Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1115: Tôi không nói suông

Thành phố Cố Đô hôm nay có vể hết sức trang trọng. Vừa sáng sớm, tại cổng trụ sở văn phòng làm việc Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh ở đường Hỗ Thành, thành phố Cố Đô đã hiện ra một bầu không khí trang trọng.
Một bức tường được dựng lên dọc theo toàn bộ trụ sở Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây,, cứ mỗi khoảng cách chừng hai mét dựng một cột cờ, trên cột cờ, màu cờ tung bay phấp phới.
Tại cổng trụ sở và phía trên văn phòng Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh đều đã treo tấm biểu ngữ màu đỏ chói. Nhiệt liệt hoan nghênh Trưởng Ban Tổ chức Vương Túc Châu đến tỉnh ta thị sát chỉ đạo công tác. Nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Nhiếp Chấn Ban nhậm chức ở Lũng Tây.
Văn phòng làm việc Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây, nền so với bậc thang quảng cáo ở cửa cao hơn khoảng một mét. Ở trước đại sảnh là một sườn dốc, xe co thể lái thẳng vào dừng ở phía trước đại sảnh. Như vậy, dù mưa to cũng không thể bị dầm nước.
Lúc này, trên bậc thềm tụ họp không ít người. Hôm nay là đại sự của tỉnh Lũng Tây. Người đứng đầu Tỉnh ủy nhậm chức, lại có Trưởng Ban Tổ chức Vương Túc Châu đích thân hộ tống. Toàn bộ thành viên bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Lũng Tây đều không dám có chút sơ suất.
Tại cửa, vài vị Ủy viên thường vụ túm năm tụm ba, thành nhóm thành tốp, tụ tập lại với nhau đang nhỏ to trao đổi. Đơn giản là bàn luận sự việc thay đổi của Lũng Tây sau khi Nhiếp Chấn Bang nhậm chức mà thôi.
Lúc này, thang máy bên trái đại sảnh “tinh” lên một tiếng, cửa mở ra, ngay sau đó, một người trung niên tuổi chừng năm ba năm bốn, gương mặt bình thản bước ra.
Lúc này, các Ủy viên thường vụ khác đều dồn dập nhìn sang:
- Chủ tịch Lưu!
- Chủ tịch!
Mọi người đều không ngừng chào hỏi, người đàn ông đáng kính này chính là Phó Bí thư – Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây – Lưu Chấn Đào.
Nhìn quanh khắp lượt mọi người, Lưu Chấn Đào gật đầu, xem như đã đáp lại lời của mọi người. Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Lưu Chấn Đào ngẩng đầu nói:
- Không còn sớm nữa. Tôi thấy, hay là chúng ta đến sân bay Tần Dương trước đi.
Chuyến bay từ thủ đô đến, chầm chậm đáp xuống tại sân bay Tần Dương. Cửa khoang mở ra, Vương Túc Châu bước xuống đầu tiên.
Lưu Chấn Đào đã chạy lên đón:
- Trưởng ban Túc Châu! Hoan nghênh hoan nghênh!
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Lưu Chấn Đào đã nhìn về phía sau Vương Túc Châu. Lúc này, Vương Túc Châu đương nhiên hiểu rõ Lưu Chấn Đào đang tìm gì? Thản nhiên cười, nói:
- Đồng chí Chấn Đào, anh đừng nhìn nữa, đồng chí Chấn Bang không đi cùng tôi, anh ấy đã đến trước tôi một bước rồi, có lẽ mười giờ tối qua đã đến Cổ Đô rồi. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cùng đến Tỉnh ủy đi!
Vừa nghe tin này, trên gương mặt của Lưu Chấn Đào hơi ngạc nhiên. Nhưng, trầm ngâm một lát sau lại mỉm cười nói:
- Ha ha! Phong cách làm việc của Bí thư Chấn Bang quả nhiên là khác người. Nếu đã như vậy, vậy thì, Trưởng ban Túc Châu, chúng ta về Tỉnh ủy hả?
Ngoài miệng, Lưu Chấn Đào nói hết sức nhẹ nhàng, biểu hiện cũng hết sức bình thản. Nhưng, lúc này, trong lòng Lưu Chấn Đào lại trầm xuỗng. Nhiếp Chấn Bang đây là ý gì, đến đây trước, tập kích bất ngờ sao?
Chiếc xe lái vào trụ sở Tỉnh ủy Lũng Tây, đến cổng trụ sở Tỉnh ủy liền dừng lại.
Lúc này, nhìn thấy đoàn xe tiến vào, Nhiếp Chấn Bang cũng từ bậc thềm cổng trụ sở bước xuống, đón Vương Túc Châu qua, gương mặt thản nhiên mỉm cười:
- Trưởng ban Túc Châu! Tôi đã đến trước một bước.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, lập tức ánh mắt của các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lũng Tây đều rơi đến trên người Nhiếp Chấn Bang. Bên này, Lưu Chấn Đào cũng đã chạy đến, vươn tay ra, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp! Hoan nghênh hoan nghênh! Trong tỉnh không làm tốt công tác tiếp đón Bí thư Nhiếp, xin thứ lỗi.
Lời lẽ của Lưu Chấn Đào nhìn có vẻ rất đơn giản bình thường. Nhưng, từng câu từng chữ trong lời nói lại có một ít bóng gió xa xôi. Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên có thể nhận ra được. Mỉm cười, bắt tay cùng Lưu Chấn Đào, nói:
- Chủ tịch Lưu quá khách sáo rồi, thật hổ thẹn không dám nhận!
Vì dính dáng đến vấn đề tuyên bố và bổ nhiệm nhân sự, suy xét đến việc chính quan trọng, mọi người không đứng ở bên ngoài quá lâu.
Sau một vài câu hàn huyên cùng nhân vật số một và số hai của tỉnh Lũng Tây sau này, Vương Túc Châu tức thời chen lời nói:
- Đồng chí Chấn Bang, đồng chí Chấn Đào! Thời gian không còn sớm nữa, tôi thấy nên họp thôi.
Lời nói của Vương Túc Châu đương nhiên là rất có trọng lượng. Mọi người cũng nhìn thấy được trong lòng Lưu Chấn Đào hơi không vui. Nhiếp Chấn Bang làm việc không theo quy củ, đến Lũng Tây trước. Nhìn thế nào cũng thấy không tin tưởng cán bộ tỉnh Lũng Tây.
Lúc này, Lưu Chấn Đào tuy ngoài miệng không nói gì nhưng vẫn đang ngấm ngầm làm chuyện hại người. Hàm ý trong lời nói mọi người đều biết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không nói đến chậm trễ việc chính, đối với Nhiếp Chấn Bang cũng là một sự tổn hại. Vừa đến đã đắc tội với toàn thể lãnh đạo thường vụ Tỉnh ủy, đây không phải là tự mình tìm lấy phiền toái sao?
Nghe Vương Túc Châu nói, lập tức không ít sắc mặt đều thay đổi. Ánh mắt đầy thâm ý nhìn Nhiếp Chấn Bang, rất rõ ràng, tất cả mọi người đều đã nghe thấy, Vương Túc Châu có một loại thái độ ủng hộ đối với Nhiếp Chấn Bang.
Lại thêm, xưa nay bên trong thể chế, người đứng đầu Lũng Tây trước nay chưa hề có lịch sử nhập Cục. Ở trong nước, tỉnh thành phố cấp một, thông thường mà nói, chỉ có người đứng đầu của sáu địa phương gồm bốn thành phố trực thuộc trung ương, thêm Việt Đông và Khu tự trị Tây Bắc là nhập Cục. Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang dùng thân phận của người đứng đầu Tỉnh ủy Lũng Tây nhập Cục. Chỉ điều này thôi cũng đã phá vỡ kỷ lục và quy củ. Việc này cũng khiến các Ủy viên thường vụ tỉnh Lũng Tây không thể không suy nghĩ.
Nghe lời nói của Vương Túc Châu, biểu hiện trên gương mặt của Lưu Chấn Đào không thay đổi quá nhiều. Thản nhiên cười, hơi há miệng gật đầu nói:
- Trưởng ban Túc Châu nói đúng. Trưởn ban Túc Châu, Bí thư Nhiếp, mời vào trong. Các đồng chí trong tỉnh đều đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Vương Túc Châu đi đầu, Nhiếp Chấn Bang nối bước theo sau, hai người sánh đôi mà đi. Cảnh này, lại khiến cán bộ tỉnh Lũng Tây vô cùng kinh ngạc. Có thể nhìn thấy được sự ủng hộ to lớn của cấp trên đối với Nhiếp Chấn Bang.
Dựa theo quy củ thông thường mà nói, tất nhiên, Bí thư Nhiếp và Trưởng ban Túc Châu đều là người nhập Cục, về mặt chức vụ trong Đảng hoàn toàn bình đẳng.
Nhưng, Vương Túc Châu lại là người đứng đầu một ban trọng yếu của trung ương. Tầng lớp thân phận này không dễ phủ nhận. Về mặt danh nghĩa mà nói, việc bổ nhiệm cấp trưởng và cấp phó của tỉnh thành bên dưới ở mỗi nhiệm kỳ đều nằm trong tay Vương Túc Châu. Thông thường mà nói, Nhiếp Chấn Bang kém Vương Túc Châu nửa bậc nhưng bây giờ lại cùng nhau sánh bước, đã để lộ ra không ít vấn đề.
Cùng lúc với bộ máy lãnh đạo Tỉnh ủy vào hiện trường. Lúc này, trong trụ sở Tỉnh ủy Lũng Tây, hơn một ngàn cán bộ lãnh đạo đang ngồi đều đã đứng lên. Trong phòng, tiếng vỗ tay như sấm dậy, đồng loạt, mỗi một cán bộ đều đang hết sức trang nghiêm.
Trên bục chủ tịch treo cao biểu ngữ, phía dưới, khăn trải bàn màu đỏ, phía sau không có hoa tươi, trên bàn đơn giản chỉa là bình nhỏ đựng nước khoáng xếp rất chỉnh tề.
Căn cứ vào vị trí của từng người, sau khi ngồi một lát trên bục chủ tịch, Lưu Chấn Bang lại bước đến vị trí chủ trì.
Từ cảnh này, lại có thể nhìn ra, tính cách của con người Lưu Chấn Đào này. Thảo nào Trưởng ban Túc Châu trước đây có nhắc nhở. Con người Lưu Chấn Đào này không phải là một nhân vật đùa giỡn, kiểu người có dục vọng như vậy, đương nhiên là khó có thể hòa hợp.
- Sau đây, xin mời Trưởng ban Tổ chức, đồng chí Vương Túc Châu, tuyên đọc quyết định của trung ương.
Lời ít ý nhiều, đi thẳng vào chủ đề. Lời nói của Lưu Chấn Đào rõ ràng dứt khoát, không có bất kỳ lời nào trống rỗng. Trực tiếp mở miệng chính là hướng tới trung tâm.
Việc này lại khiến Nhiếp Chấn Bang hơi bất ngờ. Con người Lưu Chấn Đào này, thật sự nếu như ngoài mặt và trong lòng đều giống nhau, như vậy cũng tốt, người không nói lời hư không, Nhiếp Chấn Bang không sợ. Loại người này chỉ cần tìm đúng mạch thì vẫn rất dễ tiếp xúc.
Lúc này, Vương Túc Châu cũng đứng lên, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Qua suy xét thận trọng nghiên cứu quyết định của trung ương, cân nhắc đến nguyên nhân sức khỏe của đồng chí Hồ Thượng Chính. Quyết định miễn chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy – Bí thư Tỉnh ủy Lũng Tây của đồng chí Hồ Thượng Chí.
- Đồng chí Hồ Thượng Chí, công tác ở tỉnh Lũng Tây vẫn đáng được khẳng định...
Tiếp theo, Vương Túc Châu đưa ra một khẳng định đánh giá và tổng kết đối với công tác của Hồ Thượng Chí. Vốn dĩ, dựa theo quy trình thông thường, ở đây, có lẽ vẫn cần phải có diễn thuyết rời cương vị của Hồ Thượng Chí, nhưng, nếu sức khỏe Hồ Thượng Chí không được tốt, đương nhiên đã đơn giản đi bước này.
Tiếp đó, Vương Túc Châu tiếp tục nói:
- Quyết định bổ nhiệm đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm chức vụ Bí thư - Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Lũng Tây. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang sinh năm 70, người Yến Bắc Đường Thành, năm 86 thi vào khoa Trung văn đại học Kinh Thành, năm 90 tốt nghiệp. Nhiều lần đảm nhiệm chức vụ cán bộ Đoàn thanh niên, cùng năm thuyên chuyển công tác đến đảm nhận chức vụ Phó Chủ tịch Huyện Tân Lê thành phố Bá Châu khu tự trị Tây Bắc... Trung ương, quyết định dể đồng chí Nhiếp Chấn Bang tiếp nhận đại cục của Tỉnh ủy Lũng Tây, đây là đã trải qua suy xét thận trọng và nghiên cứu kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định. Đồng thời, chúng ta tin rằng, đồng chí Nhiếp Chấn Bang nhất định sẽ làm tốt hạng mục công tác của tỉnh Lũng Tây.
Sau khi Vương Túc Châu đem lý lịch của Nhiếp Chấn Bang giới thiệu xong, mỉm cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang! Đồng chí đến nói vài lời đi!
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang hơi há miệng, ra hiệu cho Vương Túc Châu, gật đầu đứng lên, cúi chào thật sâu trong tiếng vỗ tay như sấm, lập tức mỉm cười nói:
- Cảm ơn sự đánh giá cao của Trưởng ban Túc Châu. Cảm ơn tiếng vỗ tay nhiệt tình của các đồng chí, cảm ơn sự đón chào hết sức chân thành của toàn thể thành viên bộ máy Tỉnh ủy. Tôi nói vài lời.
Giọng nói Nhiếp Chấn Bang âm vang, nói chuyện dứt khoát rõ ràng, không chút dây dưa dài dòng. Phát biểu rõ ràng ấm áp. Lập tức khiến cho cán bộ lãnh đạo tại hội trường đều rơi vào chấn động.
- Đầu tiên, tôi cương quyết ủng hộ quyết định của trung ương, kiên quyết phục tùng sắp xếp của tổ chức. Có thể đến tỉnh Lũng Tây cùng làm việc với mọi người, tôi cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Tục ngữ nói đúng, nói suông mất nước, thực làm hưng bang. Đây là câu nói mà khi Chủ tịch Kiều nhậm chức cũng đã có nói. Tôi cảm thấy rất đúng, rất thực tế. Đồng thời, tôi cũng luôn chủ trì tác phong và thái độ làm việc này.
Con người tôi mọi người có thể chưa quen và hiểu, nhưng tôi hy vọng trong công tác sau này, chúng ta có điều kiện tiếp xúc và hiểu biết thông cảm lẫn nhau. Tôi không thích nói suông. Tôi cũng không dám nói, tôi có thể đem đến được gì cho quần chúng nhân dân và cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh, nhưng, tôi muốn nói, tỉnh Lũng Tây có các đồng chí ở đây, chắc chắn sẽ càng thêm tốt đẹp và huy hoàng. Cảm ơn mọi người.
Giọng nói hạ xuống, lập tức cả hội trường đều yên lặng. Lúc này, đều có cảm giác vẫn chưa định thần. Sao? Đây đã coi như diễn văn kết thúc sao? Thế này không phải đã quá thẳng thắn và đơn giản sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận