Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 592: Biểu hiện về sự thành thục về chính trị.

Với việc này Nhiếp Chấn Bang tuy biết Diêu Ngọc Đức đang lấy việc công để trả thù riêng, nhưng hắn cũng chẳng thể nào có cách gì cả.
Trầm ngâm một chút rồi Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, nói:
- Cảm ơn cấp trên đã ủng hộ và cổ vũ chúng tôi. Xin bộ trưởng Diêu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác xây dựng lại hậu quả do bão gây ra, trấn an quần chúng.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang nói xong, Diêu Ngọc Đức đương nhiên gật đầu, trong lòng cũng đã cười khểnh, đứng bên cạnh, Hoàng Cảnh Vũ, Điền Húc Giang cũng đang sắc mặt chế giễu.
Lúc này trong lòng Điền Húc Giang đang rất vui sướng, năm triệu, đúng bằng cái giá của phái ăn mày. Thấy Nhiếp Chấn Bang ngoan ngoãn mà chấp nhận, trong lòng Điền Húc Giang rất vui sướng, thích đến nỗi không nói ra lời.
Có thể hình dung ra, đến lúc đó, sau khi hoàn thành công tác cứu tế sau cơn bão, thành phố Vọng Hải - nơi chịu ảnh hưởng nặng nề của bão này lại là nơi nhận được sự viện trợ ít nhất, đến lúc đó xem xem chính quyền toàn thành phố, chắc chắn đều có ý phê bình đồng chí chủ tịch Nhiếp Chấn Bang kia. Không phải chính chủ tịch anh vênh váo với trên, đắc tội với trên thì sao có thể có tình huống này, đến lúc đó Nhiếp Chấn Bang sẽ nhận được sự kích động về danh tiếng, sẽ là cơ hội tốt nhất để bản thân anh ta đứng dậy.
Nghĩ đến đấy Điền Húc Giang liền đứng dậy, cười nói:
- Bộ trưởng Diêu, cũng không còn sớm nữa rồi, hay là tôi đưa bộ trưởng đến một khu để thị sát, bộ trưởng là lãnh đạo, lại là chuyên gia trên phương diện cứu tế thiên tai, có gì còn chưa đúng xin bộ trưởng cứ chỉ đạo.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy, trên mặt, chẳng nhìn ra nét cười gì, gật đầu nói:
- Bí thư Điền, bên chính quyền thành phố còn có chút việc cần giải quyết, tôi xin cáo từ rồi. Bộ trưởng Diêu yên tâm, có sự chăm sóc của bí thư Điền rồi, chắc chắn sẽ khiến bộ trưởng hài lòng.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đi ra, cũng không ít Đảng viên cũng bắt đầu rời khỏi, nếu việc bên Vọng Hải nhiều thật thì tất cả đương nhiên không thể cứ đứng vây chung quanh Diêu Ngọc Đức được rồi.
Lúc này nhìn bóng dáng Nhiếp Chấn Bang rời khỏi, Diêu Ngọc Đức chê cười nói:
- Bí thư Điền, xem ra, công việc của anh ở Vọng Hải này cũng không tốt phải không?
Những lời này, lúc này Diêu Ngọc Đức nói ra, sự không hài hòa giữa Điền Húc Giang và Nhiếp Chấn Bang ngay tức khắc đã bị Diêu Ngọc Đức nhìn thấu.
Mục đích nói như thế là để cho Điền Húc Giang càng thêm hận Nhiếp Chấn Bang. Diêu Ngọc Đức đúng là bụng dạ khó lường.
Nghe lời nói của Diêu Ngọc Đức là nét mặt của Điền Húc Giang không còn được tự nhiên nữa. Bí thư thành phố, là nhân vật quan trọng, cho dù là ở bất kỳ chỗ nào đều phải có sự tồn tại của quyền uy. Bí thư Thành phố có thể là người quyết định được tất cả. Nhưng đến giờ ở trong thành phố này Điền Húc Giang bị Nhiếp Chấn Bang áp chế. Đối với Điền Húc Giang mà nói đây là một điều sỉ nhục.
Lúc này Điền Húc Giang cũng cười nói:
- Chẳng có cách nào khác, bộ trưởng Diêu, gặp phải chủ tịch thành phố có thế lực thì chỉ đành làm theo như thế thôi. Thôi, bộ trưởng, chúng ta không nói chuyện này nữa, đi nơi khác thị sát thôi.
Tại Văn phòng Ủy Ban Nhân Dân thành phố.
Trên tầng cao nhất là phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, lúc này bên cạnh cửa sổ Nhiếp Chấn Bang đang nhìn đoàn xe chạy ra từ thành ủy, ánh mắt cũng trầm xuống.
Ngồi bên cạnh Phó chủ tịch thành phố Lưu Cao Hoa và Bí thư thành ủy An Quốc Vũ, Phó chủ tịch Lưu chau mày, hạ giọng nói:
- Chủ tịch, lần này người ta làm như vậy, sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chủ tịch.
An Quốc Vũ cũng gật đầu, thông thường lãnh đạo phải thiết lập được uy tín của mình, có vài cách, một mặt có thể giết gà dọa khỉ, cách này là cách thông thường mà người ta hay áp dụng. Cứ lấy một hai cán bộ vi phạm Pháp luật làm điển hình để cho các cán bộ khác nhìn vào thấy được phong cách của lãnh đạo đằng đằng sát khí. Đây cũng được coi là một phương pháp. Ngoài ra, trong cuộc họp thường ủy cũng phải có quyền nói nhất định, thậm chí, là quyền nói tuyệt đối, người dưới, còn phải đắn đo cho cái ghế của mình, đã là cán bộ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng làm lãnh đạo, phải nghĩ đến thắng được sự tôn kính, để xem xem tay mắt của lãnh đạo nào tốt, có thể khiến trên hạ chính sách xuống, để lấy được vốn thì người bên dưới mới có thể phục anh được. Bởi vì, điều này chứng tỏ, vị lãnh đạo này giỏi, quan hệ xã hội rộng rãi. Thường loại lãnh đạo này đều có con mắt nhìn xa trông rộng. Đương nhiên cán bộ bên dưới đều muốn gần gũi với họ.
Nhưng hiện giờ chỉ có năm triệu, một khi trải cho toàn tỉnh, có thể tưởng tượng, các nơi khác không thiệt hại nặng bằng ở đây mà còn được cứu tế nhiều hơn, toàn bộ cán bộ thành phố sẽ nhìn chủ tịch Nhiếp như thế nào?
Nghĩ đến đây, An Quốc Vũ nói:
- Chủ tịch thành phố, chủ tịch Lưu nói như thế cũng đúng, chuyện này, không thể khinh thường được.
Vọng theo bóng của Điền Húc Giang và Diêu Ngọc Đức đi xa, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng trầm mặc nói:
- Anh Lưu, anh An, chuyện này các anh cứ yên tâm, muốn ức hiếp được Nhiếp Chấn Bang này thì anh ta cũng phải khó khăn đấy. Lần này, Diêu Ngọc Đức cứ làm cho công bằng còn được, không công bằng xem, tôi nhất định không để anh ta yên đâu.
Tổ công tác cứu tế của cục Dân chính, chỉ ở lại thành phố Vọng Hải đúng có một ngày, lập tức đi sang các thành phố khác.
Mười ngày này tổ công tác cứu tế phải đi hết các thành phố toàn tỉnh Phúc Kiến.
Mà bên Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhận được tin tức của Tề Tư Nguyên và Lý Tường Thiên, ở thành phố Bồ Châu và Mân Tây. Tình hình gặp nạn của hai tỉnh này so với Vọng Hải mà nói hoàn toàn không có, nhưng cũng đều nhận được năm triệu. Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang nổi trận lôi đình.
Trầm ngâm một lúc Nhiếp Chấn Bang cũng đã bình tĩnh lại nói:
- Anh Tề, nói cảm ơn tôi không muốn nói nhiều rồi. Chuyện này, trong lòng tôi đều có tính toán rồi, anh yên tâm. Điền Húc Giang muốn làm ra sóng gió gì, có thể nói còn hơi sớm.
Để điện thoại xuống, Dương An Na bên cạnh cũng đã tiến đến, có chút kinh ngạc hỏi:
- Chồng, cái gì mà sóng gió, bộ máy Vọng Hải lại bắt đầu không yên nữa sao? Anh nói xem, cha em cũng thật là. Rõ ràng biết quan hê nhà họ Lý và nhà họ Trần chẳng tốt đẹp gì, lại còn để Điền Húc Giang gì đó đến, không phải là khiến cho anh càng ngột ngạt sao? Không được, em phải gọi điện cho cha, bảo triệt tiêu tên Điền Húc Giang kia đi.
Nghe lời nói của An Na, Nhiếp Chấn Bang cũng cười, trong lòng cũng rất cảm động, cả đời này An Na dường như là thần bảo hộ của hắn từ kiếp trước. Đều là mẹ trẻ con rồi mà miệng vẫn còn lẩm bẩm, như bộ dạng gà mái vậy.
Cái mũi đẹp hơi nhíu một chút, bộ dạng rất tức bực, khiến Nhiếp Chấn Bang không thể không nhéo một cái, cười nói:
- Em à, em nghĩ giờ cha là thủ trưởng thứ tư mà có thể một tay che trời được sao? Không nói trên còn có Tổng bí thư Thẩm, thủ tướng Lãnh, rồi còn cả Ủy viên Luu nữa, trên phương diện chính trị, không phải dễ dàng như thế. Đến lúc một tay có thể che trời rồi thì đến lúc đó lại chính là lúc sắp bị hủy diệt. Chính trị là phải quan trọng sự cân bằng, nếu ai dám làm đảo lộn sự cân bằng đó thì người ấy chính là mục tiêu để những người khác cùng công kích chống lại. Em nghĩ rằng, Bộ chính trị là nhà em thành lập nên sao?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Dương An Na há hốc mồm miệng:
- Á, thế thì làm thế nào, lẽ nào lại để tên Điền Húc Giang kia nổi loạn sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Ngốc à, em à, lẽ nào em lại không tin vào chồng của em sao? Anh là người dễ bị người ta ăn hiếp hay sao?
Thấy Dương An Na có nét mặt nghi hoặc, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, giải thích nói:
- Em quên là anh xuất thân từ đâu à?
Lời nói này đã khiến Dương An Na tỉnh ngộ, ngạc nhiên nói:
- Chồng, anh nói là anh tìm Tổng bí thư Thẩm sao?
Chốn đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang chính là Trung ương đoàn, dựa vào quan hệ của hắn và bí thư Mộc, rồi quan hệ của hắn ta và Tổng bí thư Thẩm, đích thực, Nhiếp Chấn Bang cũng đã thuộc vào cán bộ của hệ thống rồi, đây đúng thật là không thể ngờ nổi. Chỉ là sau lưng Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là thân phận con rể thôi, để cho người ta không nghĩ đến điểm này, nhưng không thể phủ nhận, Nhiếp Chấn Bang trong đoàn thể, vẫn là nhân vật thuộc hạng có cấp bậc.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang đã nhấc điện thoại trên bàn, gọi điện cho Mộc Định Kiên, điện thoại reo rồi, đầu dây bên kia, một láy là có giọng nói của Mộc Định Kiên:
- Chấn Bang à, sao, sao lại có tâm trạng gọi điện cho tôi à. Lần này thành phố Vọng Hải của anh bị tổn thất nặng nề về kinh tế phải không.
Với Nhiếp Chấn Bang, Mộc Định Kiên vẫn là rất tốt, định vị của Nhiếp Chấn Bang, Mộc Định Kiên cũng đã thông qua Bí thư Thẩm mà biết được tính cách, năng lực, rồi các nhân tố khác của Nhiếp Chấn Bang. Những điều biết được đều khiến bản thân anh ta và ngay cả Tổng bí thư Thẩm cũng coi trọng Nhiếp Chấn Bang, duy nhất còn tồn tại một khiếm khuyết, chính là thủ đoạn trên phương diện chính trị, còn quá non nớt, còn cần phải luyện nhiều. Vì thế đây cũng là nguyên nhân mà Mộc Định Kiên còn khách sáo với Nhiếp Chấn Bang.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bí thư Mộc, lần này tìm anh là có chuyện muốn phiền anh rồi.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang nói một lượt về chuyện Thứ trưởng Bộ Dân chính Diêu cho Bí thư Mộc nghe, nói:
- Bí thư Mộc, đây rõ ràng là do thành phố Vọng Hải không tiếp đón chu đáo nên mới cố ý làm như vậy. Như này, tôi không phục. Bí thư Mộc, tôi muốn trực tiếp tìm đến bí thư để nói chuyện này.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, đầu bên kia Mộc Định Kiên trầm ngâm một lát rồi vui mừng nói:
- Chấn Bang à, hai năm không gặp rồi, thủ đoạn trong chính trị có vẻ như thuần thục nhiều hơn rồi. Tốt, việc này anh làm thế là rất tốt.
Mộc Định Kiên lúc này rất vui mừng, sau khi trải qua nhiều sóng gió như thế, phương thức xử lý của Nhiếp Chấn Bang cũng đã gần như thành thục rồi.
Chuyện này, nếu như nói về sự xuất thân của Nhiếp Chấn Bang thì chắc chắn là bên Bộ Dân chính không thể chống cự nổi, Vọng Hải bị tổn thất nặng nề nhất mà chỉ có nhận được năm triệu đồng, còn những nơi khác, như thành phố Tuyền Hải, cũng đều nhận được năm triệu, phân chia như thế này, rốt cuộc là dựa vào tiêu chuẩn nào. Rất hiển nhiên, nói là đã không được rồi. Nhưng như thế, vô hình chung đã làm đắc tội với người khác, vẫn là kiểu đắc tội với cái chết rồi, hiện tại, làm như thế này, hai bên đều có thể diện của mình.
Ngay tức thì, Mộc Định Kiên cũng gật đầu nói:
- Chuyện này, tôi sẽ xử lý cho anh, anh cứ yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận