Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 584: Uông Kiến Hoa đến cửa

Đột nhiên nghe được tin này, vẻ mặt của các lãnh đạo chức phó Ủy ban nhân dân thành phố ai nấy khác nhau. Bên cạnh, Vương Đông Cúc là người thản nhiên nhất, mình là chức phó, lại là thân phận đảng phái dân chủ, những chuyện này của Thành ủy, Vương Đông Cúc trước giờ đều không tham gia.
Vương Đông Cúc lập tức cười nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, tôi xin đi trước.
Sau khi Vương Đông Cúc nói xong, theo sau, Hồ Gia Vượng và Uông Kiến Hoa cũng lần lượt tỏ thái độ cáo từ trước.
Bên cạnh, Lưu Cao Hoa, Đặng Nhất Huy lại cùng với Nhiếp Chấn Bang đi vào phòng làm việc chủ tịch. Thư ký Lý Cư Bằng sau khi rót chén trà cho Lưu Cao Hoa và Đặng Nhất Huy xong thì biết ý đứng sang bên cạnh.
Việc rời đi của Lý Thái Thạch, Ủy ban nhân dân thành phố bên này, Lưu Cao Hoa bây giờ cũng coi như là chính thức gia nhập vào trong hệ thống của Nhiếp Chấn Bang.
Đây cũng là việc rất bình thường. Đối với Lưu Cao Hoa mà nói, Điền Húc Giang nhất định không phải là đối tượng để dựa vào. Hơn nữa, địa vị của mình rất lúng túng, có dựa vào thì cũng không nhất định có được sự công nhận của Điền Húc Giang. Vì vậy, Lưu Cao Hoa chỉ có một con đường để đi, đó chính là dựa vào Nhiếp Chấn Bang.
- Chủ tịch, Điền Húc Giang đây là có ý gì? Ông ta đi nước cờ nguy hiểm này, thư ký nữ sao, lần này là đưa Điền Húc Giang lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Bên cạnh, vẻ mặt của Đặng Nhất Huy có vẻ rất thoải mái, mỉm cười nói.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang nhìn Lưu Cao Hoa ở bên cạnh. Phó chủ tịch Lưu lúc này cũng là vẻ mặt thoải mái. Nhìn đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng thở dài một cái, đến Lưu Cao Hoa và Đặng Nhất Huy cũng cho rằng Điền Húc Giang là đi nước cờ mạo hiểm, từ điểm này cho thấy, nước cờ này của Điền Húc Giang coi như là đi đúng rồi, hơn nữa, rất thành công nữa.
Cũng khó trách, sau khi Điền Húc Giang nhậm chức thì lập tức lo sợ không yên ổn, ở thành phố Vọng Hải gây nên sóng gió. Tuy nhiên, cơn sóng này không dâng lên được mà bị Tập đoàn Ốc Gia ngày bình thường không hiển sơn lộ thủy giết chết, mất hết thể diện thì không nói, đến uy tín ở thành phố Vọng Hải cũng không còn. Lần này cán bộ toàn thành phố đối với ông ta đương nhiên là có chút coi khinh. Kiểu tư duy theo quán tính này rất đáng sợ, Lưu Cao Hoa và Đặng Nhất Huy có tâm thái như vậy là chứng cứ rõ ràng rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại nghiêm túc nói:
- Nước cờ này Điền Húc Giang đi rất hay.
Nhìn thấy hai người đều có chút nghi ngờ…Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Lão Lưu, lão Đặng, hai anh nghĩ xem…bây giờ thanh danh của Điền Húc Giang ở thành phố Vọng Hải là thế nào?
- Cảng Vọng Hải mới đình công, ép Điền Húc Giang đến cửa xin lỗi, về bề ngoài thì nguyên nhân gì cũng không nói, nhưng toàn thể cán bộ thành phố Vọng Hải đều hiểu rõ, Điền Húc Giang coi như gặp hạn rồi. Ở thành phố Vọng Hải, Điền Húc Giang cũng trở thành trò cười rồi.
Lưu Cao Hoa phân tích.
Phân tích này…rất chuẩn xác…có thể gọi là rõ ràng mạch lạc, có lý có cứ…Đích thực là tình cảnh của Điền Húc Giang ở thành phố Vọng Hải rất khó xử, không nói ban lãnh đạo Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, cho dù là cán bộ ở quận cấp dưới cũng đều là có thái độ chê cười.
Bí thư Thành ủy mới nhậm chức sau khi lên chức thì vội vã phải biểu hiện, kết quả lại bí đá lên miếng sắt, bức ép phải xin lỗi. Bây giờ, trong mắt các cán bộ thành phố Vọng Hải, Điền Húc Giang chỉ là cán bộ giống như lợn, dựa vào sao…đó chỉ là một trò cười.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nhìn Đặng Nhất Huy ở bên cạnh nói:
- Lão Đặng, anh cũng nghĩ như vậy sao.
Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Đúng vậy, nếu đơn thuần từ chuyện Cảng mới Vọng Hải mà nói, Điền Húc Giang đích thực là trở thành trò cười rồi. Tuy nhiên, liên hệ với chuyện này thì cho thấy sự bất phàm của Điền Húc Giang, người này không hề đơn giản.
Người ngồi đây đều không phải là cán bộ bình thường, năng lực lĩnh ngộ và giác ngộ chính trị đều là người hơn mức bình thường.
Nghe được Nhiếp Chấn Bang nhắc nhở như vậy, đầu tiên Lưu Cao Huy hơi sửng sốt rồi lập tức tỉnh ra, nói:
- Chủ tịch, ý của ngài là nói, Điền Húc Giang lựa chọn thư ký Lý Toa đây là cố ý sao?
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, giải thích:
- Không sai, từ mặt này cho thấy Điền Húc Giang người này quả nhiên không phải là dễ dàng đối phó như vậy.
Hiện nay uy tín của Điền Húc Giang đã bị hạ thấp xuống đến mức không thể thấp hơn được nữa. Chuyện dù sao cũng như vậy rồi, nếu đi theo lối mòn, đi theo con đường như bình thường thì nếu muốn xoay người căn bản là không thể. Tuy nhiên, lựa chọn thư ký nữ thì chuyện lập dị này lại có thể duy trì được sự quan tâm và ánh sáng của bản thân ông ta. Hành động thích đáng, trong công tác sau này Điền Húc Giang chỉ cần có thể giữ một mức độ, nhất định sẽ khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác, cộng thêm một hai chuyện phối hợp cùng thì hoàn toàn có thể xoay chuyển sự suy tàn của Thành ủy. Dù sao thì thân phận của Điền Húc Giang vẫn là Bí thư Thành ủy, đây là điều mà bất kỳ người nào đều không thể xem nhẹ.
- Khó đối phó đây.
Nhiếp Chấn Bang cảm thán một câu, bên cạnh, Lưu Cao Hoa và Đặng Nhất Huy cũng nghĩ thông điểm mấu chốt của vấn đề rồi.
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của hai người, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Haha, lão Lưu, lão Đặng, cũng không cần lo lắng. Về điều này…chúng ta yên lặng quan sát sự thay đổi của nó thì tốt. Trong chuyện này, thái độ nhất quán của tôi chính là thuận theo tự nhiên. Chúng ta cũng không phải là vì tranh quyền đoạt lợi mà tranh quyền. Chỉ cần phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải có thể đi theo hướng đã dự định, những cái khác đều là chuyện nhỏ. Điền Húc Giang làm chuyện của ông ta, chúng ta không cần quan tâm ông ta là được.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến hai người Lưu Cao Hoa dều gật đầu đồng tình thật sâu. Suy nghĩ này của Chủ tịch thành phố Nhiếp, kiểu điển hình chính là tác phong án binh bất động, mặc kệ anh là người nào, mặc kệ anh làm gì, chỉ cần không ngăn cản hướng đi của phát triển kinh tế thì tùy anh chơi, tùy anh động. Bởi vì mục tiêu cản bản không giống nhau, mục tiêu của Điền Húc Giang là nắm giữ Thành ủy Vọng Hải, còn mục tiêu của Chủ tịch Nhiếp là phát triển Vọng Hải, đặt nền móng vững chắc cho phát triển trong tương lai của thành phố Vọng Hải, hoàn toàn là hai khái niệm không giống nhau. Dưới tiền đề này, bất kỳ âm mưu nào của Điền Húc Giang đều sẽ không có tác dụng gì.
Sau khi tiễn Lưu Cao Hoa và Đặng Nhất Huy đi, Nhiếp Chấn Bang vừa ngồi xuống trước bàn làm việc của mình thì bên ngoài, Lý Cư Bằng đẩy cửa đi vào, thấp tiếng nói:
- Chủ tịch, Phó Chủ tịch Uông đến.
Lời này của Lý Cư Bằng khiến Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt, Uông Kiến Hoa đến, nếu như mình nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên sau khi nhậm chức Uông Kiến Hoa chủ động đến cửa thăm hỏi.
Xem ra, sau chuyện của Điền Húc Giang, trong lòng Uông Kiến Hoa cũng đã đưa ra một số quyết định rồi.
Đối với Uông Kiến Hoa, Nhiếp Chấn Bang cũng là có một chút hiểu biết, trong đầu cũng hiện lên một số tư liệu về Uông Kiến Hoa.
Uông Kiến Hoa không phải là cán bộ sinh ra lớn lên ở tỉnh Mân Nam. Ông ta là có thân phận của dự án giao lưu cán bộ ban Đông Tây, từ tỉnh Kiệu Châu điều đến tỉnh Mân Nam nhậm chức. Lúc mới nhất cũng tạm giữ chức Phó Chủ tịch quận Bồ Sơn phía dưới thành phố Bồ Châu.
Sau hai năm rèn luyện thăng chức, Uông Kiến Hoa không được điều về nguyên quán mà là giữ lại, thăng chức Phó Chủ tịch thường trực quận Bồ Châu.
Sau đó thì điều đến thành phố Bồ Châu đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, cuối cùng đến Chủ tịch thành phố. Từ cấp phó huyện lên đến cấp chính sở, Uông Kiến Hoa chỉ dùng thời gian không đến tám năm.
Từ bản lý lịch cho thấy, Uông Kiến Hoa từ lúc ở tỉnh Kiềm Châu sang thì đã ba mươi lăm tuổi. Thời gian tám năm trước Uông Kiến Hoa hoàn thành từ một cán bộ bình thường chuyển sang cấp phó huyện, tám năm sau Uông Kiến Hoa có thể gọi là “tích tiểu thành đại”, một phát liền trở thành rực rỡ vui sướng, người này cũng không hề đơn giản.
Càng là ở địa phương kinh tế phát triển thì càng thể hiện ra năng lực của bản thân ông ta. Cán bộ như vậy trong nước rất nhiều, Uông Kiến Hoa coi như là vượt qua rồi.
Trong quan niệm của Nhiếp Chấn Bang, năng lực của cán bộ có ba cấp bậc. Nhân vật kiệt xuất cho dù là ở khu vực nghèo khó cũng có thể vì thời thế mà lãnh đạo xuất sắc, làm ra thành tích tốt. Nhân vật xuất sắc giống như là Uông Kiến Hoa, ở khu vực nghèo khó đó là “có bột mới gột nên hồ”, một khi khu vực có cơ sở tốt rồi thì có thể thuận thế mà đi lên. Nhân vật thấp kém, người này cho dù là ở khu vực kinh tế phát triển cũng có thể bị hắn làm cho u ám, loại người này thì không cần nói rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:
- Mau mời vào!
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang từ sau chiếc ghế đứng dậy, đi đến cửa, đúng lúc vừa kịp thời gian Uông Kiến Hoa đang đến cửa, Nhiếp Chấn Bang vừa vặn cũng đến đó nghênh đón.
Thái độ này khiến Uông Kiến Hoa cũng có chút ngạc nhiên, lập tức mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, ngài quá khách khí rồi, thực sự là không dám nhận.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng haha cười, đích thân rót trà cho Uông Kiến Hoa. Ngồi lên ghế sô pha rồi nói:
- Chủ tịch Kiến Hoa, tôi sớm đã nghe danh rồi. Xây dựng du lịch và xây dựng kinh tế ở thành phố Bồ Châu mọi mặt đều xuất sắc như vậy, bây giờ điều anh đến thành phố Vọng Hải, ở một số phương diện áp lực của tôi chính là giảm đi rất nhiều.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến Uông Kiến Hoa có chút xúc động. Đều nói Nhiếp Chấn Bang là người quan trường hiếm có, lần này coi như là chính thức nói chuyện sâu sắc. Thái độ thực tế này của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến Uông Kiến Hoa có cảm giác mới mẻ. Chủ tịch thành phố Nhiếp quả nhiên là hành sự đại khí, không tham công, không kiêu ngạo. Điều quan trọng nhất là, bằng lòng bỏ quyền, dám bỏ quyền, làm việc dưới tay người này là thoải mái nhất, không cần cả ngày đi suy nghĩ nịnh hót, chỉ cần làm tốt công việc của bản thân còn những mặt khác căn bản không cần lao tâm. Người này sẽ không tham lam mà lấy đi công lao và thành tích của cấp dưới.
Nghĩ đến đây, Uông Kiến Hoa trầm ngâm một chút, rất cung kính nói:
- Chủ tịch, đến đây nhậm chức nhiều ngày như vậy, vẫn luôn muốn qua đây chào hỏi chủ tịch. Lần này coi như là đã thực hiện rồi. Trong công tác sau này vẫn cần chủ tịch nắm chắc phương hướng lớn cho tôi. Mong chủ tịch yên tâm, con người tôi điểm mạnh nhất chính là năng lực chấp hành. Chủ tịch có công việc gì cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ hoàn thành đầy đủ.
Ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Uông Kiến Hoa khiến Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười trong lòng, nói như vậy ý của Uông Kiến Hoa đã biểu lộ hết ra rồi, đây là đang thể hiện lòng trung thành với mình, ý vì mình mà sai đâu đánh đó.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch Kiến Hoa, nặng lời rồi. Tôi tin rằng hợp tác giữa chúng ta nhất định là có thể hợp tác vui vẻ. Chủ tịch Kiến Hoa, anh vừa mới đến nhậm chức, trong công tác có khó khăn gì, trong cuộc sống có yêu cầu gì cứ nói tự nhiên, về mặt này tổ chức nhất định là sẽ toàn lực bảo đảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận