Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 842:

Giải phóng quân đến rồi
Con đường tiếp theo quả nhiên như suy đoán lúc trước của Võ Lập, càng ngày càng khó đi. Thậm chí trước 10 km này có thể nói là hoàn toàn không có đường.
Sức tàn phá của trận động đất này, người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Đường núi phía trước, khó mà vượt qua nổi. Phía trước xung quanh toàn là những tảng đá lớn, bùn đất lô nhố, cây cối ngổn ngang, tiến về phía trước một bước, đều phải dùng cả chân tay, có thể nói là nửa bước cũng khó.
10km cuối cùng này tiêu tốn hơn 4 tiếng đồng hồ của Nhiếp Chấn Bang. Không ai dự đoán được trước điều này.
Lúc trời vừa sáng, cách nội thành Di Châu chỉ còn 10 km, nghỉ ngơi giữa đường 1h đồng hồ. Lúc nhìn thấy chân núi của thành phố Di Châu, đã là 6h20 sáng
Giờ phút này cảnh tượng đập vào mắt khiến Nhiếp Chấn Bang và các chiến sĩ bên cạnh phải kinh ngạc.
Thành phố Di Châu, lúc Nhiếp Chấn Bang đến Ba Thục nhậm chức cũng đã tới Di Châu một lần.
Trong trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang, thành phố Di Châu lúc đó mặc dù là thành phố cấp 3, diện tích cũng chỉ lớn hơn thị trấn một chút, nhưng khá sầm uất, cũng có không ít nhà cao tầng.
Nhưng thành phố Di Châu hiện tại đã thành một đống hoang tàn, phóng tầm mắt nhìn chỉ còn hơn 10 cây xơ xác đứng đơn độc.
Trong đó có một tòa nhà đã sụp đổ một phần. Các phòng thoạt nhìn như đang lung lay sắp đổ, trông rất giống như mô hình phân tích xây dựng.
Trên đường phố có không ít người dân đang dắt díu nhau, mặt đầy bụi bẩn, đi từng bước một về phía ngoài ngọn núi lớn.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số người đang khóc.
Tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang bị chấn động, trường hợp này không tận mắt nhìn thấy thì khó mà có thể cảm nhận được. Nhiếp Chấn Bang nói với người bên cạnh:
- Mau đi hỏi tình hình trong thành phố một chút.
Đoàn của Nhiếp Chấn Bang từng người một vừa ra khỏi dường núi, vốn dĩ cho rằng sẽ được đi trên quốc lộ của Di Châu, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không nhìn ra đường ở đâu nữa rồi.
Sắc mặt của dân chúng ven đường không tức giân, không mục tiêu, đã vô vọng, vừa nhìn thấy đoàn Nhiếp Chấn Bang đến mọi người liền đứng lên.
Trong số những người đó đột nhiên có tiếng của một người đàn ông hô lên:
- Giải phóng quân đến rồi, giải phóng quân đến rồi, chúng ta được cứu rồi!
Đây là tiếng hô phát ra từ chính nội tâm, nói từ góc độ tâm lý là là tiếng kêu cứu của con người trong thời khắc nguy nan, bất lực nhất. Bọn họ cần một tiếng hò hét, thành phố Di Châu lặng im bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Từ ngày hôm qua đến giờ, cả 18 tiếng đồng hồ, tất cả dân chúng Di Châu đã phải trải qua nỗi kinh hoàng, bất lực và sợ hãi. Lúc tinh thần của họ bị sụp đổ, giải phóng quân của quốc gia đã đến. Điều này giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa, khiến cho tình thần của người ta phấn chấn. Mọi người cũng không bàng hoàng nữa, tất cả mọi người đều đã có hy vọng được cứu.
Tiếng hô này như có sức lây lan, truyền ra khắp thành phố Di Châu.
Lúc này, qua một đêm không ngừng dư chấn, tất cả dân chúng may mắn sống sót còn chưa biết nên làm gì. Đột nhiên có tiếng hô, toàn bộ dân chúng Di Châu cũng hô lên.
Lúc này tất cả dân chạy nạn đã tụ tập lại quảng trường trong thành phố Di Châu.
Họ dựng tạm lều vải, Phó chủ tịch thành phố Di Châu Hình Quốc Phong cũng từ trong lều đi ra.
Nhìn phía xa, Hình Quốc Phong trầm giọng nói:
- Tiểu Mã, chuyện gì thế? Có phải bộ đội đến không?
Tiểu Mã, là thư ký của Hình Quốc Phong, nhìn hai hốc mắt lõm xuống, đỏ bừng của Hình Quốc Phong mà đau lòng nói:
- Chủ tịch, ngài hãy đi nghỉ ngơi đi, cả một ngày rồi ngài chưa chợp mắt.
Hình Quốc Phong khoát tay tức giận nói:
- Tiểu Mã, cậu sao thế? Có còn nguyên tắc nữa hay không? Bây giờ là lúc để nghỉ ngơi sao? mau gọi Cục trưởng Cục Công an thành phố đến đây, chúng ta đi đón các đồng chí bộ đội.
Ven nội thành thành phố Di Châu, Nhiếp Chấn Bang và đội xung kích nhìn thấy những dân chúng này, vẻ mặt của họ đều tươi cười, lúc này đây tâm trạng mọi người đều rất phấn khởi.
Vào thời điểm này, tất cả các chiến sĩ đều hiểu hàm nghĩa thực sự trong câu nói của Vệ Quốc, đó không phải chỉ là câu khẩu hiệu đơn thuần mà là sự kỳ vọng của dân chúng.
Nhiếp Chấn Bang đi lên trước một bước, cầm tay một người đồng hương vội vàng nói:
- Người đồng hương, chúng tôi rất xin lỗi, tình hình trong thành phố thế nào rồi?
Vừa nhắc đến tình hình trong thành phố, người đàn ông vốn dĩ còn đang tươi cười thì bỗng nhiên ngồi chổm hổm xuống, khóc nức nở:
- Hết rồi, tất cả đều hết rồi, cả một thành phố bị sụp đổ, hoang tàn hết rồi. Bệnh viện đổ rồi, chính phủ đổ rồi, những đứa trẻ kia bị chôn vùi hết rồi. Tất cả đều bị chôn vùi hết rồi. Đồng chí giải phóng quân, các đồng chí nhất định phải cứu bọn họ. Nhất định phải cứu bọn họ.
Từ trước đến nay, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ nặng nề như vậy. Nhiếp Chấn Bang liền quay đầu lại trầm giọng nói:
- Có mọi người ở đây, mục tiêu ở ngay phái trước, tiến vào nội thành Di Châu.
Lúc này, ở bên đường những người dân đi đến đều đứng lại nhìn 30 chiến sĩ giản dị. Người đàn ông lúc đầu hô giải phóng quân đến rồi lại nói một lần nữa:
- Thưa bà con, thưa các anh chị, các chú, các bác, hãy dừng lại nghe tôi nói một câu. Giải phóng quân đến rồi, sẽ còn nhiều người nữa đang tiến quân về đây. Thưa bà con, người thân của chúng ta, bạn vè của chúng ta lúc này đang bị chôn vùi trong đống hoang tàn. Lúc này, thưa bà con chúng ta đi ra ngoài, chúng ta đi đến chỗ nào đây? Nơi này, Di Châu này, là nhà của chúng ta. Lúc này, người thân của chúng ta còn đang kêu khóc dưới đống hoang tàn kia, chúng ta cứ nhẫn tâm như vậy mà bỏ đi sao?
Tiếng của người đàn ông kia vang cả đất trời, thốt ra từ đáy lòng khiến tất cả các dân chúng đang chạy đều phải dừng lại, có người dường như đang thoáng suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này, người đàn ông lại nói tiếp:
- Thưa bà con, một phương gặp nạn, 8 phương trợ giúp, chúng ta nhẫn tâm bỏ người thân của mình mà đi sao? Chúng ta phải đi cứu họ, giải phóng quân đến rồi thì chúng ta sợ gì chứ?
Vừa dứt lời thì có người hô lên:
- Quay về, đi theo giải phóng quân cứu người thôi.
Cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang cũng không biết, nhưng, ở ven đường, những người dân đang đi từng bước một cách vô hồn, đột nhiên đổi hướng chạy vào thành phố Di Châu. Chỉ chưa đầy 10 phút, những người ở ngoài thành phố đã nhận được tin và nhanh chóng đi vào thành phố. Tình hình mới nhất là Phó chủ tịch thành phố Di Châu Hình Quốc Phong và cục trưởng Cục công an Thường Vệ Quốc đã có trong đám người đó.
Nhìn thấy giải phóng quân đến, hai người chạy ra đón. Hình Quốc Phong nói:
- Đồng chí giải phóng quân, các đồng chí ở đơn vị nào, tôi là Phó chủ tịch thành phố Di Châu Hình Quốc Phong, vị này là cục trưởng Cục công an Thường Vệ Quốc.
Ông ta vừa nói xong thì Nhiếp Chấn Bang hạ mũ của mình xuống nhìn dân chúng phía trước, những người còn may mắn sống sót trong trận động đất. Lúc này, sắc mặt của họ vô cùng khói coi, bẩn, phờ phạc nhưng đều ánh lên niềm hi vọng.
Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Hình Quốc Phong, các lãnh đạo Thành ủy khác của thành phố Di Châu đâu? Ngụy Đại Dũng đâu?
Hình Quốc Phong vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang thì ngây cả người gia. Lúc này, câu nói của Nhiếp Chấn Bang đã khiến ông ta tỉnh ngủ. Lúc chủ tịch Nhiếp đến thành phố Di Châu điều tra, Hình Quốc Phong cũng từng đi theo bên cạnh tiếp đón. Tuy không nói chuyện nhưng bộ dạng của Chủ tịch Nhiếp thì ông ta vẫn nhớ.
Đang mơ hồ nhận ra, ông ta nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ… Chủ tịch Nhiếp.
Vừa nói xong thì thiếu tá của đội đột kích ở bên cạnh liền nói:
- Này đồng chí, anh không có nhìn nhầm. Vị này chính là chủ tịch tỉnh Ba Thục Nhiếp Chấn Bang, đến khu thiên tai trong thời gian nhanh nhất. Đêm qua, Chủ tịch Nhiếp đi cùng chúng tôi hơn 10km đường bộ. Cả tối không nghỉ chạy đến đây.
- Chỉ tịch Nhiếp, Chủ tịch Nhiếp đến rồi.
- Thưa bà con, Chủ tịch Nhiếp đến rồi, đất nước không quên chúng ta, đất nước không vứt bỏ chúng ta. Chủ tịch Nhiếp đến rồi.
- Chỉ tịch Nhiếp, tốt quá rồi. Đi hơn 100 dặm đường rừng, người bình thường không thể trụ nổi đâu.
Đám người náo nhiệt hắn lên. Giải phóng quân đến khiến họ tràn đầy hi vọng, như vậy, sự xuất hiện của Nhiếp Chấn Bang như một người có trái tim mạnh mẽ làm cho mọi người tràn đấy lòng tin.
Hình Quốc Phong và Thường Vệ Quốc chạy ra chào đón. Hình Quốc Phong nói:
- Chủ tịch, sáng hôm qua, ủy viên Thành ủy thành phố Di Châu mở cuộc họp thường ủy theo thông lệ. Tất cả các ủy viên thường vụ đều bị chôn dưới đống hoang tàn.
Nhiếp Chấn Bang nghe đến đây, trong lòng thấp thỏm, cuối cùng thì vẫn đến chậm. Không ngờ, cả một bộ máy lãnh đạo của Thành phố Di Châu đều bị chôn vùi. Khó mà tưởng tượng nổi, từ hôm qua đến giờ không có sự chỉ đạo của chính quyền thì dân chúng vượt qua cơn hoạn nạn thế nào?
Hơi trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Đồng chí Hình Quốc Phong, không cần nói nhiều nữa, tình hình thiên tai hiện tại của thành phố Di Châu thế nào? Tình hình thương vong ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận