Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1131: Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhiếp Chấn Bang nói xong, chỉnh lại quần áo của mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, có khí thế của vẻ bề trên. Là nhân vật đứng đầu của Tỉnh ủy, không kiêu ngạo, không ưa nịnh, đó là khí độ nhất định phải có. Giờ phút này, ở trước mặt Diệp Định Bang, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngoại lệ.
Không nói tới quan hệ giữa hai người, không nói tới chuyện gia thế bối cảnh, chỉ nói về năng lực thì Diệp Định Bang hoàn toàn không phải đối thủ của Nhiếp Chấn Bang. Tên một người là Định Bang, một người là Chấn Bang cũng đã nói lên sự mạnh hơn không ít của Chấn Bang.
Điều này, nhìn từ sự phát triển của con cháu nhà họ Diệp, con trai thứ hai nhà họ Diệp là Diệp Vĩ Bang hiện giờ đang giữ chức Trung tướng Tham mưu trưởng quân khu Việt Châu. Đó chính là sự khác biệt. Quân phân khu tỉnh và đại quân khu không thể giống nhau.
Ngoài ra, luận theo chức vụ, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một của tỉnh ủy Lũng Tây, bản thân cũng đã nhập cục. Ngược lại, Diệp Định Bang chỉ là một thành viên tỏng bộ máy thường vụ tỉnh ủy, hơn nữa, xếp hạng còn gần cuối, chức vụ trong Đảng lại càng không thể so sánh nổi.
Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang không thể nào ăn nói khép nép được. Đây không phải là chiêu hiền đã sĩ, như vậy là tự đánh vào mặt mình. Nếu thật sự làm như vậy thì khó mà đứng vững được ở Lũng Tây.
Những gì cần nói cũng đã nói rõ, tình thế hỗn loạn trước nay chưa từng có của Lũng Tây, sự phát triển mạnh mẽ mà Lũng Tây chưa từng có, tất cả đều nói cho Diệp Định Bang.
Tỉnh Lũng Tây có một vị trí hết sức quan trọng ở trên bản đồ quy hoạch. Phát triển kinh tế của Lũng Tây, biến nơi này thành trung tâm của Tây Bắc, thậm chí hình thành một tam giác kinh tế ở xung quanh tỉnh Lũng Tây.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì có thể nhìn ra được từ sự nhập cục của mình. Bao năm nay, chỉ có người đứng đầu bốn thành phố trực thuộc trung ương và Việt Đông là nhập cục. Từ điểm này cũng đủ để chứng minh, địa vị của Lũng Tây đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vỗ vỗ vai Diệp Định Bang, nụ cười trên mặt Nhiếp Chấn Bang ngừng lại:
- Anh họ, có cơ hội thì qua lại nhiều một chút. Có thể cùng nhau làm việc ở cùng một tỉnh, đấy chính là duyên phận khó có được.
- Bí thư, nhất định, nhất định sẽ tới thỉnh giáo Bí thư.
Diệp Định Bang cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bỏ cái gọi là sĩ diện xuống.
Nói tới đây, Diệp Định Bang cũng đã hiểu. Năng lực của mình có hạn, muốn leo lên cũng chỉ có thể dựa và thuyền lớn. Thuyền lớn có điểm tốt của thuyền lớn, có thể ngược sóng ngược gió mà đi lên,
Nhiếp Chấn Bang có chút vui mừng. Cách xưng hô đã thay đổi, điều này chứng tỏ, Diệp Định Bang đã thông suốt. Thông suốt là tốt, có sự ủng hộ của Quân phân khu, có sự ủng hộ của quân đội, mình ở Lũng Tây, tuy rằng vẫn không thể nắm được Ủy ban Chính trị Pháp luật trong tay nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt. Chủ tịch Mao Trạch Đông có câu “thương can tử lý xuất chính quyền” quả là không sai.
(Thương can tử lý xuất chính quyền: súng đạn sinh ra chính quyền.)
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang đi làm bình thường. Bảy giờ năm mươi phút, tới văn phòng, Hạ Cương đã tới. Văn phòng cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Tuy rằng, tòa nhà trụ sở của Tỉnh ủy có nhân viên bảo vệ, nhưng trong trụ sở có một thông lệ bất thành văn, đó là bình thương, cán bộ cấp tỉnh bộ, bao gồm lãnh đạo cấp thứ trưởng trở lên sẽ không dễ dàng để nhân viên bảo bệ đi vào văn phòng.
Đến cấp độ này, rất nhiều thứ đều cần phải giữ bí mật. Phương án kế hoạch phát triển của tỉnh, điều chỉnh nhân sự trong tỉnh, các quy định, chính sách cho địa phương, … rất nhiều vấn đề đều phải giữ bí mật. Trước khi hình thành phương án và được phép công bố thì không thể để lộ ra ngoài.
Như vậy, về cơ bản, công tác vệ sinh văn phòng đều là do thư ký chuyên trách đảm nhiệm. Làm vệ sinh như thế nào cũng đã trở thành một trong những tiêu chuẩn để cân nhắc chọn thư ký.
Đối với Hạ Cương, Nhiếp Chấn Bang coi như cũng vừa ý. Tối qua, sau khi thử Hạ Cương thì hôm nay ở trong tỉnh cũng không có tin đồn gì. Tạm thời mà nói, Hạ Cương cũng không tệ.
Buổi sáng, Nhiếp Chấn Bang tập trung nghiên cứu con đường phát triển kinh tế của tỉnh Lũng Tây. Tỉnh Lũng Tây cũng là một nơi có tiềm năng. Là cố đô ngàn năm, nơi này có lịch sử phát triển lâu đời, hơn nữa, cũng có không ít phong cảnh và nhiều dân tộc cùng chung sống, tạo điều kiện cho phát triển du lịch.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những nơi này đều là những địa điểm du lịch đã có tiếng, đến bây giờ đã được khai thác thành thục. Thế cục của Lũng Tây và Hồng Giang không giống nhau. Hồng Giang non xanh nước biếc, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Lũng Tây là vùng rừng thiêng nước độc, những nơi có thể phát triển du lịch thì đều đã khai thác rồi. Tiềm lực đã lớn như vậy nên rất khó có thể khai thác thêm. Con đường du lịch đã bị chặn đứng.
Về phương diện khác, nền công nghiệp ô tô là một nguồn sinh lực của thành phố Thi An. Nhưng phương diện bảo vệ môi trường cũng không khả thi. Ngành khai thác dầu mỏ và sản xuất ô tô đều là những ngành tiêu tốn nhiều năng lượng, nhất là khai thác dầu mỏ. Hóa chất từ dầu mỏ càng là một nguyên nhân gây ô nhiễm cao. Điểm mấu chốt của Lũng Tây, xây dựng và phát triển kinh tế chỉ là một phần, bảo vệ môi trường mới là vấn đề chủ yếu.
Thậm chí, ở trong mắt Nhiếp Chấn Bang, bảo vệ môi trường còn quan trọng hơn cả phát triển kinh tế. Ngay từ khi bắt đầu Nhiếp Chấn Bang đã nổi tiếng vì điều này. Từ kỳ tích ở Tân Lê đến hình thức của Vọng Hải, những thứ này đều đã trở thành thương hiệu của Nhiếp Chấn Bang. Sự phát triển của Hồng Giang lại càng điển hình.
Tới Lũng Tây, đương nhiên không thể tự phá hỏng thương hiệu của mình.
Lũng Tây hiện giờ, duy nhất có thể suy tính đến chính là việc phát triển ngành công nghiệp và phát triển ngành công nghiệp công nghệ cao. Làm thế nào để cân bằng hai yếu tố này. Đây là một vấn đề mà Nhiếp Chấn Bang đang mắc phải, cũng là một vấn đề nhất định phải suy nghĩ.
- Tiểu Hạ, cậu tới kho tài liệu, lấy cho tôi tài liệu thống kê về công nghiệp toàn tỉnh ba năm gần đây.
Nhiếp Chấn Bang nhấc chiếc điện thoại nội tuyến, gọi cho Hạ Cương.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói Hạ Cương vang lên:
- Vâng, thưa Bí thư.
Không đến mười phút, Hạ Cương đã ôm đến một xấp tài liệu dày cộp. Ở phía sau Hạ Cương là Lưu Hiểu Mẫn, trên tay cũng đang ôm một chồng tài liệu.
Nhìn thấy Lưu Hiểu Mẫn, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên.
- Bí thư, vừa rồi đúng lúc gặp Tiểu Hạ, nghe nói Bí thư muốn số liệu về công nghiệp. Tôi cũng vừa hay đang không có việc gì nên giúp Tiểu Hạ một chút. Tài liệu tương đối nhiều, một mình cậu ấy thì khó mà lấy được hết nên đi cùng nhau một chuyến.
Lưu Hiểu Mẫn cười nói.
- Tiểu Hạ, mau đỡ tài liệu cho Trưởng ban Thư ký.
Nhiếp Chấn Bang tự mình tới bên cạnh bình nước nóng, lấy cho Lưu Hiểu Mẫn một tách trà:
- Đồng chí Hiểu Mẫn, vất vả rồi, uống chén trà đi.
Lưu Hiểu Mẫn đúng là người kỳ lạ. Dường như, bà ta luôn xuất hiện trong những giây phút quan trọng. Người phụ nữ này có một loại khả năng nhạy bén thiên phú. Có thể đi đến được vị trí hiện nay cũng không phải là không có lý do.
Lưu Hiểu Mẫn cũng không ngồi lại lâu. Thái độ và giọng điệu của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Hiểu Mẫn cũng có thể cảm nhận được. Lãnh đạo đã không giữ mà cứ ở lại làm chướng mắt thì đúng là không sáng suốt. Tới và để lại ấn tượng cho lãnh đạo là đủ rồi.
Dục tốc bất đạt, thời gian ngắn như vậy đã muốn ngồi vững trên ghế Trưởng ban Thư ký là điều không thực tế. Hơn nữa, Lưu Hiểu Mẫn tin rằng vẫn cần phải biểu hiện thực tế. Bí thư cũng không phải một thằng nhóc mới ra đời mà chỉ cần nói mấy câu, vài biểu hiện mà đã có thể tin tưởng tuyệt đối. Trở nê thân cận cần một quá trình, trong đó có cả biểu hiện trong công việc thường ngày cùng với thái độ làm việc. Đó đều là những tiêu chuẩn phải cân nhắc.
Lưu Hiểu Mẫn không vội. Trước mắt có thể thấy Nhiếp Chấn Bang cũng không có ý định thay đổi. Lưu Hiểu Mẫn hiểu rõ đây là cơ hội của mình, còn có thể nắm được cơ hội này hay không thì phải trông vào chính bản thân mình, không ai có thể giúp đỡ được. Hạ Cương cũng vậy, đều phải tự thân mà đi.
- Bí thư, tôi nghe nói, phía thành phố Kim An đã có tin tức về. Vụ án của tập đoàn Triệu thị, tổ chuyên án đã có đột phá quan trọng. Bên Sở đã lấy được căn cứ quan trọng.
Sau khi Lưu Hiểu Mẫn đi rồi, Hạ Cương liền nói.
Nhiếp Chấn Bang có chút bất ngờ. Công tác của Hạ Cương quả thật rất tốt. Làm thư ký, ngoại trừ phải gánh vác công tác chuyên trách ở bên ngoài thì thư ký còn phải đảm đương trách nhiệm là người phát ngôn và tai mắt của lãnh đạo. Đôi khi, một suy nghĩ mà lãnh đạo không tiện nói ra thì cần thư ký truyền ra ngoài. Có khi một tin tức gì đó ở bên ngoài mà lãnh đạo không tiện tìm hiểu thì cần phải có thư ký đi ra ngòa nghe ngóng.
Đương nhiên, điều này chỉ là đối với những thư ký cấp cao. Không cần lãnh đạo ám chỉ hoặc nói ra cũng có thể làm tốt, biểu hiện của Hạ Cương trong vấn đề này rất vừa ý Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang không nói gì. Vụ án tập đoàn Triệu thị thành phố Kim An có đầu mối là điều tất nhiên. Nhưng nếu như đúng theo lời đồn, có đột phá quan trọng thì chưa chắc. Nếu thật sự có thì nhất định đã phải có phương án xử lý đối với cha con Triệu Tam Thái. Đến giờ vẫn chưa có thông tin gì, điều này chứng tỏ, đột phá thì có thể có nhưng cũng sẽ không quá lớn.
- Ừ. Tiểu Hạ này, cậu nhớ một chút. Ngày mai nhắc tôi phải đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói chuyện với Bí thư Kiến Quốc một chút.
Vụ án đang trong quá trình điều tra, mình cũng cần phải tỏ thái độ cổ vũ tinh thần một chút. Nếu không, sợ rằng sẽ có biến động.
Buổi chiều, khi tiếp Giám đốc Sở Chương Hạo của Sở Dân chính, Nhiếp Chấn Bang cẩn thận hỏi thăm một vài vấn đề công tác dân chính. Những lúc khác, Nhiếp Chấn Bang luôn tìm đọc số liệu về công nghiệp.
Qua một buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang cũng rất có cảm xúc. Thế cục Lũng Tây, nói tốt không tốt, nói xấu cũng không xấu, nhưng tình cảnh của mình lại khá khó khăn. Cấp trên chỉ ủng hộ chính sách, nói trắng ra đó chính là loại hình ngân phiếu khống. Nói cho cùng, mình cũng giống với Diệp Định Bang, Lưu Hiểu Mẫn và Hạ Cương. Tất cả đều phải dựa vào bản thân mình.
Bên ngoài, Hạ Cương đi đến:
- Bí thư, năm giờ rồi. Ngài đã đồng ý với Trưởng ban Tuyên giáo Lý là tối nay đến nhà bà ấy dự tiệc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận