Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1061: Ra sức chi tiêu.

Bên Sở Nông nghiệp tỉnh Hồng Giang, một chiếc xe con hiệu Satana đến từ thành phố Ôn Xuân chậm rãi chạy vào bên trong cổng lớn của Sở Nông nghiệp.
Chiếc xe rất bình thường. Sau khi lái thẳng vào dừng lại ở bãi đỗ xe của trụ sở làm việc Sở Nông nghiệp, cửa xe mở ra, Bí thư Thành ủy thành phố Ôn Xuân, Lý Hữu Toàn từ trên xe bước xuống, bên cạnh Lý Hữu Toàn là một người đàn ông đang xách cặp công văn bước xuống. Thoạt nhìn, đây dường như chính là Thư ký của Lý Hữu Toàn.
Nhưng, Lý Hữu Toàn lúc này lại nói nhỏ:
- Bí thư Nhiếp...
Nhiếp Chấn Bang khoát tay, gương mặt lộ một nụ cười. Cải trang vi hành, nghe giống như trò đùa, nhưng trên thực tế đúng là như thế.
Nhiếp Chấn Bang đã chỉ định Lý Hữu Toàn. Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang sau một hồi hóa trang giả dạng, cùng đi theo Lý Hữu Toàn đến đây. Trên miệng còn dán thêm râu, đeo một cặp kính đen. Tóm lại toàn bộ một số đặc thù bên ngoài đều đã được che đậy.
Như vậy, toàn bộ hình tượng liền lập tức thay đổi.
Nhìn vẻ mặt cười gượng của Lý Hữu Toàn, Nhiếp Chấn Bang khoát tay nói:
- Đồng chí Hữu Toàn! Anh cứ yên tâm, việc này không thể để anh khó xử.
Lý Hữu Toàn không nói thêm gì, nhìn Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bí thư Nhiếp đã mở miệng, vẫn còn có thể lựa chọn sao? Không nhận lời cũng phải nhận lời. Nhưng, sự việc tiếp theo, một khi tỉnh Hồng Giang lại dậy sóng, đến lúc đó, mình không cách gì ngẩng mặt trong tỉnh Hồng Giang nữa.
Lắc đầu, thở dài một tiếng, Lý Hữu Toàn không biết làm sao đành lên tiếng:
- Bí thư Nhiếp! Vậy chúng ta lên hả?
Giọng điệu thương lượng này khiến Nhiếp Chấn Bang rất không hài lòng. Lý Hữu Toàn này, đối với một Thư ký còn cung kính khách sáo như vậy, đây không phải sẽ bị phát hiện sao
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang hạ giọng, nói:
- Bí thư Hữu Toàn! Hiện tại, anh mới là lãnh đạo.
Hai người lập tức bước thẳng vào trụ sở làm việc của Sở Nông nghiệp, tại đại sảnh, trên bản thông báo di động đã dán một tờ giấy màu đỏ, một mũi tên, họp mặt chút Tết mời lên tầng mười.
Bước thẳng vào thang máy lên đến tầng mười. Lúc này, tại cửa thang máy, Chánh văn phòng Sở Nông nghiệp đã chạy lên đón, mỉm cười nói:
- Bí thư Lý! Mời đi lối này.
Nói xong, lại nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Đồng chí này là Thư ký của Bí thư Lý phải không, mời đến bên này nghỉ ngơi.
Họp mặt chúc Tết năm mới, truyền thống này Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Đây là một lệ thường, giống như hiện nay, bên Sở Nông nghiệp để tỏ lòng đối với các Sở Cục Ủy và các địa phương đã ủng hộ và giúp đỡ đới với công tác của Sở Nông nghiệp, thông thường, vào cuối năm sẽ mở một cuộc họp mặt chúc Tết như vậy. Trên cơ bản, uống chút trà, ăn một bữa cơm, cùng nhau kết nối tình cảm.
Sở dĩ Nhiếp Chấn Bang chợt có ý nghĩ muốn qua xem thử, chủ yếu nhất vẫn là vì vấn đề kiểm tra chi tiêu cuối năm.
Trước đây, không ít truyền thông trong nước đã đưa ra ánh sáng vấn đề này. Căn cứ dự toán tài chính hằng năm, đại đa số các đơn vị, trong tình huống thu chi tam công khống chế nghiêm ngặt, hằng năm đến cuối năm đều có một ít dự toán còn dư lại, thậm chí, không ít đơn vị, phần tiền dư này không phải là ít. Cứ như vậy đã xuất hiện một hiện tượng, đến cuối năm, không ít đơn vị đều ra sức chi tiêu, cố gắng tranh thủ xài hết phần dự toán này.
Đối với việc này cũng rất thường gặp, vấn đề cơ bản nhất vẫn là về mặt chế độ dự toán tài chính. Chế độ dự toán tài chính, về cơ bản đều dựa vào mỗi một năm, thu chi tài chính năm cũ của các đơn vị các bộ phận, lại tổng hợp lạm phát tiền tệ và có hạng mục lớn hay không vv... đưa ra chế định. Nếu có số dư, vậy tất sẽ ảnh hưởng đến dự toán tài chính của năm sau. Đây chính là nơi căn nguyên của việc ra sức chi tiêu vào cuối năm.
Bên này, cùng lúc với Lý Hữu Toàn rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng được dẫn đến một căn phòng nghỉ ngơi. Ở đây, cùng với không ít Thư ký hoặc tài xế đã ngồi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang bước vào, không ít người đều nhìn qua. Tục ngữ nói đúng, chỗ có người thì có giang hồ, chỗ có người thì có phạm vi. Là Thư ký của lãnh đạo, người ở đây trên cơ bản cấp bậc và địa vị đều không kém nhau bao nhiêu. Không phải là lãnh đạo cấp trưởng thì là lãnh đạo cấp phó đến tham dự hội nghị này. Đang ngồi ở đây, đa số đều hết sức quen thuộc. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang hơi lạ mắt, không ít người đều là ánh mắt vô cùng hiếu kỳ.
Nhiếp Chấn Bang nhìn quanh một lượt, tại góc sáng sủa của gian phòng, chọn một vị trí tùy thích ngồi xuống.
Đang ngồi bên cạnh là người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi, đã nhích lại gần, mỉm cười nói:
- Anh bạn này thật sự lạ mặt.
Đều là làm công tác Thư ký, trao đổi xã giao đều không phải khoác lác. Trường hợp này, đương nhiên rất nhẹ nhàng.
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Tôi đến cùng với Bí thư Lý của thành phố Ôn Xuân.
Lời nói lập lờ nước đôi, cũng không nói mình là Thư ký của Lý Hữu Toàn, cũng không nói là không phải. Nhưng, người khác nghe mình chính là Thư ký của Lý Hữu Toàn.
Người đàn ông vừa nghe, trên gương mặt đã lộ ra vẻ ngưỡng mộ, mỉm cười nói:
- Làm quen một chút nhé! Tôi là Thư ký Tưởng Khải của Giám đốc Hầu bên Sở Lâm nghiệp, sau này mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều. Bí thư Lý là đại hồng nhân trước đây với Bí thư Nhiếp. Sau này, anh chắc chắn là nước lên thì thuyền lên.
Dứt lời, bên cạnh, một người đàn ông khác tuổi chừng hai bảy hai tám cũng mở miệng nói:
- Anh Tưởng! Anh nói, lần này bên Sở Nông nghiệp sẽ sắp đặt bao nhiêu?
Nghe đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lay động, lại mở miệng nói:
- Thư ký Tưởng! Tôi lần đầu tiên đảm nhiệm công tác Thư ký, không được quen thuộc lắm, họp mặt chúc Tết cuối năm, cái việc này... ?
Tưởng Khải đương nhiên rất quen thuộc với cảnh này. Nhìn bốn phía, lại hạ giọng nói:
- Ông anh! Tuổi tác này của anh có thể đảm nhiệm chức vụ Thư ký cũng không dễ dàng. Tuy nhiên, sau này đi cùng với Bí thư Lý anh sẽ phát tài. Tốc độ thăng chức chắc chắn tốt hơn so với bọn em. Lần này, trong tỉnh trống ra nhiều chức vụ như vậy, Bí thư Lý hoàn toàn có thể tiến thêm một bước, đến lúc đó, ông anh cần phải chiếu cố bọn em một chút.
Nghe câu này, Nhiếp Chấn Bang cười ung dung. Điều này, đúng thật là tin đồn gì cũng có. Biến động nhân sự trong tỉnh, ngay cả mình cũng còn chưa biết, bên dưới đã truyền ra có hình có dạng, nghe có vẻ cũng giống như thật.
Nhiếp Chấn Bang hàm hồ nói:
- Chuyện này là đương nhiên. Thư ký Tưởng, tôi thật ra không hứng thú mấy với họp mặt chúc Tết, ở đây có bí quyết gì không?
Nói đến điều này, gương mặt Tưởng Khải lộ ra một tia xem thường. Ánh mắt nhìn khắp bốn phía. Sau khi nhìn thấy không ai chú ý đến mình, lúc này mới nói nhỏ:
- Ông anh! Việc này, nói ra kỳ thực rất đơn giản, đơn giản là hai phương diện. Một mặt là ra sức chi tiêu, cuối mỗi năm, đại đa số dự toán bộ phận đều dùng không hết, sẽ được tiêu vào hội nghị họp mặt chúc Tết. Mặt khác, gia tăng thêm chút lợi ích cho các lãnh đạo mà thôi.
Lợi ích? Chủ đề mà Nhiếp Chấn Bang cuối cùng nghe được tương đối có hứng thú. Lập tức, gật đầu nói:
- Lợi ích? Là sao?
Lúc này, không cần Tưởng Khải trả lời, một người ít tuổi ở bên cạnh liền cười nói:
- Ông anh này, việc này anh cũng không hiểu sao? Anh nghĩ xem, hiện nay trung ương đang phản bại xướng liêm mạnh mẽ như vậy, đối với sự liêm khiết của cán bộ lãnh đạo Đảng chính cũng giám sát ngày càng nghiêm ngặt. Anh nghĩ đi! Hiện nay đã đến tầng lớp của ông chủ chúng ta, ai còn dám nhận hối lộ? Nhưng, lợi ích thì vẫn luôn luôn phải nghĩ cách.
Lời nói của người này rất thẳng thắn, làm cho Tưởng Khải bên cạnh không ngừng chau mày nhưng lại không tiện nói gì. Dù sao, thân phận của mọi người cũng không khác là bao, đều là Thư ký của lãnh đạo, Tưởng Khải cũng không thể nói gì anh ta.
Người này lại thêm hứng thú, bí mật nói:
- Ông anh! Anh nghĩ xem, toàn tỉnh nhiều Sở Cục Ủy như vậy, lại thêm các địa phương, tính ít ra cũng có bốn mươi đơn vị. Tham gia một lần hội họp mặt chúc Tết, cũng giống như bây giờ, bên Sở Nông nghiệp, mỗi một vị lãnh đạo tham dự phát một chút vật kỷ niệm, thẻ mua hàng vv... Không nói nhiều, ba bốn ngàn đồng là rất bình thường.
Nghe đến đây Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cơ bản đã hiểu. Việc này, có thể nói là một kiểu tham ô hợp pháp, dùng danh nghĩa giao lưu giữa các đơn vị, sếp đặt một vài tặng phẩm và lợi ích, đây hoàn toàn có thể công khai viết vào chi phí.
Hơn nữa, đừng nói là ba ngàn năm ngàn, hơn mấy chục triệu cũng có thể. Lấy Sở Nông nghiệp làm ví dụ, Thư ký đến đây ước chừng có bốn năm chục người. Điều này chứng tỏ, Sở Nông nghiệp xuất ra mấy trăm ngàn. Đây là tiền nhà nước, hoàn toàn có thể đến khoản chi của nhà nước.
Nhưng, có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi mời anh, anh cũng không thể không mời tôi nhé! Việc này cứ lần lượt, mình cũng có thể tham gia nhiều cuộc họp mặt chúc Tết như vậy. Một chốc lát, trong tay dễ dàng có được mấy trăm ngàn. Hơn nữa, còn là quanh minh chính đại.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Nhiếp Chấng Bang lại nặng nề. Nhiếp Chấn Bang không nói chuyện nữa, bên này đương nhiên không có động tĩnh gì nữa. Đều là Thư ký, những người khác không thể nhiệt tình đến mức dán vào bộ mặt lạnh lẽo của Nhiếp Chấn Bang.
Cứ như vậy, sau khi ngồi được khoảng nửa giờ đồng hồ, bên ngoài, nhân viên của Sở Nông nghiệp bước vào, một túi to, sau đó, mỗi một Thư ký đều phát cho một phòng bao lì xì.
Đây cũng là cần thiết. Có Thư ký nào không phải là tâm phúc của lãnh đạo. Thời điểm này đương nhiên không thể để Thư ký về không. Bên chỗ Nhiếp Chấn Bang cũng cầm lấy một tấm thẻ mua hàng, tiền không nhiều lắm, năm trăm đồng. Nhưng, nếu như đi nhiều chỗ, tích lũy lại cũng không phải là số lượng nhỏ.
Đợi sau khi bên này phát xong quà tặng hội nghị bên kia cũng tan, không ít Thư ký rối rít bước xuống, Nhiếp Chấn Bang cũng theo dòng người bước ra khỏi Sở Nông nghiệp. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không đợi Lý Hữu Toàn nữa, bước thẳng ra khỏi cổng của Sở Nông nghiệp. Rút điện thoại, bấm gọi cho Hứa Hồng Chuyên, nói:
- Trưởng ban Thư ký! Bây giờ anh gọi điện thoại cho Chủ tịch Phương, Phó Bí thư Tần và Chủ nhiệm Cung, mời ba người họ đến phòng làm việc của tôi một chút.
Bước đến ven đường, Nhiếp Chấn Bang vẫy tay gọi một chiếc taxi. Vừa lên xe, cùng lúc với xe lăn bánh, Nhiếp Chấn Bang cũng dứt khoát lột chòm râu, tháo kính mắt ra. Cảnh tượng này cũng khiến tài xế hơi tò mò. Đây đang quay phim truyền hình sao?
Bước vào trụ sở làm việc Tỉnh ủy, tiến thẳng vào thang máy lên tầng trên cùng. Đẩy cửa phòng làm việc của mình, bên trong đã truyền ra giọng nói của Phương Viễn Sơn và Tần Quảng Hán đang chuyện trò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận