên vì có liên quan đến lợi ích.
Vừa nghe, thấy trong điện thoại sang sảng tiếng cười của Ngô Tiêu:
- Chủ tịch thành phố, buổi trưa cũng không có nghỉ ngơi, người là sắt, cơm là thép một bữa không ăn là không tốt đâu, không thể liều mạng thế.
Nghe lời nói đùa của Ngô Tiêu làm cho Tưởng Kim Quý thấy tức giận, sao lại giống như cố ý cười nhạo mình, nhưng chỉ dựa vào chút nhỏ nhặt ấy thì Tưởng Kim Quý cũng không thể trở mặt, đều là lãnh đạo bộ máy có thể nói tình cảm cùng cấp, vì chút chuyện như vậy mà tức giận thì sẽ tỏ ra là mình hẹp hòi.
Tưởng Kim Quý cười khổ nói:
- Lão Ngô a, vẫn là anh thoải mái, chuyện lúc này không phải anh không hiểu, việc lưu chuyển đất đai ánh mắt cấp trên lúc nào cũng đang chú ý, cũng đã hơn hai tháng rồi mà dự án không có một chút tiến triển, tôi đây nghĩ bạc cả tóc rồi, việc này thật muốn nổi giận rồi. Vết xe đổ Dương Hằng Cầu của thành phố Dương Đức, còn có thành phố Ngũ Lương, “Ông cụ” có thể nói giúp tôi hay không thì tôi không biết, chỉ sợ cho dù là nói cũng không có hiệu quả. Nói đi, ông anh từ trước đến nay đều là “Không có việc không lên điện tam bảo”, có chuyện gì?
“Ông chủ lớn” là cách gọi Nhiếp Chấn Bang bây giờ của các lãnh đạo thành phố trực thuộc Ba Thục, còn “Ông cụ” là chỉ Tăng Thái Bình.
Đôi khi cách gọi thế này có lợi cho việc giao lưu trong các trường hợp khác, thói quen này ở địa phương cũng là một tập tục rất thông thường.
Tiếng Ngô Tiêu trong điện thoại truyền tới:
- Chủ tịch thành phố, buổi tối có rảnh không? Tụ tập một chút, tôi vẫn nhớ kỹ lời hứa của anh đấy.
Câu này làm Tưởng Kim Quý cũng cười mắng lên:
- Được cho Ngô Tiêu, đường đường là Phó bí thư Thành ủy, từ khi nào cũng trở thành con buôn như vậy rồi, không phải là chỉ thiếu anh một bữa cơm sao? Thế này, tối nay bảy giờ chúng ta gặp ở nhà hàng Đông Tuyền Hải Tạc.
Ngắt điện thoại xong nét mặt trang nghiêm của Tưởng Kim Quý rơi vào trầm tư, Ngô Tiêu này nghe nói là năm xưa Lỗ Dũng nhấc lên, mình là dòng của Tôn Gia Lạc, giữa hai bên tuy chưa nói tới chuyện hòa hợp nhưng cũng không thể tính là đối địch, đây cũng là nguyên nhân hai người có thể nói chuyện hài hòa.
Nhưng mấy lời không đầu không đuôi hôm nay của Ngô Tiêu thì Tưởng Kim Quý có thể khẳng định cũng không đơn giản như vậy, hết giờ làm Tưởng Kim Quý liền trở về về nhà thay quần áo lấy thẻ ngân hàng rồi mới đi tới nhà hàng Đông Tuyền.
Mới ra khỏi cửa, Ngô Tiêu đã gọi điện thoại:
- Lão Tưởng, anh chưa tới Đông Tuyền chứ, nếu như vậy chúng ta ra vùng ngoại thành ăn một chút đặc sản, chỗ Đông Tuyền cấp bậc rất cao, giá cả quá đắt chỉ hai người chúng ta hoàn toàn không cần thiết.
Tưởng Kim Quý cũng không quan tâm, dựa theo chỉ dẫn của Ngô Tiêu chạy tới một quán cơm đặc sản ở ngoại ô thành phố.
Quán cơm nhìn từ bên ngoài đã có chút đặc sắc, tường bên ngoài dùng gỗ để trang sức tổng thể, từ cửa chính tiến vào bên trong mấy bước đều là phòng riêng, giống như là nhà tứ hợp, các bảng tên phòng cũng rất có dáng vẻ ngày xưa, ví dụ như cái gì đội sản xuất Hồng Kỳ, hợp tác xã Bạch Mã...
Mấy món đồ ăn đặc sản nông thôn sau khi được đưa lên, cửa phòng ăn khép lại, Ngô Tiêu lúc này cũng mở chai rượu Ngũ Lương trên bàn.
Sau khi rót cho Tưởng Kim Quý một chén rồi mở miệng nói:
- Lão Tưởng, quãng thời gian này của anh không vui vẻ lắm nhỉ.
Thấy nét mặt bình thản của Tưởng Kim Quý, Ngô Tiêu cũng không thèm để ý, lúc này suy nghĩ của Tưởng Kim Quý thế nào thì ông ta vẫn có thể hiểu, trên người đang gánh trọng trách nặng như vậy, cục diện lại không thể mở ra, nếu đổi lại là bất cứ ai sợ là cũng đều lo sốt vó rồi.
Nói thật, Tưởng Kim Quý lúc này còn có thể bình tĩnh như thế đã khiến Ngô Tiêu rất khâm phục, dừng một chút Ngô Tiêu nghiêm mặt nói:
- Lão Tưởng, “Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng”, lần này trong bộ máy không ít người đều chờ để chế giễu anh.
Đối với chuyện này Tưởng Kim Quý lại rất cảm động, bọn chế giễu này chủ yếu chính là bọn người ngựa do Vương Quốc Phát cầm đầu.
Sau khi việc lưu chuyển đất đai bắt đầu chính thức triển khai hoạt động thì bản thân mình cũng đã cảm nhận được một lực cản vô hình đến từ chỗ tối, Tưởng Kim Quý có thể đảm nhiệm Chủ tịch thành phố thì cũng không là bất tài, chỉ nghĩ một chút là hiểu lực cản này đến từ chỗ nào.
Dừng một chút, Tưởng Kim Quý lạnh nhạt nói:
- “Trời cũng muốn mưa, gái cũng muốn lấy chồng”, kệ nó thôi, việc lưu chuyển đất đai là dự án “Ông chủ lớn” đích thân đốc thúc, tôi thì không sao cả, đến lúc đó anh liền hiểu được lần này nhất định sẽ có người muốn đá vào tấm sắt.
Những lời này, khiến Ngô Tiêu có chút ngơ ngác, vẻ mặt cũng rất phức tạp, im lặng một chút Ngô Tiêu nhìn Tưởng Kim Quý nói:
- Lão Tưởng, có một chuyện tôi cũng vừa mới nhận được, tôi nghe nói hiện nay ở huyện Kim Giang có không ít người đang nhận thầu đất, chuyện này anh phải chú ý.
Bí thư huyện ủy huyện Kim Giang là người của Ngô Tiêu, đối với những chuyện này ông ta biết rõ, chuyện này cấp dưới nói cho ông ta, Ngô Tiêu vốn cũng không định đem chuyện này nói cho Tưởng Kim Quý biết, nhưng lúc nước đến chân thì đột nhiên Ngô Tiêu thay đổi chủ ý, thời điểm này kéo gần quan hệ với Tưởng Kim Quý thì đối với mình tuyệt đối không có điểm nào xấu.
Lúc này nét mặt Tưởng Kim Quý cũng khiếp sợ, đứng bật lên, Tưởng Kim Quý không thể giữ bình tĩnh, phải biết rằng thành phố Quả Nam là căn cứ sản xuất lương thực đứng đầu tỉnh Ba Thục, còn huyện Kim Giang lại là một huyện lớn trực thuộc khu sản xuất lương thực lớn nhất thành phố Quả Nam, đất đai của cả huyện cũng nhiều nhất thành phố Quả Nam, nếu huyện Kim Giang xảy ra vấn đề thì toàn bộ dự án lưu chuyển đất đai đương nhiên sẽ trở thành một câu nói suông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận