Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1172: Vấn đề nhân sự phiền toái xưa nay.

Điều chỉnh nhân sự, từ trước tới nay đều dẫn tới sự tranh chấp nội bộ. Cấp dưới đi theo lãnh đạo này là vì cái gì, đơn giản cũng chỉ là vì có thể dựa vào lãnh đạo, khi có cơ hội cất nhắc nhân sự thì có thể đứng ra nói giúp mà thôi. Nếu như một lãnh đạo mà không có quyền lên tiếng thì cũng có nghĩa là không ai muốn theo cả.
Ban lãnh đạo thường ủy sở dĩ có uy tín và thực quyền hơn so với lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Trên thực tế cũng vì các thành viên trong thường ủy có quyền bỏ phiếu.
Trong các cấp đảng ủy, điều chỉnh nhân sự, ngoài một số người là do cấp trên cử ở bên ngoài đến thì đại bộ phận nhân sự đều là do cấp trên của Đảng ủy các cấp quyết định. Mà quyết định này phần lớn đều là tại hội nghị thường ủy.
Chính vì thế các thường ủy mới có quyền uy vượt xa các lãnh đạo bình thường.
Lưu Chấn Đào lúc này cũng đang cân nhắc.kiểu nói chuyện của Nhiếp Chấn Bang lúc này cuối cùng là có ý gì? Tới cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang, tuy chức vụ chỉ là người đứng đầu của tỉnh ủy Lũng Tây, nhưng có thể nói cũng đã là lãnh đạo cấp phó quốc. Nhất cử nhất động, mỗi một lời nói đều có hàm ý sâu xa. Đây chính là nghệ thuật làm lãnh đạo.
- Bí thư, nói đến chuyện này, tôi muốn đề cử lên Bí thư một người.
Lưu Chấn Đào mỉm cười nói.
Nhiếp Chấn Bang lúc này tỏ ra vô cũng lãnh đạm. Phản ứng của Lưu Chấn Đào cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên. Sở dĩ tìm Lưu Chấn Đào nói chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng có mục đích của mình. Vụ án thành phố Lâm Châu đến bây giờ về cơ bản là đã kết thúc. Sau khi Tổng Bí thư Kiều thị sát xong, phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ không có vấn đề gì nữa. Như vậy, thành phố Lâm Châu nhất định sẽ trống ra ba vị trí, đương nhiên không thể kéo dài thời gian quá.
Sắp xếp chọn hai người này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng ngoài. Đến Lũng Tây không lâu, cấp dưới tin cậy không có mấy người, bây giờ đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, ai đảm nhiệm chức vụ này cũng được. Nhưng, với tư cách là người đứng đầu của Tỉnh ủy thì khi cần cân nhắc vẫn phải cân nhắc.
Mặc dù đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, hai chức vụ này có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng nhất định phải mượn cơ hội này để nhắc nhở các lãnh đạo khác. Trong chuyện này, Nhiếp Chấn Bang vẫn có quyền.
Lúc này hỏi Lưu Chấn Đào như vậy cũng là có ý thử. Lưu Chấn Đào công tác ở Lũng Tây đã lâu, đương nhiên sẽ có một đội ngũ cấp dưới thân cận.
Lưu Chấn Đào ngược lại tâm tư cũng rất linh hoạt. Đối diện với vấn đề của mình, nhưng lại dùng cách làm này để bản thân không bị lung túng.
Nhiếp Chấn Bang cũng liền gật đầu, nói:
- Hả? Đề cử một người thích hợp? Nói nghe thử xem.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Lưu Chấn Đào cũng gật đầu, nói:
- Bí thư, tôi cảm thấy, Hiệu trưởng trưởng Đảng của Tỉnh ủy, đồng chí Hồng Kim Sơ là một lựa chọn rất tốt. Tôi đề cử đồng chí Hồng Kim Sơ đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Lâm Châu.
- Hồng Kim Sơ?
Nhiếp Chấn Bang lẩm bẩm. Không có ấn tượng gì lắm. Phía trường Đảng Tỉnh ủy vốn vẫn là do Vương Bản Xương phụ trách. Hơn nữa, sau khi mình nhậm chức, tất cả tâm tư đều tập trung vào việc phát triển kinh tế. Tỉnh Lũng Tây lại liên tục xảy ra vấn đề. Ban đầu là tập đoàn Triệu thị của thành phố Kim An, bây giờ lại là mỏ than Lăng Tiêu của thành phố LÂm Châu. Vì thế nên sự chú ý đến trưởng Đảng cũng giảm đi nhiều.
Đối với Hồng Kim Sơ, ấn tượng duy nhất của Nhiếp Chấn Bang chính là, người này cũng đã từng được đào tạo chính quy, là người sáng tạo số một ở tỉnh Lũng Tây này. Ông ta là cán bộ đầu tiên ở Lũng Tây có học vị tiến sĩ.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại chậm rãi nói:
- À, đồng chí Hồng Kim Sơ? Ừ. Có thể xếp vào phạm vi cân nhắc.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền im lặng, coi như kết thúc câu chuyện ở đây. Phản ứng này khiến cho Lưu Chấn Đào có chút ngạc nhiên.
Không hổ là Nhiếp Chấn Bang. Chưa nói tới năng lực, chỉ cần nhìn biểu hiện này cũng đã thấy vô cùng thâm sâu. Đối với người mình đề cử, không tỏ ra đồng ý, cũng không nói phản đối, chỉ hời hợt mà nói một câu là có thể xếp vào phạm vị cân nhắc, giống như vừa đánh mình một nhát. Cảm giác này, giống như một quyền đánh vào bông, cảm giác không ăn thua gì cả.
Đoàn xe vừa trở về đến Tỉnh ủy liền bốn lãnh đạo lớn tham gia tiễn đương nhiên là tách ra. Tổng Bí thư Kiều vừa đi khỏi, các hạng mục công tác của tỉnh Lũng Tây dĩ nhiên lại trở về với quỹ đạo.
Nhiếp Chấn Bang xuống xe thì thư ký Hạ Cương cũng đã tới.
Đi tới bậc thềm, Nhiếp Chấn Bang quay đầu lại nói với Hạ Cương:
- Tiểu Hạ, cậu thông báo với đồng chí Phóng Văn, bảo đồng chí ấy tới đây một chút.
Vừa trở lại văn phòng, chưa đến năm phút bên ngoài đã vang lên giọng nói của Hạ Cương và Trương Phóng Văn.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên. Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Trương Phóng Văn và Hạ Cương đi tới.
- Bí thư, Trưởng ban Trương đến rồi.
Hạ Cương lên tiếng.
Trương Phóng Văn cũng mỉm cười gật đầu nói
- Bí thư Nhiếp, ngài tìm tôi.
- Đồng chí Phóng Văn đến rồi à, mời ngồi.
Nhiếp Chấn Bang ra hiệu bảo Trương Phóng Văn ngồi xuống ghế sô pha.
Nhiếp Chấn Bang tự mình rót cho Trương Phóng Văn một chén trà nóng.
Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang rất nhiệt tình, nhưng lại không quá thân mật. Loại chừng mực này đã được tính toán rất khá, vừa giữ được khí phách của người đứng đầu Tỉnh ủy, lại vẫn có phong cách bình dị gần gũi.
Trương Phóng Văn lúc này tỏ ra hơi câu nệ. Với tư cách là Trưởng ban Tổ chức, mối quan hệ giữa Trương PHóng Văn và Nhiếp Chấn Bang, theo lẽ thường mà nói, cũng không thân thiết lắm, thậm chí còn không thân mật bằng Trưởng ban Tuyên truyền Lý Hồng Anh. Đây là điểm mà Trương Phóng Văn lo lắng.
Ban Tổ chức giống với Ban Tuyên truyền, đều là ban ngành quan trọng của Tỉnh ủy, nói về tầm quan trọng thì thậm chí còn quan trọng hơn cả Ban Tuyên truyền.
Quyền lực về nhân sự, bất kể là ở cấp Đảng ủy nào cũng đều vô cùng quan trọng. Thế nhưng, mình là Trưởng ban Tổ chức nhưng lại không thân thiết với người đứng đầu Tỉnh ủy. Lúc này sẽ khó tránh khỏi trong lòng lãnh đạo có chút khó chịu. Lời nói không khách khí sẽ khó tránh khỏi khiến cho lãnh đạo cảm thấy là anh đang đắn đo thân phận.
Trương Phóng Văn đứng dậy, hai tay nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng đặt trên bàn, rồi sau đó mới mở miệng nói:
- Cảm ơn Bí thư Nhiếp.
Bộ dạng câu nệ của Trương Phóng Văn đương nhiên là Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy. Toàn tỉnh Lũng Tây, người lớn tuổi nhất là Vương Bản Xương, năm nay năm mươi tám tuổi. Còn Trương PHóng Văn năm nay cũng đã năm mươi sáu tuổi.
Tâm tư của Trương Phóng Văn, Nhiếp Chấn Bang cũng có thể đoán được ít nhiều. Vị trí của Trương Phóng Văn hết sức quan trọng. Nắm trong tay đại quyền về nhân sự, từ chuyện của Vương Bản Xương, có thể nhìn ra được người này hành sự càng cẩn thận hơn.
Như vậy thì thái độ cẩn thận này của Trương Phóng Văn sẽ không còn khó lý giải nữa. Người này thuộc kiểu người không cầu công nhưng cầu qua, là kiểu người chỉ mong yên ổn. Bảo kiểu người này đánh cược chuyện gì lớn trong một tình huống chưa chắc chắn thì là chuyện không bao giờ.
- Trưởng ban Phóng Văn, lần này cố ý mời anh tới đây, chủ yếu là muốn thảo luận một chút về việc điều chỉnh nhân sự trong tỉnh.
Nhiếp Chấn Bang đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích của mình.
Lúc này, nghe Nhiếp Chấn Bang nói, sắc mặt Trương Phóng Văn lại có vẻ rất bình thản, nói:
- Bí thư Nhiếp, hiện giờ, trong tỉnh có không ít ghế đang trống. Về mặt thành phố cấp địa, có chức vụ Bí thư thành phố LÂm Châu và Chủ tịch thành phố. Ngoài ra, có phó Bí thư của thành phố Nghi Châu cũng đã đến tuổi về hưu, còn một vị trí Phó Chủ tịch thành phố Thi An nữa. Mặt khác, ở phía sở cục ủy, cũng có sáu vị trí đang khuyết. Nhiều nhận sự cần điều chỉnh như vậy, tôi cũng vừa hay muốn xin chỉ thị của lãnh đạo, xem lãnh đạo có yêu cầu và chỉ thị gì trong chuyện chọn người hay không.
Mỗi lần đến thời kỳ mấu chốt của việc điều chỉnh nhân sự, đối với Trương Phóng Văn mà nói, đều là chuyện phiền toái. Cũng giống như lúc này, nhiều ghết trống như vậy, thoạt nhìn thì giống như một chiếc bánh ngọt không nhỏ, nhưng cũng không đủ để chia đều cho mỗi người một miếng.
Vừa mới bắt đầu đã có không ít lão lãnh đạo gọi điện thoại tới. Không phải là chủ nhiệm thì cũng là phó chủ nhiệm, không phải chủ tịch thì cũng là phó chủ tịch, thậm chí còn có cả lãnh đạo Tỉnh ủy. Những người này, có nhiều người đều đang ở vị trí lãnh đạo, cũng có những người đã về hưu. Nhưng bất kể là ai thì Trương Phóng Văn cũng không muốn đắc tội.
Đúng là không muốn đắc tội chứ không phải không dám. Nếu như xét trong toàn tỉnh Lũng Tây, ngoài Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào ra thì Trương Phóng Văn còn có chút băn khoăn, những người khác, thực sự không có người nào mà Trương Phóng Văn không dám đắc tội.
Nói là xin chỉ thị, nhưng ý của Trương Phóng Văn cũng có ý riêng. Vì nếu như vậy, có ý kiến của Bí thư Nhiếp rồi thì không khác gì là khoác lên mình một tấm da hổ, sẽ bớt đi không ít phiền toái.
Nhìn Trương Phóng Văn một cái, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Đồng chí Phóng Văn, ban Tổ chức vẫn cần đồng chí đích thân đảm đương. Việc tuyển chọn cán bộ không phải là chức trách của ban Tổ chức sao? Với tư cách là lãnh đạo của ban Tổ chức, nên có một loại khí phách dám đương đầu.
Đối với lời nói của Trương Phóng Văn, Nhiếp Chấn Bang có chút bất mãn. Cho nên trong lời nói cũng thể hiện rõ sự châm biếm.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không nói quá nặng. Nói quá lại hóa dở. Đối với kiểu người như Trương Phóng Văn không thể nóng vội.
Không đợi cho Trương Phóng Văn mở miệng, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
Công tác nhân sự không dễ làm, Tôi rất hiểu, cần phải tính toán rất nhiều mặt, cũng liên lụy tới nhiều mặt. Thái độ của tôi là, hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương, trẻ hóa đội ngũ cán bộ. Theo ý kiến của ban Tổ chức thì nên đề bạt những người trẻ tuổi có bằng cấp, có năng lực lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận