Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 737: Tăng Thái Bình rất bất mãn.

Đang chuẩn bị lên xe, lúc này Hoàng Tiến lại đột nhiên nói:
- Chủ tịch, chúng ta ngồi cùng nhau nhé!
Câu này, nói ra trước mặt mọi người như thế, có thể khẳng định, không quá ba ngày, nhất định sẽ truyền kshắp chốn quan trường Ba Thục.
Phó Chủ tịch tỉnh, Giám đốc Sở Công an tỉnh Hoàng Tiến chủ động yêu cầu ngồi cùng xe với Chủ tịch tỉnh, nguyện vọng này, đáng để cân nhắc và suy ngẫm
Nhiếp Chấn Bang sửng sốt giây lát Hoàng Tiến nói như vậy, đúng là vượt ra khỏi dự liệu của mình. Lập tức, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể. Cư Bằng, anh ngồi xe của Chủ tịch Hoàng nhé!
Cứ như vậy, trên xe của Nhiếp Chấn Bang Trưởng ban Thư ký Phương Viên đã đổi lên ngồi vị trí phụ lái phía trước, Nhiếp Chấn Bang và Hoàng Tiến ngồi ở phía sau.
Đoàn xe dưới sự dẫn đầu của xe cảnh sát ra khỏi trụ sở làm việc của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức, rẽ lên đường lớn, lao vùn vụt về hướng trạm thu phí đường cao tốc Thiên Dương.
Ngoài cửa xe, phong cảnh lướt ngược qua, xe của Nhiếp Chấn Bang tuy là kiểu cũ, nhưng tính năng vẫn bảo trì rất tốt. Sự tĩnh lặng trong xe cũng rất tốt.
Lúc này, Hoàng Tiến lại cười nói:
- Chủ tịch, những lời nói lúc bên trại tạm giam, anh đã cho tôi một sự dẫn dắt và giáo dục rất lớn. Lần này, sau vụ án thành phố Dương Đức, tôi chuẩn bị xin phép tổ chức nghỉ mấy hôm về quê thăm mẹ.
Lời của Hoàng Tiến khiến Nhiếp Chấn Bang ngẩn người, lập tức gật đầu nói:
- Bác nhà anh năm nay cũng khoảng bảy mươi rồi nhỉ? Về thăm một chút cũng là việc nên làm. Bác ấy ở đây không quen hả?
Hoàng Tiến gật đầu nói:
- Không sợ Chủ tịch anh chê cười. Quê tôi là vùng nông thôn Lũng Tây, lưng dựa vào núi Tần Lĩnh. Mẹ tôi, vất vả cả đời, mười năm trước, tôi đón bà đến đây ở một năm. Rốt cuộc, mẹ tôi toàn thân không được thoải mái, sức khỏe trái lại không sao tốt được. Mẹ nhà tôi thích vùng núi sông kia, không thay đổi được nữa. Không còn cách nào, chỉ có thể để bà trở về. Mấy năm nay, quan chức càng ngày càng lớn, thời gian cũng ít đi. Lần này anh khiến tôi rất xúc động nên mới trỗi lên ý nghĩ muốn về thăm.
.
- Haha, việc này rất tốt á! Anh Phương, chuyện của anh Hoàng, anh chuẩn bị phương án nhé! Báo về Văn phòng trung ương chuẩn bị.
Nhiếp Chấn Bang lập tức dặn dò.
Sau khi nói xong chuyện này, Hoàng Tiến nghiêm sắc mặt nói:
- Chủ tịch, lần này, vụ án thành phố Dương Đức làm rớt chức không ít quan chức ở đây, dính líu đến không ít Ủy viên thường vụ của Tỉnh ủy.
Dứt lời, phía trước, Phương Viên cũng quay người lại nhìn Nhiếp Chấn Bang, lo lắng nói:
- Chủ tịch, anh Hoàng nói không sai. Theo tôi được biết Trưởng ban Tổ chức Thành ủy thành phố Dương Đức là Thư ký của Bí thư Tăng trước kia. Theo tôi thấy…
Lo lắng của hai người, Nhiếp Chấn Bang có thể cảm nhận được, cười ha ha nói:
- Các anh lo lắng tôi sẽ bị các Ủy viên thường vụ tỉnh ủy khác xa lánh sao?
Nhìn thấy hai người gật đầu, Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
- Anh Hoàng, anh Phương, các anh nghĩ như vậy thật là quá coi thường các thành viên khác của bộ máy Ủy viên thường vụ rồi.
- Không nói những việc khác. Về việc này, tôi nhận định bọn họ không thể nói gì nhiều. Về phần tôi? Con người tôi đây trước nay chưa hề có một giới hạn phe cánh nào nghiêm trọng. Chỉ cần một lòng vì dân, làm việc kiên định, chính là bạn cùng chung chí hướng của Nhiếp Chấn Bang. Đồng chí, chỉ cần vi phạm kỷ cương, hối lộ trái pháp luật, cho dù là cấp dưới cũ nhiều năm của tôi, tôi cũng sẽ bắt không chút do dự. Cho nên, về mặt này, các Ủy viên thường vụ khác nếu muốn đả kích tôi cũng không thể.
Nghe được những lời của Nhiếp Chấn Bang, Phương Viên và Hoàng Tiến đều cùng một vẻ thoáng chút suy nghĩ.
Phòng Hội nghị nhỏ của Tỉnh ủy, Hội nghị Thường vụ tỉnh ủy thường kỳ vào thượng tuần tháng Tư.
Hội nghị thường ủy Tỉnh ủy lần này, cũng có một chút không khí đặc biệt. Trong phòng họp dường như rất nghiêm trọng. 9h30, Tăng Thái Bình đi từ ngoài vào trong phòng.
Cầm tách trà đặt trước bàn mình, sau khi đặt quyển sổ xuống, Tăng Thái Bình nhìn quanh một lượt các Ủy viên thường vụ khác.
Lúc này, tâm trạng của Tăng Thái Bình rất không bình tĩnh. Ngọn đuốc thứ nhất của Nhiếp Chấn Bang, đã đốt ra rồi. Nhưng ngọn đuốc này đã đốt quá to. Vượt xa dự tính của mình.
Vốn dĩ Tăng Thái Bình cho rằng, Nhiếp Chấn Bang đến thành phố Dương Đức, chẳng qua muốn mượn cơ hội này lật đổ Trương Trung Hùng. Vừa làm rạng danh bản thân hắn, cũng có thể khiến Long Canh Hoa theo mình, không thể để lại cho cấp dưới không quan tâm một ấn tượng nhất định. Nhưng kế tiếp, Nhiếp Chấn Bang nhúng tay vào bên công an, triển khai liên tiếp tổ hợp quyền. Lúc mình phát hiện sự việc không đúng muốn ngăn cản thì đã không kịp.
Trước toàn bộ sự thật, tất cả đều trở thành có tiếng mà không có miếng. Nhiếp Chấn, Bang là nhân vật mánh khóe thấu trời. Trên thực tế, đã đến tầng lớp Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, có người nào lại không mánh khóe thấu trời. Đây là điều đương nhiên, không giống như cấp Sở. Ở tầng lớp cấp Tỉnh này, muốn đem một vài thứ đến thẳng cho cấp trên nghe, đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện khó.
Vụ án thành phố Dương Đức, toàn bộ Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy không ai dám can thiệp, không ai dám nhúng tay. Ai biết Nhiếp Chấn Bang có thể vì việc này mà nói toạc ra hay không. Vả lại, thân phận Nhiếp Chấn Bang còn ở đó, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Quyền Chủ tịch tỉnh, phía trên, chỉ có một người. Ngoài mình có thể quản lý hắn tí chút, các Ủy viên thường vụ khác, dựa theo cấp bậc đều thấp hơn hắn. Ai dám gia tăng áp lực cho Nhiếp Chấn Bang.
Tổng hợp các nhân tố này lại, đã tạo thành vụ án chống tham nhũng lớn nhất trong lịch sử tỉnh Ba Thục. Cán bộ rớt chức nhiều, cấp bậc cao, số tiền liên quan lớn. Tạo ra cái nhất trong lịch sử của tỉnh Ba Thục.
- Bắt đầu cuộc họp. Các đồng chí, tôi tin rằng vụ việc của thành phố Dương Đức mọi người đều đã nghe nói. Phía dưới, trước tiên mời đồng chí Bác Quân thông báo một chút tình hình thành phố Dương Đức.
Tăng Thái Bình thái độ chậm rãi, mở miệng nói.
Dứt lời, bên cạnh, Ninh Bác Quân cũng ho lên một tiếng, nói:
- Các đồng chí, tệ án hủ bại của thành phố Dương Đức, liên quan rộng rãi, có thể nói là tội lỗi Ba Thục. Từ Chủ tịch thành phố Trương Trung Hùng trở xuống, Ủy viên thường vụ Thành ủy có bốn người rớt chức, Ủy viên Thành ủy càng nhiều hơn – bảy người. Thêm cán bộ các cấp bậc khác, lớn nhỏ, không dưới trăm người. Đây là một bài học sâu sắc, cũng là một bài học đau thương…
Sau khi Ninh Bác Quân nói xong, Tăng Thái Bình cũng tiếp nối chủ đề:
- Các đồng chí, mở đầu của đồng chí Bác Quân, tôi tin mọi người đều đã nghe rõ. Nhìn thấy mà đau lòng! Nhìn thấy mà đau lòng quá! Có thể nói, toàn bộ thành phố Dương Đức đều đã mục nát. Về vấn đề giáo dục Đảng viên tiên tiến, tôi cho rằng, cần phải gia tăng học tập chiều sâu, triển khai chỉnh đốn trong phạm vi toàn tỉnh, ngăn chặn tham ô hủ bại.
- Ngăn chặn tội phạm chức vụ, xem như việc quan trọng tập trung chú ý hàng đầu, phải hình thành cơ chế giám sát thiết thực hữu hiệu, phải phát ra nổi mục đích khiếp sợ.
Mượn cơ hội này, Tăng Thái Bình lúc này cũng quyết đoán nói ra.
Sau khi nói xong việc này, Tăng Thái Bình lại chuyển ánh mắt đến trên người Nhiếp Chấn Bang, chậm rãi nói:
- Cuộc họp Thường vụ lần này, có hai đề tài thảo luận. Một mặt, về vấn đề tuyển cử của Chủ tịch Nhiếp. Lần này, trung ương, tổ chức Phó trưởng ban thường trực đồng chí Quách Kiến Hoa đích thân đến Ba Thục. Đây thể hiện đầy đủ sự trọng thị của Trung ương. Ở đây, tôi nhắc lại một chút. Bộ máy Tỉnh ủy, nhất định phải duy trì nhất trí, cục bộ phục tùng toàn bộ, địa phương phục tùng trung ương, nhất định phải kiên quyết quán triệt chắc chắn tinh thần chỉ thị của trung ương. Bảo đảm tuyển cử thuận lợi và thành công. Về việc này, cần phải nắm bắt đầy đủ tinh thần của tổ chức, phục tùng sắp xếp của tổ chức. Hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ tuyển cử.
Về chuyện này, đương nhiên không cần phải nói. Nhưng Tăng Thái Bình vẫn lôi ra nói. Vấn đề của thành phố Dương Đức, Nhiếp Chấn Bang khiến không ít Ủy viên thường vụ hơi bất mãn. Nếu thật sự trong lúc tuyển cử không được chọn. Mình là nhân vật số một của Tỉnh ủy này, phải gánh vác trách nhiệm.
Chuyện này, Tăng Thái Bình tuyệt đối không nghĩ cũng không muốn nghĩ đến. Cho nên, mặc kệ Nhiếp Chấn Bang thế nào, từ góc độ của Tăng Thái Bình mà nói, bảo đảm tuyển cử thành công. Việc này là nhất định phải làm.
Sau khi nói xong, Tăng Thái Bình chuyển lời nói:
- Đề tài thảo luận thứ hai, là vấn đề nhân sự thành phố Dương Đức. Lần trước, việc chọn Bí thư Thành ủy thành phố Dương Đức, vẫn treo mà chưa quyết. Hiện nay, dưới cơn động đất chốn quan trường thành phố Dương Đức, bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Dương Đức vẫn đang khiếm khuyết, tuyển chọn ra thành viên bộ máy Ủy viên thường vụ mới của thành phố Dương Đức là việc cần làm. Trưởng ban Lỗ, ở chỗ anh, có ai thích hợp để lựa chọn không?
Lỗ Dũng gật đầu, lập tức nói:
- Cơn động đất chốn quan trường Dương Đức đến quá đột ngột. Bên Ban Tổ chức có có chút gấp gáp. Về mặt suy nghĩ ứng cử viên tổng thể. Mấy ngày nay, bên Ban Tổ chức cũng suy nghĩ nghiêm túc. Ở mấy cương vị này, cũng liệt kê ra được vài ứng cứ viên…
Tiếp theo, Lỗ Dũng vẫn là một vẻ thản nhiên điềm tĩnh đem ứng cử viên các chức vụ Bí thư thành ủy thành phố Dương Đức, Chủ tịch thành phố, Trưởng ban Tổ chức, Trưởng ban Tuyên giáo, Trưởng ban Thư ký, giới thiệu qua một lượt.
Kế tiếp, đối với sắp xếp của những ứng cử viên này, đương nhiên lại là một phen thảo luận quyết liệt. Bốn chức vị phía sau, cũng là mỗi người đều có gặt hái. Long Canh Hoa, Tăng Thái Bình, Lỗ Dũng và Hầu Văn Khôi đều có gặt hái. Đến vị trí cuối cùng, cũng là vị trí quan trọng nhất. Chức vụ Bí thư Thành ủy lúc này.
Nhiếp Chấn Bang cũng thay đổi vẻ dửng dưng lúc nãy, mỉm cười nói:
- Lần này, trong quá trình kiểm tra ở thành phố Dương Đức, tôi cảm động sâu sắc. Phó Bí thư Thành ủy thành phố Dương Đức, đồng chí Bặc Đức Huy, có thể dưới hoàn cảnh thành phố Dương Đức phức tạp như vậy, giữ gìn bản thân, không thông đồng làm bậy. Tinh thần và khí tiết này đều đáng biểu dương. Ở vào đại cục ổn định bộ máy Thành ủy thành phố Dương Đức mà suy nghĩ, tôi đề nghị, đồng chí Bặc Đức Huy, đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Dương Đức.
Vừa dứt lời, bên cạnh, Long Canh Hoa lại mỉm cười, nói:
- Tôi cũng đồng ý ý kiến của Chủ tịch Nhiếp. Đồng chí Bặc Đức Huy, chịu đựng được thử thách và sự hấp dẫn lợi ích. Tôi cho rằng, đồng chí Bặc Đức Huy, hoàn toàn có tư cách đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Dương Đức.
Im lặng. Lại im lặng một lát. Bên cạnh, Tôn Gia Lạc lại chậm rãi nói:
- Tôi cũng đồng ý.
Lỗ Dũng và Hầu Văn Khôi đạt được chỗ tốt, đương nhiên cũng không thể phản đối. Đối với cục diện này, vẻ mặt của Tăng Thái Bình trong chốc lát trầm xuống. Trong lòng Tăng Thái Bình hơi bất mãn. Hình như, chiêu thức này là do mình chú tâm lên kế hoạch, đến bây giờ, tựa hồ như đã dẫn đường cho Nhiêp Chấn Bang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận