Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1169: Nông thôn nghèo.

7 giờ tối, đi hơn ba tiếng, đoàn xe đã đến thành phố Thi An. Bí thư Thành ủy thành phố Thi An đã sớm đợi ở trên đường. Đoàn xe từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, Lưu Chấn Đào bước xuống xe.
Ngụy Hạo Dương đi tới chào:
- Xin chào, chủ tịch tỉnh!
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Đồng chí Hạo Dương, lên xe đi. Thủ trưởng nói rồi, đến Tỉnh ủy nghe báo cáo công tác của thành phố Thi An trước đã, rồi sáng sớm mai sẽ đến đặt vòng hoa tại nghĩa trang liệt sĩ.
Nói xong, Lưu Chấn Đào và Ngụy Hạo Dương cùng ngồi lên xe. Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, Lưu Chấn Đào nhìn Ngụy Hạo Dương ở bên cạnh, mở miệng nói:
- Đồng chí Hạo Dương, chỗ ở của thủ trưởng đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
Ngụy Hạo Dương cũng gật đầu:
- Đã sắp xếp ổn cả rồi. Theo chỉ thị của Bí thư, tôi đã sắp xếp cho thủ trưởng ở phòng số 3 ở Nhà khách Tỉnh ủy. Hơn nữa, những cổ vật bày ở trong phòng cũng đều đã được dọn sạch. Tuyệt đối để nơi ở đơn giản nhất có thể. Trên bàn cũng đã chuẩn bị trà Thiết Quan Âm. Thuốc cũng là thuốc bình thường của Trung Quốc. Hơn nữa, đã dặn phòng lễ tân, đặc biệt chuẩn bị đầu bếp và nhân viên phục vụ để phục vụ hai tư giờ. Mười hai giờ đêm sẽ nấu mì cho thủ trưởng.
Nghe Ngụy Hạo Dương báo cáo, Lưu Chấn Đào cũng thở phào nhẹ nhõm. Ở cạnh lãnh đạo không thể để xảy ra sơ suất, huống hồ còn là lãnh đạo cấp cao như đồng chí Kiều Dịch Nhân. Những nhu cầu cơ bản của thủ trưởng đều là vấn đề cần chú ý.
Về mặt an toàn đã có Cục Cảnh vệ chịu trách nhiệm, có sự giúp đỡ của các đồng chí trong Sở Công an. Về mặt này thì không phải lo lắng, nhưng đương nhiên những phương diện khác thì càng cần chú ý.
Đó là những vấn đề về thói quen và sở thích của thủ trưởng. Tổng Bí thư Kiều đã nhậm chức ở tỉnh Mân Nam nhiều năm nên đã tạo thành thói quen, thích uống trà Thiết Quan Âm. Còn về chuyện hút thuốc, yêu cầu của thủ trưởng cũng không cao. Bình thường đều không hút. Nhưng nếu như hút, Tổng Bí thư Kiều cũng không thích thứ gì đặc biệt. Thuốc lá Trung Hoa bình thường chính là sở thích của thủ trưởng Kiều. Hơn nữa, Tổng Bí thư làm việc muộn, dạ dày không tốt nên mười hai giờ cần có một bát mì.
- Vậy là tốt rồi. Đồng chí Hạo Dương, lần này thủ trưởng đến Lũng Tây chỉ ở lại hai đêm, đến Cổ Đô cũng không ở lại mà đến thẳng thành phố Thi An. Đây là một cơ hội hiếm có.
Lưu Chấn Đào nhìn Ngụy Hạo Dương nói.
Bối cảnh giống nhau, đều là con cháu nhà quyền thế ở thủ đô, Lưu Chấn Đào cũng không có gì mà không thể nói với Ngụy Hạo Dương. Lần này đối với thành phố Thi An mà nói, chính là một cơ hội quan trọng. Đồng thời cũng là cơ hội của Ngụy Hạo Dương. Nếu như có thể giành được sự tán thưởng của thủ trưởng, sau đó có sự hỗ trợ của gia đình thì tiền đồ của Ngụy Hạo Dương chắc chắn khởi sắc.
Gật gật đầu, Ngụy Hạo Dương cũng có chút kinh ngạc. Những chi tiết này đều là do Bí thư Nhiếp dặn dò sắp xếp. Điểm này đã khiến cho Ngụy Hạo Dương thật lòng thán phục. Có thể hiểu thủ trưởng như vậy đã đủ để chứng minh vị trí của Nhiếp Chấn Bang ở trong lòng thủ trưởng.
Báo cáo của thành phố Thi An khá chi tiết. Trên cơ bản đều là về những thành tích mà thành phố Thi An đạt được, đồng thời cũng nói tới những khó khăn mà thành phố gặp phải trong quá trình phát triển. Đó là kiểu báo cáo rất thông thường.
Buổi tối, thủ trưởng đã về nhà số ba ở nhà khách Tỉnh ủy. Nhà số một và số hai đều trống. Sau khi đã sắp xếp cho đoàn người đi cùng với thủ trưởng thì mấy người Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể ở tại nhà khách của Đảng ủy thành phố.
Tám giờ sáng hôm sau, phía trước quảng trường nghĩa trang liệt sĩ đã tập trung rất nhiều người. Xung quanh quảng trường, hàng trăm xe cảnh sát đang đỗ tại các ngã tư, ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Bên trong hàng rào, các chiến sĩ cảnh sát đứng thành hàng, tạo nên một hàng rào cảnh giới. Ở phía trước đài tưởng niệm, Thủ trưởng Kiều đứng giữa nhất, hai bên cạnh là Phó Thủ trướng và các thành viên của Quốc vụ viện. Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào cũng đứng thành hai hàng.
Sau đó, từng hàng một, hai cảnh sát vũ trang, mang theo vòng hoa, trang nghiêm diễu hàng về phía trước và đặt vòng hoa xuống.
Tổng cộng là tám vòng hoa được đặt ở trước đài tưởng niệm. Tiếp đó, Tổng Bí thư Kiều dẫn đầu đoàn người, long trọng tiến lên phía trước. Từng người một đi tới trước mỗi vòng hoa dâng hương. Như vậy là coi như đã hoàn thành nghi thức của buổi lễ này.
Sau đó là tiến hành nghiên cứu và điều tra về công ty dầu mỏ Thi An.
Dự án thành phố dầu mỏ là do tỉnh Lũng Tây khởi xướng, nhưng dầu mỏ đã là một phần không thể thiếu của thành phố Thi An. Sự quan tâm của thủ trưởng đã được thể hiện ra. Rõ ràng, thủ trưởng là vì ba dự án lớn của tỉnh Lũng Tây mà tới. Trước đó là dự án thành phố xe hơi, bây giờ là dự án thành phố dầu mỏ, sau này có thể sẽ là dự án bảo vệ môi trường.
Buổi trưa ăn cơm ở thành phố Thi An là theo quy định cơm công tác. Sau bữa ăn hôm qua, việc ăn uống của thủ trưởng cơ bản đã được quyết định. Sắp xếp như vậy, thủ trưởng hài lòng, mọi người cũng nhàn hơn.
Buổi chiều, đoàn người thủ trưởng Kiều rời khỏi thành phố Thi An. Điểm tiếp theo là thành phố Lương Châu. Lương Châu gần với dòng sông Hoàng Hà, là trọng tâm của dự án bảo vệ môi trường.
Phần lớn diện tích thành phố Lương Châu là đồng bằng. Nhưng huyện Dương Chương lại là đồi núi, nằm dựa vào núi Tần Lĩnh, nằm ở khu vực rừng rậm, là một huyện nghèo nổi tiếng.
Sau khi đoàn xe đến huyện thành Dương Chương, không hề dừng lại mà vẫn đi tiếp. Con đường núi phía trước trở nên dốc và khó đi hơn. Thủ trưởng Kiều cũng không tiếp tục dùng xe thương vụ nữa mà cả đoàn người chuyển sang lên núi bằng xe việt dã.
Điểm đến của cả đoàn là nhà họ Lưu ở thôn Thiên Tinh Kiều. Về thôn này, Nhiếp Chấn Bang không lạ gì. Trong công cuộc xóa đói giảm nghèo, Nhiếp Chấn Bang đã tìm hiểu kỹ. Đây là một thôn nghèo, thu nhập hàng năm của mỗi người không tới một trăm nhân dân tệ.
Cho nên, khảo sát nơi này, Nhiếp Chấn Bang cũng có mục đích của mình. Tổng Bí thư Kiều hy vọng có thể nhìn thấy sự nghèo đói và lạc hậu thật sự. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang mượn cơ hội này để đưa thôn Thiên Tinh Kiều ra. Đó là một điểm gây chú ý nhất.
Từ huyện thành Dương Chương đi khoảng hơn một tiếng, lúc này đã là hơn bốn giờ chiều. Đó là còn chưa đi qua trung tâm thành phố Lương Châu. Từ Thi An đến thẳng huyện Dương Chương đã mất hai tiếng đồng hồ. Thêm đoạn đường này nữa thì đã là bốn giờ hơn.
Năm giờ chiều, đoàn xe cuối cùng đã tới trấn Lưu Gia. Nói là trấn, nhưng trên thực tế chỉ là một con đường của huyện, hai bên đường tập trung tương đối nhiều nhà.
Nhiếp Chấn Bang lúc này tiến lên phía trước, nói:
- Thủ trưởng, ngài xem, hay là nghỉ lại đây một đêm rồi sáng ngày mai hãy tới thôn Thiên Tinh Kiều. Từ đây tới đó không có đường quốc lộ mà còn ba mươi mấy km đường núi, chỉ có thể đi xe máy. Hơn nữa, xe máy cũng chỉ có thể đi được một nửa, tiếp đó, ở giữa núi có một cây cầu treo, sau khi đi qua cầu treo còn phải đi năm km đường núi nữa mới tới được thôn Thiên Tinh Kiều. Cũng vì cây cầu treo này nên mới có cái tên thôn Thiên Tinh Kiều.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Tổng Bí thư Kiều suy nghĩ một lát. Ý của Nhiếp Chấn Bang, thủ trưởng Kiều đương nhiên hiểu được. Điều đó là vì cân nhắc đến sự an toàn của thủ trưởng. Nhưng, lúc này, Tổng Bí thư Kiều lại nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đi tiếp. Không cần biết là mấy giờ, hôm nay nhất định phải đến thôn Thiên Tinh Kiều. Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đó.
Thủ trưởng vừa ra quyết định, các vị khác đều bắt đầu hàng động. Lãnh đạo huyện Dương Chương dĩ nhiên rất nhanh đã phân phó các cán bộ của thị trấn Lưu Gia tập trung hàng chục chiếc xe máy. Xe của đoàn người Tổng Bí thư Kiều, bao gồm cả Nhiếp Chấn Bang, đương nhiên là giao vào tay cảnh vệ.
Sáu giờ tối, đoàn xe đã tới Thiên Tinh Kiều. Vừa xuống xe, thủ trưởng Kiều đã bị giật mình. Hai bên là đồi núi trọc, ở giữa là một vách đá, một cây cầu treo xích sắt kéo dài giữa vách đá. Một cơn gió thổi qua vách đá cũng khiến chiếc cầu sắt đung đưa theo.
- Đi thôi. Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu cây số rồi, chẳng lẽ lại bị cây cầu sắt này chặn lại hay sao?
Tổng Bí thư Kiều vung tay, mạnh mẽ nói, đồng thời tiến lên phía trước.
Lúc này, ở phía đối diện cây cầu đã sớm tập trung cả trăm nông dân. Người dân xếp thành hai hàng, đều mang theo trống và kèn. Đoàn người đông đúc cùng đi lên cầu.
Kèn đều đã được giơ cao lên. Dưới sự dẫn đường của Bí thư Thành ủy thành phố Lương Châu Dương Hưng Thành, một ông lão tiến lên chào đón.
Dương Hưng Thành nói:
- Thủ trưởng, đồng chí này chính là Bí thư Đảng bộ của thôn Thiên Tinh Kiều, đồng chí Ưng Phúc Quý.
Đi thêm năm dặm nữa, nhìn vào làng, những ngôi nhà hầu hết là các ngôi nhà thấp bằng đất. Xem ra, những ngôi nhà này cũng đều đã rất lâu năm, có lẽ cũng phải từ thời giải phóng và tịch thu đất,
Nhìn ra xa, đều là một màu vàng của đất cùng với những mảnh đồi núi trọc. Quang cảnh của thôn khiến cho người ta có một loại cảm giác khó tả.
Kiều Dịch Nhân cũng kinh ngạc:
- Đồng chí Chấn Bang, sắp xếp chuyến đi này rất tốt. Tôi rất hài lòng. Tuy chúng ta đã phải mất rất nhiều sức lực, nhưng chúng ta lại được nhìn thấy cảnh nghèo khổ thực sự. Tôi thấy chuyến đi này vô cùng giá trị. Nếu không được chính mắt nhìn thấy, thì tôi không thể nào tin được, ở Trung Quốc, dưới sự quản lý của chúng ta, vẫn còn có những nơi nghèo khổ như thế này. Rất ý nghĩa. Đây là một bài học chân thực, để để chứng minh rằng, công tác của chúng ta vẫn còn tồn tại rất nhiều thiếu sót, vẫn chưa đủ cẩn thận, không đủ thâm nhập. Vấn đề nông thôn, nông nghiệp và nông dân, về vấn đề bảo vệ môi trường, vẫn còn rất nhiều thứ làm chưa tốt. Đúng là một con đường dài phải đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận