Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1094: Đến Giang Châu.

Từ sân bay Hồng Thành bay thẳng đến sân bay Giang Châu tỉnh Giang Bắc, đúng ba giờ rưỡi chiều, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Giang Châu.
Lần này, Nhiếp Chấn Bang vô cùng khiêm tốn. Chuyện như thế này, phía tỉnh Giang Bắc cũng không muốn cho nhiều người biết. Nếu không phải vụ án thật sự cần thiết thì người đứng đầu Tỉnh ủy Giang Bắc là Vương Thành Long tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Trần Á Chu gọi điện nhờ Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang và Trần Nhạc giống như các hành khách bình thường khác, đi từ lối ra của sân bay.
Ở cửa sân bay, Nhiếp Chấn Bang và Trần Nhạc vừa ra đến nơi đã có người chạy ra đón chào. Vẫn là người quen cũ của Nhiếp Chấn Bang, trước kia là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc của thành phố Lương Khê, Ôn Ngọc Hòa.
Từ khi Nhiếp Chấn Bang rời khỏi Lương Khê đến giờ cũng đã khoảng mười bốn năm. Năm đó, Ôn Ngọc Hòa cũng đã trên dưới bốn mươi, bây giờ ông ta cũng đã hơn năm mươi rồi.
- Chủ tịch, nhiều năm không gặp, thần thái ngài vẫn như vậy.
Năm đó, khi Nhiếp Chấn Bang nhậm chức ở thành phố Lương Khê, là Chủ tịch thành phố nên Ôn Ngọc Hòa gọi là “Chủ tịch” cũng không sai.
Nói xong, Ôn Ngọc Hòa cũng đưa tay ra bắt tay với Trần Nhạc, cười nói:
- Cục trưởng Trần, nhiều năm không gặp rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Lão Ôn, nhiều năm không gặp nhưng anh cũng không thay đổi mấy.
Hiện giờ, Ôn Ngọc Hòa đã là Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy của tỉnh Giang Bắc nên được Bí thư Vương Thành Long ủy thác. Hơn nữa, dù sao, Ôn Ngọc Hòa cũng coi như là người quen của Nhiếp Chấn Bang cho nên nhiệm vụ đón Nhiếp Chấn Bang lần này đương nhiên là sẽ giao cho ông ta.
Về chuyện xe, Ôn Ngọc Hòa đã suy xét tới tính cách của Nhiếp Chấn Bang, không thích đi Audi lớn hoặc là kiểu xe việt dã gây sự chú ý, nên đã sắp xếp một chiếc xe thương vụ rất bình thường.
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi sân bay, Nhiếp Chấn Bang nghiêm mặt nói:
- Anh Ôn, đi thẳng tới quân khu đi. Phía Bí thư Vương để tôi giải thích. Nói ra không sợ anh chê cười, anh cũng biết năm đó Dịch Quân là Trưởng ban Thư ký thành phố. Xảy ra chuyện lớn như vậy, không riêng gì là sự sỉ nhục đối với Lương Khê mà cũng khiến tôi hết sức đau lòng. Tôi muốn đi gặp Dịch Quân trước.
Nói tới đây, tâm tình của Ôn Ngọc Hòa cũng trầm trọng theo. Không biết, tâm trạng của Ôn Ngọc Hòa có thật sự như thế không nhưng ít nhất biểu hiện bên ngoài lúc này như vậy cũng vẫn rất tốt.
Đây là năng lực của một Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy. Làm quản gia, là Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, dù là ở tỉnh nào thì tính chất cũng đều giống nhau. Nhìn biểu hiện của Ôn Ngọc Hòa có thể thấy ông ta là con người khéo léo.
Gọi điện thoại xong, sau khi Ôn Ngọc Hòa báo cáo tin tức với Vương Thành Long liền cười nói:
- Nếu lãnh đạo đã muốn như vậy thì chúng ta tới quân khu trước.
Nhiếp Chấn Bang rất quen thuộc đối với quân khu tỉnh Giang Bắc. Vừa xuống xe, nhìn tòa nhà mười hai tầng ở trước mắt, Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên.
Bên cạnh, Ôn Ngọc Hòa mỉm cười giới thiệu
- Lãnh đạo cũ, nhà khách quân khu cũ đã bị phá đi rồi. Đây là nhà khách mới xây.
Nhiếp Chấn Bang và Trần Nhạc ra khỏi thang máy ở tầng bốn của nhà khách quân khu. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Giang Bắc Trần Á Chu cũng đã chạy ra đón chào:
- Bí thư Nhiếp, làm phiền ngài rồi.
Nói xong, Trần Á Chu ra hiệu:
- Đồng chí Dịch Quân hiện giờ được bố trí ở gian Sơn. Để tôi đưa ngài qua.
Dưới sự dẫn đường của Trần Á Chu, mọi người tới cửa Sơn 3, là một căn phòng rất bình thường. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Trần Á Chu nói:
- Chủ nhiệm A Chu, tôi có thể nói chuyện một mình với Dịch Quân không?
Lời của Nhiếp Chấn Bang tuy rằng có ý hỏi ý kiến nhưng biểu hiện bên ngoài của Nhiếp Chấn Bang lại là của kẻ bề trên, thái độ lại có một sự chân thật đáng tin.
Trần Á Chu hơi ngạc nhiên, cũng gật đầu nói:
- Đương nhiên là có thể. Bí thư Nhiếp, mời ngài.
Nhiếp Chấn Bang xoay tay nắm cửa, đi vào trong phòng. Lúc này, Dịch Quân đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, người hơi tiều tụy, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Nghe tiếng mở cửa, Dịch Quân cũng không động đậy, nói luôn:
- Lại tới nữa? Tôi nói rồi, trong chuyện của tôi không có gì để nói cả. Tất cả cứ làm theo tổ chức đi. Nên như thế nào thì làm như thế. Dù có bắn chết tôi thì Dịch Quân tôi cũng không có nửa câu oán trách.
Nghe Dịch Quân nói, ý định vừa vào cửa liền mắng một trận xối xả của Nhiếp Chấn Bang liền không còn nữa. Đi vào trong phòng, rút ghế ra ngồi, Nhiếp Chấn Bang nhìn Dịch Quân nói:
- Còn tốt, tới lúc này rồi cũng không khiến cho tôi mất mặt, dám làm dám chịu.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dịch Quân đang nằm trên giường vốn còn có chút bất cần đời bỗng trở nên chết lặng, mở mắt, ngồi thẳng dậy. Nhìn người trước mặt, Dịch Quân tỏ vẻ khó tin, sau đó liền đứng dậy.
Đây là thói quen đã thành từ khi còn làm thư ký. Ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân bất kể thế nào cũng chỉ là một thư ký nhỏ bé.
- Chủ… Chủ tịch? Sao ngài lại tới đây?
Dịch Quân cảm giác mình như đang mơ.
Nhìn Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang khẽ cười một cái, cầm chiếc gạt tàn ở bên cạnh, nói:
- Sao? Tôi không thể tới đây sao? Nhìn thấy tôi có phải cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ tới không? Ngoài ra, cậu có phải cũng cảm thấy có chút áy náy không? Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch, cách xưng hô quen thuộc biết bao nhiêu. Dịch Quân rất nhớ thời gian công tác ở huyện Lê. Lúc đó, lãnh đạo đã nói một câu:
- Tiểu Dịch, gọi điện thoại cho Trần Nhạc, nói cho anh ta biết, không biết là tình hình như thế nào, bảo anh ta đứng vững cho tôi.
Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi. Bây giờ, cảnh còn nhưng người thì đã thay đổi. Thư ký năm đó bây giờ đã trở thành phạm nhân. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhưng vui vẻ của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân vẫn rất hiểu tính cách của Nhiếp Chấn Bang.
Dịch Quân đứng thẳng tắp, vừa không dám ngồi xuống, vừa không dám động đậy, chân tay luống cuống, có chút chán nản, thấp giọng nói:
- Lãnh đạo, tôi đã phụ sự tín nhiệm của ngài, phụ sự dạy bảo của ngài, phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo.
Ba chữ “phụ lòng” này đủ dể chứng minh vị trí của Nhiếp Chấn Bang ở trong lòng Dịch Quân.
Nhìn Dịch Quân trước mắt, bốn mươi tuổi, thân hình đã phát tướng. Trước kia chỉ là một cậu nhóc gầy gò, giờ đã trở thành lãnh đạo tai to mặt lớn. Đi ra ngoài, không cần ai giới thiệu, mọi người đều hiểu được, đây chính là lãnh đạo.
Quần áo trên người nhìn thì đơn giản nhưng lại rất xa xỉ. Đây là hàng đặt ở nước ngoài được may thủ công. Chỉ chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng với chiếc quần tây mầu sẫm này, giá trị ít nhất cũng không dưới ba mươi nghìn tệ.
- Thay đổi rồi, Tiểu Dịch. Thời gian mười mấy năm, tôi thiếu chút nữa là không nhận ra cậu rồi.
Nhiếp Chấn Bang thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói một mình, nhưng lại nói rõ để Dịch Quân có thể nghe được.
Nhìn thấy Dịch Quân có vẻ xấu hổ, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên cao giọng, nhìn Dịch Quân nói:
- Tiểu Dịch, vừa rồi cậu nói ba chữ “phụ lòng, tôi rất tán thành. Nhưng tôi muốn sửa một chút. Cậu không phụ lòng tôi, là cậu phụ sự bồi dưỡng của Đảng và Nhà nước, phụ sự kỳ vọng của nhân dân, phụ sự tín nhiệm của tổ chức với cậu.
Vừa dứt lời, trong phòng liền trở nên im lặng, Im lặng đến đáng sợ. Lúc này, đến một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe rõ tiếng.
Lúc này, Dịch Quân đưa hai tay bịt kín mặt, ngồi xổm xuống, khóc thút thít. Cảnh tượng này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút chua xót, đứng lên đi tới bên cạnh Dịch Quân, vỗ vỗ vai Dịch Quân, trầm giọng nói:
- Tiểu Dịch, cậu đi theo tôi lâu như vậy, tính cách của tôi cậu cũng biết. Phạm sai lầm không đáng sợ, phạm tội cũng không đáng sợ, giống như cậu nói, cho dù là bắn chết cũng không đáng sợ. Nếu đã sai lầm, dám dũng cảm đối mặt, nhìn thẳng vào sai lầm, đó mới là người đàn ông. Đó mới là người đàn ông Tây bắc. Nhưng bây giờ cậu trốn tránh như vậy, là sao? Không lẽ cậu đến dũng khí để thừa nhận sai lầm cũng không có sao?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, thở dài nói:
- Lần này, không riêng tôi mà Trần Nhạc cũng tới. Cậu nói chuyện với anh ấy đi.
Nhiếp Chấn Bang đi tới cửa phòng, liền dừng lại:
- Tiểu Dịch, cho dù cuối cùng có là án tử hình thì cũng đừng để cho người ta khinh thường, đừng để người nhà cậu khinh thường.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Dịch Quân hơi run rẩy, ngẩng đầu lên. Dịch Quân bây giờ đã khác xa so với năm xưa. Hốc mắt trũng sâu nhìn vào vách tường.
Trần Nhạc từ ngoài đi vào. Lúc này, ánh mắt của Trần Nhạc có chút phức tạp. Đều là cán bộ xuất thân từ Tây bắc, Dịch Quân gặp chuyện này, tâm trạng của Trần Nhạc cũng không vui.
Ngồi xuống, Trần Nhạc móc một bao thuốc lá Trung Hoa, châm một điếu, đưa cho Dịch Quân, nói:
- Hút không? Rất sạch, mua bằng chính tiền lương của tôi.
Nghe được câu này, Dịch Quân có chút xấu hổ, nhận lấy, hít một hơi thật sâu rồi ngửa đầu nói:
- Lão Trần, thật có lòng.
Không nói quá nhiều, nhưng ý tứ thì mọi người đều hiểu. Chỉ có tiền của mình mới có thể thoải mái. Bản thân là của mình, anh không thể vì mất đi hy vọng và tiền đồ mà đánh mất đi phương hướng của bản thân. Một quốc gia có bao nhiêu lãnh đạo cấp tỉnh, lại có bao nhiêu lãnh đạo cấp sở, cục. Đi tới cấp bậc này đã là khá hơn rất nhiều người rồi, còn có gì mà không hài lòng nữa. Không thể vì tiền đồ mà trở thành lý do tham nhũng. Lúc này, Dịch Quân hiểu ra thì đã quá muộn.
Im lặng một hồi lâu, Dịch Quân dí đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Lão Trần, cảm ơn. Cảm ơn anh, nhờ anh nói với Bí thư Nhiếp một câu giúp tôi, tôi rất xin lỗi Nhà nước và nhân dân. Bảo Ủy ban Kỷ luật vào đi.
Thấy vậy, Trần Nhạc vui mừng gật đầu, vỗ vỗ vai Dịch Quân nói:
- Dịch Quân, đừng nản chí. Cuộc đời còn rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận