Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1215: Lũng Tây có tin tức xấu rồi.

Thái độ của Lưu Chấn Đào có có hai mặt ý tứ. Một mặt, cũng là mặt quan trọng nhất, thì đó là chịu thua. Trong khoảng thời gian mừng năm mới, một vài tin đồn ở trong tỉnh có một sự liên quan nhất định với ông ta. Lúc này, Lưu Chấn Đào đứng ra, không thể nghi ngờ là đang bày tỏ thành ý của mình với Nhiếp Chấn Bang. Một mặt khác, đây cũng thể hiện chỗ thông minh của Lưu Chấn Đào. Trong tình thế như vậy, Bí thư Nhiếp đột nhiên khai hỏa, đầu tiên là có người thuộc dòng chính của Bí thư Nhiếp phát biểu ý kiến ủng hộ, ngay sau đó là Vương Bản Xương cũng mở miệng tỏ ý tán đồng. Theo chiều hướng phát triển này, cho dù chính mình phản đối cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn gây tổn hại tới uy tín của ông ta ở trong tỉnh, mất nhiều hơn được. Giờ phút này, lựa chọn đồng ý là cách tốt nhất không còn gì có thể nghi ngờ.
Nhìn Lưu Chấn Đào, lúc này, sắc mặt của chủ tịch tỉnh Chấn Đào vẫn bình tĩnh như thường, không có bất kỳ sự thay đổi khác biệt nào cả. Khả năng kiềm chế cùng với tâm cơ như vậy, Lưu Chấn Đào cũng không phải chỉ có hư danh mà thôi.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nói một cách từ tốn:
- Nếu tất cả mọi người đồng ý, vậy thì cứ quyết định thế đi. Văn phòng tỉnh ủy bên này, Trưởng ban thư ký Hiểu Mẫn, chị khởi thảo văn kiện, sau đó sao chép gửi tới bốn phòng ban chính, các văn phòng cục ủy và các thành phố cấp địa. Cán bộ toàn tỉnh đều phải nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, triển khai tư tưởng học tập, tăng cường công tác, kiên quyết ngăn chặn thái độ cùng tác phong làm việc người nhiều việc ít.
Theo tuyên bố tan họp của Nhiếp Chấn Bang, những ủy viên thường vụ liên quan đều đứng lên, Nhiếp Chấn Bang đi đầu tiên. Khi đi ngang qua trước mặt Trương Phóng Văn thì hắn liền dừng lại một cái, nói:
- Trưởng ban Phóng Văn, tới phòng làm việc của tôi ngồi một lúc.
Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, trên khế sô pha khu tiếp khách, Trương Phóng Văn tỏ ra có chút câu nệ. Trong phòng thoang thoảng một mùi thơm. Tám ngày không sử dụng văn phòng, cửa sổ đóng chặt, không khí trong phòng không lưu thông. Vừa tới văn phòng, Hạ Cương liền tiến hành quét dọn một phen, mở cửa thông gió, còn phun một ít nước khử mùi tươi mát.
Nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, Nhiếp Chấn Bang cũng cởi bớt áo khoác ra, rót một chén trà cho Trương Phóng Văn rồi sau đó cũng ngồi xuống, nói:
- Trưởng ban Phóng Văn, năm nay là năm bầu cử nhiệm kỳ mới của Đảng ủy và chính quyền ba cấp tỉnh, thành phố, và huyện, có không ít đồng chí xét về độ tuổi đã đạt tới tuổi về hưu. Lúc này đây, lượng công việc của Ban tổ chức Tỉnh ủy rất lớn đấy. Mặt khác, có một chuyện mà tôi muốn thảo luận riêng với anh trước một chút. Tôi muốn nghe thử ý kiến của anh. Nếu khả thi thì tôi chuẩn bị đưa ra thảo luận trước hội nghị ủy viên thường vụ.
Nói đến tuyển cử, trong lòng Trương Phóng Văn cũng rối rắm một chút. Trương Phóng Văn đang nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang. Với vai trò là Trưởng ban tổ chức, Trương Phóng Văn quản lý chính là về chuyện tổ chức nhân sự. Quản lý làm sao, quản lý thế nào, đây đều là có yêu câu. Theo góc độ của người ngoài nhìn vào thì Trưởng ban Trương là quyền thế ngập trời, chưởng quản mũ ô sa của cả tỉnh, là lãnh đạo có thực quyền trong tỉnh ủy.
Quả thực có thể đạt được thành tựu như hiện nay, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức tỉnh Lũng Tây, lại còn là Ủy viên dự khuyết trung ương, người bình thường có lẽ cả đời cũng khó mà đạt đến được. Mặt khác, đích thật cũng là tay cầm thực quyền. Trong cấp bậc huyện thị cùng thành phố cấp địa thì Trưởng ban Trương có uy tín rất cao.
Nhưng, giống như người uống nước vậy, ấm lạnh chỉ có người uống mới biết. Khi mà ngồi thực sự lên cái vị trí này rồi, Trương Phóng Văn mới biết được, cuộc sống cũng không đẹp như tưởng tượng vậy.
Làm Trưởng ban tổ chức, bên trên thì có nhân vật số một của Tỉnh ủy đè ép, hơn nữa, càng thêm xấu hổ chính là, chức trách của một Trưởng ban tổ chức có sự trùng lặp với Phó bí thư chuyên trách. Phó bí thư chuyên trách, còn được gọi là Bí thư Đảng – quần chúng, phân công quản lý chính là công tác tổ chức nhân sự cùng với hình thái ý thức giữa Đảng và quần chúng.
Như vậy, vị trí Trưởng ban tổ chức này cực kỳ khó xử. Nếu không thể có được sự ủng hộ của nhân vật số một, cái gọi là quyền lực cũng chỉ giống như lâu đài giữa không trung.
Giờ phút này, lời của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến cho Trương Phóng Văn chìm vào trong trầm tư. Lúc này, Bí thư Nhiếp gọi riêng bản thân tới, còn nhắc tới việc bầu cử, đây là đang ám chỉ cái gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ rằng trong dịp Tết âm lịch lần này, các cán bộ phía dưới địa phương có sự thay đổi về suy nghĩ?
Trầm ngâm một hồi, Trương Phóng Văn gật đầu rồi nói:
- Bí thư, bên phía Ban tổ chức đã trong quá trình chuẩn bị rồi. Ước chừng bước đầu sẽ diễn ra ngay trong tháng này. Trước tết Nguyên tiêu, thành lập một tổ lãnh đạo công tác chuyên môn, do đích thân tôi đảm nhiệm làm tổ trưởng, lãnh đạo các phòng trong ban Tổ chức làm thành viên, chuẩn bị trong khoảng thời gian này sẽ đi tới các nơi trong toàn tỉnh, đôn đốc và chỉ đạo công tác triển khai bầu cử, giám sát một cách nghiêm khắc quy trình và các nguyên tắc bầu cử. Chúng tôi nhất định sẽ quán triệt một cách nghiêm túc theo tinh thần chỉ thị của tổ chức, theo chỉ thị của Bí thư, làm tốt công tác bầu cử hai cấp huyện, thành phố lần này.
Nghe được lời của Trương Phóng Văn, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là cười khẽ một tiếng. Hiển nhiên là Trương Phóng Văn còn chưa có buông lỏng hẳn đề phòng, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý chút nào. Cán bộ lãnh đạo bên trong tỉnh có sự băn khoăn là chuyện rất bình thường.
Nhìn Trương Phóng Văn, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Trưởng ban Trương, tôi tính toán sơ bộ ra, bắt đầu từ năm nay, công tác bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự cấp một của các khu vực huyện thị phía dưới đều quy về quản lý của Ban tổ chức Tỉnh ủy. Sau khi thu hồi về dưới sự quản lý của tỉnh rồi, các thành phố cấp ba khi đã chịu sự ủy quyền của Tỉnh ủy sẽ phụ trách công tác quản lý hàng ngày của cán bộ cấp một trong xã, huyện trực thuộc trong khu vực của mình, đồng thời cũng phụ trách gánh vác công tác bổ nhiệm, miễn nhiệm, điều nhiệm cán bộ cấp một trong xã, huyện. Nhưng, văn kiện chính thức theo trình tự đều phải trải qua Ban tổ chức tỉnh ủy xem xét. Anh thấy thế nào?
Làm như thế, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có suy tính của bản thân rồi. Cứ vậy thì có thể khiến cho uy tín của Tỉnh ủy có thể lan xuống tới tận cấp huyện thị.
Trương Phóng Văn có chút giật mình. Bí thư Nhiếp đi một nước cờ này ra, đây thực sự là tuyệt. Tổ chức nhân sự đều thu về trong tay của Tỉnh ủy, sự khống chế đối với phía dưới cũng càng thêm mạnh mẽ. Uy tín của tỉnh ủy không thể nghi ngờ là sẽ tăng lên không ít. Quan trọng hơn là, Nhiếp Chấn Bang vận dụng khéo léo, bình thường thì do thành phố cấp ba phụ trách quản lý, như vậy cũng có nghĩa là, nếu như gặp phải tình huống bắt buộc, Tỉnh ủy có thể nhúng tay can thiệp trực tiếp vào. Điều này đã hạn chế vấn đề về quyền lực của bộ máy lãnh đạo của thành phố, huyện lị địa phương.
Ngay lập tức, Trương Phóng Văn gật đầu nói:
- Ý tưởng của Bí thư tôi hoàn toàn tán thành cả hai tay. Việc bổ nhiệm, tuyển chọn lãnh đạo cán bộ cấp huyện cục quy về Tỉnh ủy, cũng đã có không ít địa phương ở trong nước đã áp dụng. Theo tình hình thực tế áp dụng mà nói, giảm bớt bộ sậu trung gian, hơn nữa có địa phương thậm chí còn ngay cả tài chính cũng liệt kê đi ra, trực tiếp đưa về quản hạt của sở tài chính Tỉnh. Như vậy khiến cho tài chính sử dụng được càng hợp lý hơn, cũng khiến cho hiệu suất hành chính của phía dưới cơ sở càng được đề cao rất nhiều. Tôi thấy đề nghị này rất hay.
- Ha ha, hay là được. Nếu như vậy, Trưởng ban Trương, sau khi anh trở về thì tập trung tìm một số các số liệu, tư liệu của vấn đề này, thống kế tỉ mỉ, kỹ càng lại một chút về tình hình của các tỉnh khác. Nếu cần thiết, có thể phái một tổ khảo sát chuyên môn đi các tỉnh thành phố bạn để tham quan, học hỏi, như thế cũng càng có thể nắm chắc được vấn đề hơn.
Nhiếp Chấn Bang liền cười nói tiếp.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, nói:
- Vào đi!
Hạ Cương mang theo một vẻ mặt nghiêm trọng đi vào, nhìn Trương Phóng Văn liếc mắt một cái, gật đầu chào hỏi một cái, sau đó nói luôn:
- Bí thư, Trưởng ban Hồng Anh tới đây, nói là có tình huống khẩn cấp muốn báo cáo.
Đúng lúc này, Trương Phóng Văn cũng đứng lên:
- Bí thư, vậy thì tôi đi trước.
Trường hợp như thế này, ở trong thể chế cũng đã thành thói quan. Trên cơ bản tất cả mọi người đều hiểu được nên làm thế nào. Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Được rồi, Phóng Văn, tôi cũng không tiễn anh nữa vậy.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nói với Hạ Cương:
- Tiểu Hạ, mời Trưởng ban Hồng Anh vào đi.
Ở ngoài cửa, Lý Hồng Anh nhìn thấy Trương Phóng Văn cũng gật đầu coi như chào hỏi xong rồi đi vào trong văn phòng. Lý Hồng Anh vừa bước vào liền mở miệng nói:
- Bí thư, căn cứ thông tin mà bên trung tâm đài truyền hình phát thanh của tỉnh bên kia vừa gửi tới, đầu giờ làm việc hôm nay, có phóng viên truyền thông sau khi nhận được tin tức tố cáo đã tiến hành điều tra, phỏng vấn ngầm đối với một vài đơn vị trong những huyện thị trực thuộc thành phố Tần Xuyên, ví dụ như huyện Tần An, huyện Vĩnh Chính, thị trấn Đại Đồng. Sau đó đã phát hiện có không ít đơn vị đều tồn tại hiện tượng vi phạm quy chế trong mức độ khác nhau, thậm chí, có một đơn vị còn kéo dài kỳ nghỉ lễ tết tới tận sau tiết nguyên tiêu. Khi có phóng viên phỏng vấn thì thái độ trả lời của nhân viên trực ban lại cực kỳ gay gắt. Phóng viên đưa ra câu hỏi, thời gian nghỉ lễ dài như vậy, do ai quy định? Ngày nghỉ do quốc gia quy định, vì sao không ai đi làm? Câu trả lời của bọn họ lại càng làm cho người ta không nói được lời nào, không ngờ họ lại nói đây là quy củ của họ.
- Trưởng ban Hồng Anh, nghĩa là sao?
Nhiếp Chấn Bang nhìn Lý Hồng Anh, mở miệng hỏi.
Giờ phút này, Lý Hồng Anh cũng mở miệng đáp:
- Phóng viên đài truyền hình tỉnh chúng ta đang tiến hành phỏng vấn ngầm, cũng thu hoạch được phần tư liệu đầu tiên, anh xem?
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Nhiếp Chấn Bang liền nói thẳng:
- Truyền hình phỏng vấn bình thường, chuyện như vậy thì ban Tuyên giáo không những phải tuyên truyền mà còn phải tăng mạnh cường độ, tăng thêm mức độ ảnh hưởng giám sát của truyền thông, phải lợi dụng một cách triệt để truyền thông tin tức, tạo ra tác dụng giám sát của dư luận xã hội.
Đối với loại chuyện này, không có gì cần phải suy tính. Có lẽ đây coi như là một vụ bê bối đối với tỉnh Lũng Tây, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác thì nó cũng thể hiện rằng, tỉnh Lũng Tây đang chấp hành theo chỉ đạo của cấp trên, thái độ làm việc trung thực, thẳng thắn.
Còn đối với những đơn vị dưới địa phương thì không nằm trong phạm vi lo nghĩ của Nhiếp Chấn Bang. Chỉ là cấp huyện mà thôi, thậm chí cũng không thể nói là cấp huyện cục, mà chỉ là cán bộ cấp Phòng. Chuyện như vậy, căn bản cũng sẽ không tạo ảnh hưởng gì tới Tỉnh ủy.
Trong rừng lớn thì loại chim nào đều có. Chẳng lẽ Nhiếp Chấn Bang còn có thể đảm bảo toàn bộ cán bộ lãnh đạo tỉnh cũng không xảy ra vấn đề gì được sao? Điều này hiển nhiên là không có khả năng rồi.
Lý Hồng Anh cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Trong đầu Lý Hồng Anh còn có một suy đoán nữa, nghe nói lúc này đây, thông tấn xã quốc gia, còn có cả đài truyền hình quốc gia cũng cử phóng viên tới tham dự trong hành động phỏng vấn điều tra ngầm lần này. Tuy rằng đây chỉ là một dự đoán được truyền tới từ phía đài truyền hình của tỉnh bên kia, nhưng Lý Hồng Anh cũng không dám báo cáo tin tức chưa được chứng thực này ra. Nhưng, không có lửa làm sao có khói, chuyện này, chắc chắn là có thật.
Nếu, Nhiếp Chấn Bang yêu cầu phong tỏa tin này lại, Lý Hồng Anh thực sự là có hơi khó xử. Đến lúc đó, tất nhiên là lại phải tốn công hơn một ít. Truyền thông bên trong tỉnh Lũng Tây thì Lý Hồng Anh có thể lo được, nhưng truyền thông quốc gia thì Lý Hồng Anh không quản được, dù sao cũng chỉ là một trưởng ban Tuyên truyền của tỉnh Lũng Tây mà thôi. Đến thời điểm đó, cho dù là có biện pháp cũng quan hệ với bên trên, song muốn phong tỏa lại thì cũng phải tốn công tốn sức đấy.
Đồng thời, Lý Hồng Anh sau khi rời đi, Nhiếp Chấn Bang cũng đi tới cửa, nói với Hạ Cương:
- Tiểu Hạ, gọi điện thoại cho Vương Hạo Lâm của thành phố Tần Xuyên, bảo anh ta tới tỉnh một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận