Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 692: Bị mắng

Lời của Thạch Kiến Đông rõ ràng có ý trêu chọc nhưng thái độ này làm Nhiếp Chấn Bang rất vui, là lão Đại của Ban Tổ chức nên hình ảnh của Trưởng ban Kiến Đông ở bên ngoài luôn là không nói đùa, cực kỳ nghiêm khắc.
Bây giờ lại nói đùa với mình, rõ ràng địa vị của mình ở trong suy nghĩ của Thạch Kiến Đông là không tầm thường:
- Bộ trưởng Kiến Đông, ông nói như vậy là oan cho tôi quá, bình thường không dám gọi điện thoại cho ông không phải là sợ quấy rầy công việc của ông sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng đùa lại.
Trong thái độ cư xử hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang đã đạt đến mức độ điêu luyện: Gặp người nào nói cái gì, đến ngọn núi nào, hát bài đó, những thứ này đều rất chú ý. Thạch Kiến Đông là lực lượng trung thành của Đoàn hệ, có tư cách không tầm thường. Bản thân mình mặc dù là ngôi sao chưa lên do Đoàn hệ bồi dưỡng nhưng cũng là thế hệ con cháu, về cấp bậc thì Thạch Kiến Đông là người nhập cục, ở các mặt đều là bề trên, dùng ngữ khí và thái độ hài hước nhẹ nhàng là thích hợp nhất, nghiêm túc quá lại tạo ra khoảng cách giữa hai bên.
- Cậu ngụy biện, sau khi làm Chủ nhiệm Ban Tam công nhất định là càng lên càng không có cái nào chính rồi. Nói đi, có chuyện gì?
Thạch Kiến Đông cười, mắng, nghe Thạch Kiến Đông nói như vậy Nhiếp Chấn Bang cũng không có thái độ trêu chọc nữa mà nghiêm túc nói:
- Bộ trưởng Kiến Đông, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi một chút: chỗ tỉnh Liêu Đông...
Còn chưa nói xong Thạch Kiến Đông bên kia đã nói ngay:
- Nhóc con cậu muốn hỏi vị trí Chủ tịch tỉnh đang khuyết của tỉnh Liêu Đông đúng không, tôi cho cậu biết bây giờ không ít người đang nhắm vào vị trí này, hiện nay cấp trên cũng chưa xác định cậu lo làm cái khác cũng đừng có quan tâm... !
Thái độ của Thạch Kiến Đông làm Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc, đều là người Đoàn hệ, trong tình huống bình thường Thạch Kiến Đông cũng sẽ không nói chuyện với mình như vậy, phải biết rằng.
Mình là ngôi sao chưa hái trong dự định của Đoàn hệ, như vậy từ trên xuống dưới Đoàn hệ nhiều ít đều nể mặt mình, thái độ hôm nay của Thạch Kiến Đông có chút không bình thường.
Tuy rằng không hiểu nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không hỏi tiếp, trên dưới tiến lùi Nhiếp Chấn Bang vẫn hiểu. Đương nhiên bây giờ cán bộ Đoàn hệ đối với mình đều rất khách khí, nhưng nếu mình cứ “Chuyện bé xé ra to” thì rõ ràng là sai vô cùng.
Khoảng thời gian ở tỉnh Phúc Kiến, cái khác không học được đồng chí Kiều Dịch Nhân nhiều nhưng tác phong giấu nghề lại biết rất rõ. Trong chuyện này Thạch Kiến Đông không muốn nói nhiều, mình nói tiếp cũng chỉ để người chê cười mà thôi. Sau khi hàn huyên vài câu Nhiếp Chấn Bang ngắt điện thoại, trầm tư, trong lòng nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói của Thạch Kiến Đông.
“Không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này”, chuyện này không cần nói Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ. Cả nước, ba mươi ba đinh, tỉnh thành phố khu tự trị, vị trí cấp Bộ trở lên chỉ có như vậy. Cả nước hơn một tỉ người, những vị trí đó cho dù là thêm cơ quan các bộ, ủy ban trực thuộc trung ương, các chỗ lớn của trung ương cũng không vượt qua hai ngàn vị trí. Tính theo dân số một tỉ rưỡi thì tỷ lệ này là mức chục ngàn.
Bất kỳ một nơi hay một đơn vị nào có vị trí trống ra thì người trong các phe phái của cả nước chắc chắn đều chú ý và tranh đoạt chỗ đó, điều này hoàn toàn có thể lý giải.
“Chưa xác định rõ”, điều này nói rõ mặc dù trong Cửu Đỉnh thì sự sắp xếp với chức vụ này cũng đang tranh luận chưa có một ý kiến rõ ràng.
Điều này làm Nhiếp Chấn Bang có chút không hiểu, không phải chỉ là một chức Chủ tịch tỉnh sao? Hơn nữa còn chưa được vào thường vụmà làm những nòng cốt trong Cửu Đỉnh đều chú ý như vậy sao? Đây cũng là quá khoa trương, nếu nói là chức vụ cấp Bộ trưởng làm cho những đại lão này chú ý còn nghe được, chỉ một ca cấp Bộ thì quả thực là truyện Nghìn lẻ một đêm. Nhưng lời của Thạch Kiến Đông làm Nhiếp Chấn Bang không thể không tin, sự thật đã bày ra trước mắt là chuyện không thể nghi ngờ. Xem ra bố cục Hoắc Tư Viễn và Tào Định Khôn tạo ra bây giờ đến cuối cùng sợ đều uổng phí sức lực.
Ngoài ra, trong lời nói của Thạch Kiến Đông có một chút không hài lòng với mình. Ở đây là có ý gì?
Nhiếp Chấn Bang mải suy nghĩ ngay cả điện thoại trên bàn kêu cũng không biết, vẫn là Lý Cư Bằng nghe thấy điện thoại kêu mà không ai nghe nên ra nhắc, Nhiếp Chấn Bang vừa cầm điện thoại nhìn thấy số gọi đến lại giật mình, không ngờ là cha vợ Dương Thắng Lợi. Nhiếp Chấn Bang có chút buồn bực, từ sau khi mình chính thức vào Đoàn hệ, người cha vợ này không hề liên lạc với mình, hôm nay chẳng lẽ mặt trời lại mọc đằng Tây?
Không dám chậm trễ liền vội nghe máy, tiếng nói uy nghiêm của Dương Thắng Lợi vang lên:
- Đang suy nghĩ hàm nghĩa lời nói của đồng chí Kiến Đông sao?
Vừa nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang trả lời như phản xạ có điều kiện:
- Vâng, lời nói Bộ trưởng Kiện Đông rõ ràng không bình thường.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang liền bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời cũng đoán được, xem ra Thạch Kiến Đông vừa rồi gọi điện thoại cho cha vợ mình.
Lập tức, cười nói:
- Cha, Trưởng ban Kiến Đông gọi điện thoại cho cha rồi ạ?
Đối với Dương Thắng Lợi, Nhiếp Chấn Bang cũng không sợ hãi bao nhiêu, không chỉ như thế hai vị bề trên của Nhiếp gia bao gồm tổng bí thư Thẩm và tổng bí thư Lãnh, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ sợ hãi có như vậy. Tâm tính đó Nhiếp Chấn Bang nghĩ là do mình tái sinh, nhìn nhiều những mưa gió ở kiếp trước nên đời này thần kinh của Nhiếp Chấn Bang dường như mạnh mẽ hơn rất nhiều, căn bản là không lo được mất nhiều như vậy. Lời của Nhiếp Chấn Bang vừa mới nói xong trong điện thoại vang lên tiếng quát rất to của Dương Thắng Lợi:
- Nhiếp Chấn Bang, có phải là ‘anh’ cho rằng bây giờ anh đã có thể bắt đầu suy nghĩ đến việc lên chức cán bộ cấp tỉnh Bộ rồi hay không? Hay là anh bây giờ đã tiến vào nòng cốt Cửu Đỉnh? Thật đúng là không biết trời cao đất rộng, có phải vừa mới an phận ở thành phố Vọng Hải hai năm bây giờ lại bắt đầu không an phận rồi hả?
Từng lời nói của Dương Thắng Lợi làm Nhiếp Chấn Bang bối rối: Cha vợ này tính nóng nảy tăng thêm.
Nói mặc dù nói như vậy, nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư, dựa vào sự hiểu biết của mình với cha vợ thì Dương Thắng Lợi tuyệt đối không là người “Bắn tên không đích”.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng hạ giọng nói:
- Cha! Con thấy đây không phải là cơ hội khó có được sao?
Sau k hi nổi nóng, thái độ của Dương Thắng Lợi cũng đã ổn định lại, trầm giọng nói:
- Chấn Bang, suy nghĩ này của con vốn không phải vấn đề lớn, nếu bình thường thì tổng bí thư Thẩm hay những thành viên nòng cốt khác trong Cửu Đỉnh cũng vậy, nhiều ít đều chiếu cố đến suy nghĩ và ý tưởng của con. Nhưng, bây giờ vận may của con không tốt, chủ động đánh vào, gần đây trung ương liên tục thảo luận kế hoạch gây dựng lại ba tỉnh cơ sở công nghiệp cũ là Liêu Đông, Hắc Thủy, Bắc Tam.
Nói nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang như vừa thấy ánh sáng giữa đêm đen, lần này Nhiếp Chấn Bang cũng đã hiểu vì sao một chức vị cấp Bộ lại có thể làm nòng cốt Cửu Đỉnh và các phe phái đều chú ý như thế.
Không ngờ là vậy, trong trí nhớ là vài năm sau mới bắt đầu thực thi kế hoạch gây dựng lại cơ sở công nghiệp cũ tỉnh Bắc Tam bây giờ công khai rồi, ngẫm lại cũng có thể lý giải, ở kiếp này sau khi có mình tham gia thì nhà nước ở trên siêu cường quốc phương bắc kia có lợi ích thật lớn, dự trữ các loại kỹ thuật quân sự, lực lượng kỹ thuật công nghiệp nặng, một số tài sản vô hình này khiến cho TQ từ sau khi cải cách mở cửa cũng đã dần dần thay đổi bản chất với TQ kiếp trước. Kỹ thuật quân sự thay đổi, chiến đấu cơ và mẫu hạm Ngũ Đại kiểu mới cũng đã trang bị cho quân đội, vũ khí lớn trang bị khoa học kỹ thuật làm phong phú thực lực của TQ.
Mặt khác, sự phát triển của công nghiệp nặng có dự trữ hùng mạnh tư liệu kỹ thuật này khiến cho ngành công nghiệp của Hoa Hạ mạnh hơn so với kiếp trước rất nhiều.
Trong phát triển kinh tế có thể kết hợp duy trì được quan điểm phát triển, trong bảo vệ môi trường ngay lúc vừa bắt đầu đã được coi trọng nên bây giờ, kinh tế của TQ phát triển lâu dài càng mạnh hơn, ít bong bóng hơn nhiều với ngày trước. Thực thi kế hoạch phục hồi căn cứ công nghiệp tỉnh Bắc Tam cũng là hoàn toàn hợp lý.
Việc nhỏ quan trọng nhất trong kế hoạch phục hồi chính là hoàn cảnh, Chủ tịch tỉnh phân công quản lý công nghiệp hai tỉnh Hắc Thủy và Cực Lăng tạm thời không điều chỉnh gì. Còn tỉnh Liêu Đông này do Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công nghiệp đột nhiên qua đời nên vị trí này đương nhiên liền trở thành mục tiêu các phe phái phải tranh giành.
Đừng nghĩ vị trí này bây giờ bình thường, ngay cả ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng không phải, nhưng về lâu dài theo việc tiến hành từng bước của kế hoạch phục hồi thì mặt này lại ẩn chứa chiến tích to lớn. Có thể nói thế này, có chức vụ này, chỉ cần không xúc phạm kỷ luật Đảng, quốc pháp thì sẽ được đưa vào danh sách cấp Bộ trưởng, chẳng trách nhiều người tranh giành như vậy.
Nghĩ vậy Nhiếp Chấn Bang chẳng những không sợ hãi gì mà ngược lại còn có hưng phấn, nói với Dương Thắng Lợi:
- Cha, cha có ý kiến gì đối với chức vị này không?
Những lời này, làm Dương Thắng Lợi có chút bất đắc dĩ, đứa con rể này lá gan quá lớn, nhưng nghĩ đến Nam lão vẫn ẩn cư, Dương Thắng Lợi cũng hiểu là còn vị này thì trong nước không có người nào dám làm gì Nhiếp Chấn Bang, lập tức nói:
- Con muốn cho cha tác động giúp
Lời nói rất thẳng làm Nhiếp Chấn Bang cũng hơi ngượng ngùng, đầu bên kia điện thoại Dương Thắng Lợi trầm ngâm một chút, cũng nghiêm túc nói:
- Chấn Bang, những lời vừa rồi cha nói không phải là nói đùa, con phải hiểu bản thân con bây giờ cũng chỉ là vẽ cấp Bộ.
Tay đưa ra dài quá đối với con cũng không có lợi mà ngược lại sẽ làm cho người ta phản cảm, ở đây bao gồm cả tổng bí thư Thẩm, con hiểu chưa? Chuyện này, con đừng quan tâm: Trong mưu tôi có số.
Dừng một chút, Dương Thắng Lợi tiếp tục nói:
- Lâm Mặc Hàn ở thành phố Cương Thành ở các mặt cũng có ưu thế, có thể thành công hay không phải xem kết quả con triển khai ở tỉnh Liêu Đông này thế nào. Con hiểu ý của cha không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận