Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 699: Nhân dân Liên Đạt không nhiệt tình

Thành phố Liên Đạt là thành phố lớn thứ hai của Liêu Đông, là một trong mười sáu thành phố cấp phó tỉnh trong nước, là cảng biển quan trọng của ba tỉnh phía bắc. Đồng thời lại là thành phố trung ương vạch kế hoạch kinh tế, có ưu thế cảng biển nên kinh tế thành phố Liên Đạt phát triển rất mạnh, nhân khẩu toàn thành phố hơn sáu triệu người.
Đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang đến thành phố Liên Đạt đã là hơn năm giờ chiều.
Cả đoàn có ba xe, hai xe thương vụ Kim Long cỡ trung, một xe cảnh sát việt dã, đây là xe số một của Sở công an tỉnh Liêu Đông.
Đã đưa ra quyết định thì Chu Lợi Quân này cũng rất thẳng thắn, ngay cả xe số một cũng phái ra.
Xe phía sau là xe thương vụ bình thường cho nhân viên công tác bình thường của Ban Tam công ngồi, xe phía trước là Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Húc Đông và thư ký Lý Cư Bằng ngồi. Đừng chỉ nhìn bên ngoài, thoạt nhìn thấy giống như xe bus loại nhỏ nhưng bên trong có “Càn Khôn”.
Trên xe tổng cộng có bảy ghế, đều thiết kế dựa theo ghế trên khoang hạng nhất của máy bay, phía trước ghế còn lắp một cái bàn có thể gập lại, hai dãy ghế đối diện nhau, trên xe có tủ lạnh, TV đầy đủ mọi thứ. Loại xe này vừa có vẻ khiêm tốn, lại thoải mái hơn so với xe con, rất được sự hoan nghênh của các lãnh đạo cấp cao của tỉnh và lãnh đạo nhà nước.
Lúc đoàn xe chậm rãi chạy ra khỏi cổng trạm thu phí đường cao tốc Liên Đạt Thẩm, Lý Cư Bằng cũng tự giác ngó nhìn phía trước.
Lập tức xoay người báo cáo:
- Chủ nhiệm, thành phố Liên Đạt không có lãnh đạo tới đón tiếp?
Vừa nói xong Hoàng Húc Đông nhíu mày, thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm, đây là có chuyện gì, thành phố Liên Đạt này cũng gớm thật. Tỉnh ủy Liêu Đông cũng phái ra Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Thạch Kiến Thiết ra đón mà thành phố Liên Đạt không thấy người nào.
Hai người kẻ xướng người hoạ, rất có ý muốn đưa thành phố Liên Đạt vào chỗ chết, dường như chuyện không ra đón giống như là tội phạm vào liên luỵ cửu tộc.
Nhiếp Chấn Bang lại hơi nhếch mép mỉm cười, xem ra con đường ở thành phố Liên Đạt lần này không yên tĩnh.
Lập tức cười nói:
- Húc Đông, Cư Bằng, sao hai cậu càng ngày càng càng quan liêu rồi, còn chú ý phô trương, chuyện không nghênh đón cũng rất bình thường mà, Ban Tam công kiểm tra từ khi mới thành lập cũng đã giải thích là không nhiễu dân rồi.
Không ai đón không phải là tốt lắm sao? Điều này cũng nói rõ người thành phố Liên Đạt phóng khoáng, lạc quan trình độ dân tham dự sinh hoạt chính trị phải cao hơn rất nhiều so với trình độ trung bình cả nước.
Thật ra ai cũng hiểu lời nói này của Nhiếp Chấn Bang là thừa và nói bên ngoài mà thôi, nhưng mựt này ẩn chứa sự cảnh cáo khiến cho Hoàng Húc Đông và Lý Cư Bằng đều tỉnh ngộ.
Lý Cư Bằng ngay lập tức cúi đầu nói:
- Vâng, chủ nhiệm phê bình rất đúng, trong chuyện này thật sự trong lòng tôi có chút không thoải mái, phạm vào sai lầm chủ nghĩa cá nhân, tôi xin kiểm điểm.
Bên cạnh, Hoàng Húc Đông cũng nói:
- Tôi cũng vậy, Lý bí thư nói đúng, tôi cũng có chút quan liêu, Chủ nhiệm phê bình rất đúng.
Nhìn thái độ của Lý Cư Bằng và Hoàng Húc Đông rõ ràng là thái độ: Khẩu phục tâm không phục. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có ý muốn giáo dục một chút, khẽ mỉm cười nói:
- Xem ra, thư ký Lý và Trưởng phòng Hoàng trong lòng vẫn khó chịu.
- Ha ha, chuyện này cũng có thể hiểu Ban Tam công kiểm tra là đại diện cho nhà nước, đại diện trung ương, nếu là ngày xưa thì ngang với khâm sai đại thần, cán bộ địa phương đương nhiên là phải dọn đường chào đón mới được. Hai vị đồng chí à, loại suy nghĩ này tôi cảm thấy rất nguy hiểm, trèo càng cao ngã càng đau.
Nhiếp Chấn Bang nói không lớn, giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng vào tai hai người lại như sấm đánh thẳng vào đầu
Từ nghèo sang giàu thì thích ứng nhanh, từ giàu sang nghèo mới khó thích ứng. Những lời này cũng không phải không có lý, đây là người xưa trải qua một thời gian dài thực tiễn và tổng kết kinh nghiệm mà có
Hơn nửa năm này xuống dưới kiểm tra, mỗi khi đến một vùng thì cán bộ địa phương đều long trọng nghênh đón, đã khiến hai người taoh thành thói quen. Dường như là bắt đầu có suy nghĩ phải được đãi ngộ, nếu không sẽ là không tôn trọng mình, không quan tâm Ban Tam công. Nhưng, hai người rất bất ngờ là khi kiểm tra mới bắt đầu, cũng có không ít địa phương không phái người ra đón. Lúc đó có thể đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, có thể công bình công chính triển khai công việc, bây giờ trong lòng có khó chịu, khó tránh khỏi sẽ mang theo cảm xúc để làm. Một khi xảy ra vấn đề, một khi gặp cái “Đinh” cứng thì tiếng xấu của Ban Tam công sẽ lan tràn cả nước.
Sau khi nghĩ thông suốt điều quan trọng này, trên mặt của Hoàng Húc Đông cũng lộ ra thái độ thành khẩn, gật đầu nói:
- Chủ nhiệm, xin tổ chức phê bình tôi.
Lý Cư Bằng bên cạnh cũng là một dáng vẻ xin xử phạt, Nhiếp Chấn Bang xua tay mỉm cười nói:
- Được rồi, xử phạt và phê bình không nói nữa, tôi chỉ nhắc nhở các cậu một chút là bất cứ lúc nào, chỗ nào, bất kể là bản thân ở vị trí nào thì tác phong không kiêu ngạo, không nóng vội cũng đều phải có. Bất kể là bản thân ở cương vị công tác gì thì thiết thực mới là quan trọng nhất. Tôn trọng không phải là phô trương ở mặt ngoài, phải có được sự tán thành của dân chúng mới là căn bản, mới là trung tâm. Không nên chỉ nhìn mặt ngoài, như vậy vô hình chung cũng đã rơi xuống tầng dưới rồi.
Trải qua hơn nửa năm công tác, năng lực của Hoàng Húc Đông đã nhận được sự tán thành, đó cũng là nguyên nhân vì sao Nhiếp Chấn Bang không e dè, thẳng thắn.
Đoàn xe đến nơi, vô cùng khiêm tốn, nếu đã không đón tiếp thì Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý. Sau khi tiến vào nội thành, đoàn xe không đến nhà khách Thành ủy thành phố Liên Đạt, mà ở khu phố đông đúc trong thành phố tìm một khách sạn ba sao để nghỉ ngơi.
Vừa xuống xe, Nhiếp Chấn Bang liền dặn dò Hoàng Húc Đông bên cạnh:
- Húc Đông, sắp xếp tìm một nhà hàng đặt một phòng họp nhỏ, triệu tập toàn thể nhân viên công tác để tổ chức một cuộc họp, thống nhất tư tưởng trước một chút, hai người các cậu đều suy nghĩ như thế thì sợ các đồng chí phía dưới cũng có loại suy nghĩ này.
Những lời này làm Hoàng Húc Đông hơi ngượng ngùng, gật đầu lập tức liên lạc, cơm chiều cũng rất đơn giản, ở bộ phận ẩm thực của khách sạn dựa theo tiêu chuẩn của thành phố Liên Đạt gọi hai bàn cơm công tác, không uống rượu nên ăn xong rất nhanh.
Đoàn người tập trung trong phòng họp nhỏ ở tại tầng mười một khách sạn, Nhiếp Chấn Bang bưng chén trà là người cuối cùng đi vào phòng họp.
Vừa vào cửa, trong phòng họp đang có chút huyên náo lập tức yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, ngồi xuống, nhìn mọi người xung quanh, lập tức cười nói:
- Các đồng chí, có thể cảm thấy được nhân dân thành phố Liên Đạt đối với việc chúng ta đến không nhiệt tình nhỉ.
Cách mở đầu như vậy làm tất cả nhân viên công tác đều mỉm cười, không khí trong phòng họp dường như lập tức thoải mái rất nhiều, nhưng lời nói Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng xoay chuyển, cười híp mắt nói:
- Các đồng chí, từ sau khi Ban Tam công chúng ta liên tục ở Tây bắc, Giang Bắc và vài đồng chí ở các Sở khác nghiêm khắc triển khai kiểm tra ở không ít địa phương, thời gian nửa năm tiếp theo này thái độ của chính quyền địa phương đối với Ban Tam công chúng ta càng ngày càng khách khí. Bây giờ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Liên Đạt làm như vậy.
Có phải có chút coi thường chúng ta hay không?
Lời của Nhiếp Chấn Bang mặc dù nói rất thẳng, nhưng lúc này trong phòng họp cũng lặng ngắt như tờ, những nhân viên công tác vốn còn vẻ mặt thoải mái lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh, ai cũng hiểu là Chủ nhiệm Nhiếp nói những thứ này đều là nói mát.
- Các đồng chí, tôi không quan tâm đồng chí địa phương có thái độ gì đối với chúng ta, trong mắt của tôi là: công bình, công chính, không thiên vị, không trả thù cá nhân, tất cả đều lấy sự thật để nói, tất cả lấy chứng cớ nói chuyện. Đó mới là phẩm chất đạo đức và hành vi chuyên nghiệp thường ngày mà từng nhân viên công tác của Ban Tam công chúng ta phải có.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang cố ý dừng một chút để quan sát phản ứng của mọi người, lần này Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, thấy trên mặt mỗi người đều có chút xấu hổ. Xem ra sau khi quen với việc đón tiếp long trọng rồi cũng có vẻ không quen với hành động của thành phố Liên Đạt, nên cũng có chút khó chịu. Việc này không lo, quan trọng hơn đó là đều có thể tự thấy sai lầm, đều có sự tự xấu hổ.
- Nói một câu khiến mọi người không thích nghe, lúc tôi nhậm chức ở thành phố Vọng Hải đối với việc đón tiếp trong thể chế này cũng vô cùng phản cảm. Lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra công việc thì bình thường tôi cũng không đi đón, chuyện này có thể nói rõ cái gì sao? Chuyện này nói lên sự không tôn trọng đối với cấp trên sao? Vô nghĩa!
Nhiếp Chấn Bang nói nặng một câu, từ sau khi tiến vào cấp Thứ trưởng Nhiếp Chấn Bang rất ít khi nói chuyện thô lỗ như vậy, lần này cũng nói rõ trong lòng Nhiếp Chấn Bang đang tức giận.
- Các đồng chí, lãnh tụ cao nhất có một câu danh ngôn: Vì nhân dân phục vụ, ngày xưa cũng có câu: Làm quan một lần, tạo phúc một phương. Chúng ta là ai, chúng ta là đầy tớ nhân dân, xã hội đang phát triển, nhân loại đang tiến bộ, việc thành lập và kiện toàn hệ thống nhân viên công vụ là biểu hiện sự tiến bộ của chế độ chính trị. Là nhân viên công vụ chúng ta cũng phải có suy nghĩ và và sự chuẩn bị này. Có được ủng hộ và tán thành của nhân dân quần chúng phổ biến nhất bây giờ, tôi cho rằng đó là điều quan trọng hơn rất nhiều so với sự long trọng đón tiếp của cán bộ nào. Tiếp theo trong công việc kiểm tra ở thành phố Liên Đạt, tôi hy vọng các đồng chí không cần có cảm xúc, phải tuân thủ nghiêm ngặt trong lòng, kiểm tra thật sự, không oan uổng một người tốt, cũng không buông tha một người xấu.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang cũng đưa ra một cảnh báo cho nhân viên công tác Ban Tam công, trong công việc loại tật xấu lộng quyền cũng ít đi rất nhiều.
Đối với việc coi thường của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Liên Đạt sau hội nghị này sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với Ban Tam công. Ngày hôm sau, nhân viên công tác Ban Tam công liền vùi đầu vào công việc, thông qua thông tin tỉnh Liêu Đông cung cấp, Hoàng Húc Đông lấy danh nghĩa Ban Tam công liên hệ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Liên Đạt, tổ công tác Ban Tam công chính thức bắt đầu nhập vào công việc của các đơn vị.
Nhìn thấy nhân viên công tác Ban Tam công không có ai mang theo suy nghĩ riêng mà làm việc, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng yên tâm, ở trong phòng khách sạn nhìn những tòa nhà nhấp nhô trong thành phố Liên Đạt, Nhiếp Chấn Bang thì thầm:
- Tả Trung Hoa, ông sắp không nhịn được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận