Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 607: Phản kích!

- Đồng chí Dương Minh, sự thực chứng minh, một số chuyện tin đồn thất thiệt vẫn là không được có. Điều này sẽ làm tổn thương nghiêm trọng đến tính tích cực của các đồng chí. Thành phố Vọng Hải là thành phố đơn vị quy hoạch trực thuộc trung ương. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang là cán bộ mà trung ương trực tiếp quản lý, cố nhiên Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Phúc Kiến chúng ta là gánh vác trách nhiệm phối hợp và quản lý. Tuy nhiên, vô duyên vô vớ lại tiến hành điều tra đối với một cán bộ cấp tỉnh như vậy, anh bảo người khác sẽ nghĩ thế nào?
Kiều Dịch Nhân giọng điệu nghiêm túc, lời nói sắc bén, từng chữ đâm vào tim.
Khiến cho Dịch Minh Dương lúc này cũng trở nên căng thẳng. Từ sau khi tổ điều tra trở về Mân Châu mà không có kết quả gì, Dịch Minh Dương đã dự liệu được, Kiều Dịch Nhân nhất định sẽ mượn đề tài để nói thêm ra, quả nhiên như vậy.
- Bí thư Kiều, anh phê bình rất đúng. Trong chuyện này là tôi chủ quan phán đoán. Tôi thừa nhận, đây là sai lầm của tôi. Tôi mong tổ chức phê bình đối với tôi. Trong công việc, nghe theo lời đồn của đồng chí phía dưới, tôi nhất định sẽ làm ra kiểm điểm sâu sắc.
Dịch Minh Dương lúc này cũng rất thông minh, rất dứt khoát nhận sai lầm.
Dịch Minh Dương lúc này coi như là hiểu rất rõ, trong chuyện này Kiều Dịch Nhân nhiều nhất cũng chỉ là mượn cơ hội để triển khai thêm, đả kích uy tín của mình. Dù sao thì ở tỉnh Phúc Kiến mình cũng không còn bao nhiêu uy tín, đả kích hay không đả kích cũng không quan tâm lần này.
Nam tử hán đại trượng phu chính là phải có bản lĩnh có thể co có thể duỗi, Việt Vương Câu Tiễn có thể nằm gai nếm mật, Hàn Tín còn có thể chịu sự nhục nhã chui qua háng, chút uất ức này coi là gì chứ?
Nhìn thấy Dịch Minh Dương như vậy, Kiều Dịch Nhân lúc này cũng không tiện nói gì, lập tức gật đầu nói:
- Đồng chí Minh Dương, chuyện này kết quả điều tra này nhất định phải công bố lên Phúc Kiến nhật báo, không như vậy thì không đủ biểu hiện thành ý của Tỉnh ủy chúng ta. Đối với đồng chí Nhiếp Chấn Bang thì càng là có trấn an tốt. Không được để đồng chí Chấn Bang mang tâm trạng trở về.
Tin tức tổ điều tra không công mà lui về, khoảnh khắc tổ điều tra rời khỏi Vọng Hải Nhiếp Chấn Bang đã biết rồi. Thời gian này Nhiếp Chấn Bang mặc dù ở Mân Châu, nhưng thông tin liên lạc không bị cắt đứt. Đối với Hồ Gia Vượng, trong lòng Nhiếp Chấn Bang đã có tính toán toàn bộ rồi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, mở cửa ra, Dịch Minh Dương đứng ở cửa cùng với Bí thư Thành ủy Điền Húc Giang.
Nhìn thấy hai người, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức trầm xuống. Về cấp bậc, ba người đều là cấp phó bộ, chỉ có điều, Dịch Minh Dương và Điền Húc Giang là treo biển ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Phúc Kiến, chức vụ trong Đảng thì cao hơn mình mà thôi. Nhưng cấp bậc hành chính thì lại là cùng cấp.
Nhiếp Chấn Bang lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phó Bí thư Dịch, Bí thư Điền, hai vị có việc gì sao?
Lời này nói vô cùng lãnh đạm, ẩn chứa một cảm giác xa cách ngàn dặm.
Trực tiếp khiến cho Dịch Minh Dương và Điền Húc Giang có cảm giác xuống đài cũng không được.
Theo lý mà nói, hai người đều là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tốt xấu cũng coi như là lãnh đạo, đích thân đến cửa hỏi thăm, về tư thái thì cũng làm đủ rồi. Bất luận thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng không nên như vậy mới phải.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang cố tình làm như vậy, cái gì mà giơ tay không đánh vào mặt cười, lời nói vô dụng này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói đó là lời nhảm nhí.
Sắc mặt của Dịch Minh Dương có vẻ có chút lúng túng, liếc mắt với Điền Húc Giang một cái, lập tức Dịch Minh Dương cười nói:
- Chủ tịch thành phố Chấn Bang, lần này đến là đặc biệt muốn thông báo tình hình điều tra với cậu một chút.
- Ổ? Phó Bí thư Dịch, anh không phải là nói thề son sắt, Nhiếp Chấn Bang tôi nhất định có chuyện sao? Sao vậy? Bây giờ đã điều tra rõ rồi sao? Có phải là Nhiếp Chấn Bang tôi thực sự làm ra chuyện nhìn không thấy người gì đó sao? Cũng tốt, tôi cứ ở đây đợi ý kiến và kết quả xử lý của tổ chức và cấp trên, vẫn là câu nói đó, tôi kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức.
Nhiếp Chấn Bang không hề khách khí, trực tiếp phản bác.
Điều này khiến cho ánh mắt của Dịch Minh Dương vô cùng xấu hổ, nhất thời không tiện nói gì. Lúc đầu, khi hẹn Nhiếp Chấn Bang nói chuyện khiển trách, thái độ và khí thế đó của Dịch Minh Dương thực sự là nói quá vẹn toàn.
Bên cạnh, Điền Húc Giang cũng chần chừ một lúc, lúc này tình hình đã xấu lên rồi, nếu mình không nói thì Dịch Minh Dương nhất định là không xuống đài được.
Lập tức, Điền Húc Giang liền cười nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, đều là cán bộ cấp cao trong Đảng. Đừng nóng nảy và làm thái độ. Trên tổ chức tiến hành điều tra đối với cậu đây cũng là một thái độ trách nhiệm đối với cậu. Điều này càng thể hiên sự coi trọng của tổ chức đối với cậu.
Lời còn chưa nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền cười lạnh nói:
- Bí thư Điền, nếu đây cũng là sự coi trọng của tổ chức, tôi lại hi vọng trên tổ chức cũng coi trọng Bí thư Điền anh.
Nói đến đây, bên cạnh Dịch Minh Dương cũng nhìn ra, Nhiếp Chấn Bang bây giờ hoàn toàn là có có chỗ dựa thì không sợ hãi, đây là đang mượn cơ hội để xả giận.
Trong lòng cười lạnh một chút, Dịch Minh Dương liền cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang, chịu oan uổng không rõ ràng này, đây cũng là chuyện có nguồn gốc. Tôi và đồng chí Húc Giang cũng là chịu sự mê hoặc của một số cán bộ, nhất thời có suy nghĩ vào trước là chủ. Tại đây, cá nhân tôi bày tỏ sự xin lỗi chân thành đến đồng chí Chấn Bang cậu. Đối với một số cán bộ bịa đặt sinh sự, tôi kiến nghị Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải nhất định phải xử lý nghiêm túc.
Chuyện này đến bây giờ cũng chỉ có thể là từ bỏ Hồ Gia Vượng. Trong tình hình này, tình thế mạnh hơn người. Nếu không như vậy thì căn bản khó có thể làm bình ổn sự tức giận của Nhiếp Chấn Bang. Bây giờ Nhiếp Chấn Bang đã chiếm được lý rồi, trong tình hình này nếu làm lớn chuyện lên, động đến trung ương, Tổng Bí thư Thẩm vừa mới lên đài, cũng bức thiết cần giết mấy con gà để cho mấy con khỉ trong cả nước xem xem, Dịch Minh Dương không muốn trở thành một trong những con gà đó.
Bên cạnh, Điền Húc Giang cũng hiểu ý gật gật đầu nói:
- Chủ tịch thành phố Chấn Bang, đối với đồng chí Hồ Gia Vượng, cố ý vu cáo hãm hại cấp trên, mặc dù đồng chí Hồ Gia Vượng cũng là người bị hại, nhưng là cán bộ cao cấp, không thể làm rõ thị phi, người này tôi kiến nghị nên xử phạt ghi vào trong Đảng đối với đồng chí Hồ Gia Vượng.
Ghi vào trong Đảng, loại xử lý này nhìn thì dường như là không quan trọng, không giáng chức cũng không phạt tiền, chỉ là ghi vào trong Đảng. Tuy nhiên, người trong thể chế đều hiểu rõ, cho dù là giáng chức thì còn có thể, dù sao thì giáng chức rồi còn có khả năng đứng dậy, nhưng ghi vào trong Đảng đây là thứ phải ghi vào trong hồ sơ, ghi chép xử lý không phải là dễ dàng có thể xóa bỏ như vậy. Đặc biệt là Hồ Gia Vượng cán bộ do tỉnh quản lý cấp bậc như vậy, về cơ bản, việc ghi chép này thể hiện tiền đồ của Hồ Gia Vương đã tuyên bố đến đây là hết rồi.
Dịch Minh Dương cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, đồng chí Chấn Bang, công tác ở thành phố Vọng Hải luôn là do cậu lo lắng. Tôi thấy, công tác của thành phố Vọng Hải vẫn là cần đồng chí Chấn Bang trở về xử lý, bên này, cán bộ thành phố Vọng Hải đã làm xong chuẩn bị rồi, đợi sự trở về của đồng chí Nhiếp Chấn Bang.
Tính toán này Dịch Minh Dương không thương lượng với Điền Húc Giang, coi như là tự làm chủ. Điền Húc Giang lúc đầu vừa nghe vẫn còn sửng sốt, trong nháy mắt Điền Húc Giang đã hiểu ra.
Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, dù sao thì đã như vậy rồi, còn thêm một chuyện nữa thì cũng không sao cả. Nhiếp Chấn Bang ra ngoài trở lại cương vị công tác đã đủ khiến uy vọng của Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Vọng Hải nâng cao đến một cao độ mới, cũng không kém lần này.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, hơi trầm ngâm một chút liền lên tiếng nói:
- Bí thư Dịch, cảm ơn tổ chức đã làm trong sạch cho tôi, tôi có thể về rồi sao?
Bất cứ chuyện gì Nhiếp Chấn Bang cũng biết đều có một mức độ, ở mức độ thích hợp là tốt nhất, chín quá hóa nẫu. Chuyện này Dịch Minh Dương và Điền Húc Giang cũng không phải là không có lý do. Có tố cáo thì kiểm chứng, đây cũng là chuyện bình thường, chịu uất ức đây không phải là giả, nhưng một người phục tùng tổ chức, cục bộ phục tùng toàn cục, Nhiếp Chấn Bang anh vẫn có thể nói điều kiện với tổ chức không phải sao.
Hiện nay, hai người bị bức ép đến mức độ này, điều quan trọng nhất là, Hồ Gia Vượng gánh xử phạt ghi vào trong Đảng, điều này đã rất khó rồi. Đương nhiên, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng là thấy tốt thì nhận lấy.
Vẫn là lối ra đường cao tốc Mân Vọng, thành phố Vọng Hải bên này.
Lúc này, bốn vị ban lãnh đạo Thành ủy thành phố Vọng Hải, lãnh đạo ban thường vụ, thành viên lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố đều đã tụ tập ở đây.
Hồ Gia Vượng lúc này có chút mất mát. Đối với ý kiến xử lý mình, lúc buổi chiều đã nhận được văn kiện mà Ban Tổ chức Tỉnh ủy gửi đến, xử phạt ghi vào trong Đảng, rất hiển nhiên, đây là sự khởi đầu phản kích của Nhiếp Chấn Bang.
Chỉ có điều, Hồ Gia Vượng không ngờ được Điền Húc Giang và Dịch Minh Dương sẽ đoạn tuyệt như vậy, không chút do dự liền đẩy mình lên.
Bên đường, một đám cán bộ đều đứng ở bên lối ra đường cao tốc, hai bên, mười mấy chiếc xe cảnh sát đã phong tỏa tạm thời nơi này.
Tất cả lãnh đạo, đều duy trì một khoảng cách nhất định với Hồ Gia Vượng một cách vô thức, chuyện này Hồ Gia Vượng đích thực là làm có chút khiến cho người ta xem thường.
Ở Ủy ban nhân dân thành phố bên này, Chủ tịch thành phố Nhiếp cũng không chèn ép và nhằm vào ông ta, nhưng cách làm này của Hồ Gia Vượng có chút mùi vị vong ân bội nghĩa. Loại cán bộ này là người khiến người ta kiêng kỵ nhất, không dám thâm giao. Ngộ nhỡ, lúc nào đó cũng tố cáo mình lên, đó không phải tự mình tìm khổ sao? Toàn bộ thành phố Vọng Hải, cho dù là Điền Húc Giang e là cũng không có loại mê lực của Chủ tịch thành phố Nhiếp, trước mặt đập bàn với Phó Bí thư Tỉnh ủy, cuối cùng còn có thể khiến cho Dịch Minh Dương xin lỗi, bản lĩnh này không hề giống với người thường.
Lúc này, xe chuyên dùng của Nhiếp Chấn Bang và xe chuyên dùng của Điền Húc Giang, một trước một sau, chạy ra khỏi cao tốc. Lần này lại là xe của Nhiếp Chấn Bang đi phía trước, vừa ra khỏi cao tốc, chiếc xe từ từ đỗ lại bên đường.
Nhiếp Chấn Bang xuống xe, lần lượt bắt tay với đám cán bộ đến đón, duy nhất bỏ qua Hồ Gia Vượng. Cảnh này khiến cho sắc mặt của Hồ Gia Vượng càng đau khổ. Xem ra Chủ tịch thành phố Nhiếp là sẽ chuẩn bị phản kích đây.
Vừa lên xe, Lý Cư Bằng cũng ngồi ở vị trí ghế phụ, quay đầu nói:
- Chủ tịch, nghe nói Giang Nhược Hiên chuẩn bị xuất ngoại.
Câu này khiến Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức gật gật đầu, thở dài một tiếng nói:
- Xuất ngoại sao? Cũng tốt, ở môi trường nước ngoài, Giang Nhược Hiên có lẽ là như cá gặp nước, xuất ngoại rồi thì xuất ngoại đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận