Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 619: Hai thành phố tranh cãi.

Trên máy bay tiến về Vọng Hải, không khí trong phòng khách có phần trầm lặng. Bên cạnh là hai người Đổng Uyển và Dương An Na, tinh thần của hai cô đều có vẻ mệt mỏi, hai cô đều vừa phải cảm nhận một nỗi đau rất lớn, thân nhân qua đời khiến cảm xúc của hai người rất kém.
Sau một hồi lâu trầm mặc, Nhiếp Chấn Bang nhìn Đổng Uyển bên cạnh, nói:
- Uyển Nhi. Hay là em ở lại đây một thời gian đi, đưa Trị Bình từ thủ đô qua đây…
Nhiếp Chấn Bang mới nói được nửa câu, Đổng Uyển đã ngẩng đầu lên, nhìn Nhiếp Chấn Bang, khoát tay, nói dứt khoát:
- Chấn Bang, anh đừng đừng nói nữa.
Nỗi đau mẹ con chia lìa, bất cứ người nào cũng khó có thể chấp nhận được. Tuy rằng Nhiếp Trị Bình đã đổi tên thành Đổng Trị Bình, nhưng bất kể tên thay đổi thành thế nào sự thật chung quy thằng nhỏ vẫn là con của cô. Tuy rằng, cũng không phải vĩnh viễn chia lìa, chỉ chờ sau khi Đổng Uyển được bố trí ổn thỏa ở nước ngoài là có thể qua lại thăm hỏi, nhưng sự chia cách này cũng khó có thể để người ta chấp nhận được.
Nhưng, tính cách của Đổng Uyển nhìn thì thấy dịu dàng nhưng thực sự lại vô cùng kiên định và cố chấp. Nếu không năm đó Đổng Uyển cũng không kiên định tình nguyện đi theo Nhiếp Chấn Bang làm vợ lẽ.
Lúc này, mặt cố chấp của Đổng Uyển lại thể hiện ra. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển than nhẹ một câu:
- Chấn Bang, cực khổ này em có thể chịu đựng được, không trải qua mưa gió sao có thể thấy được cầu vồng. Em chỉ hy vọng sự chờ đợi này đừng mất cả một đời là được rồi.
Câu nói này rất trầm thấp, nhưng cũng tạo một áp lực lớn đối với Nhiếp Chấn Bang. Có lẽ chỉ chờ đến khi trước mặt anh không có thêm bất kỳ trở ngại nào. Có lẽ chỉ có thể chờ đến khi anh lên tới không thể lên cao hơn nữa mới có thể hòa thuận vui vẻ cùng nhau sống chung. Bởi vì khi đó, những vấn đề này sẽ không còn là điểm để đối thủ có thể lấy cớ công kích được nữa, giống như rất nhiều con cháu quý tộc hiện nay.
Nghĩ đến đó, Nhiếp Chấn Bang vô cùng kiên định, gật đầu nói:
- Uyển Nhi, hãy tin anh, thời gian này sẽ không quá lâu đâu.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng nói tiếp:
- Uyển Nhi, chiếc chuyên cơ này anh muốn để lại cho em và Lệ Tuyết, anh đã sắp sếp bên Đằng Long, chuyên cơ này trên thế giới đã có vài quốc gia chính đã làm xong hồ sơ ghi chép. Về sau, chị em em trở về cũng tiện lợi hơn. Ở nam Thái Bình Dương, Lệ Tuyết đang xây nhà cho chúng ta, anh nghĩ nơi đó nhất định sẽ rất đẹp.
Giờ đây, thứ Nhiếp Chấn Bang có thể làm được cũng chỉ có vậy.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay sai đó, tiếp viên phi hành đoàn đi vào, mỉm cười nói:
- Nhiếp tiên sinh, phi cơ chuẩn bị hạ cánh, xin ngài và phu nhân chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay sau khi phi cơ của Nhiếp Chấn Bang chậm rãi hạ cánh, Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na đều đứng lên, Dương An Na lại chạy nhanh về phía Đổng Uyển ôm chầm lấy cô, thấp giọng nói:
- Chị Uyển Nhi, cin lỗi chị!
Đổng Uyển giờ phút này cũng gượng cười, gật đầu nói:
- Cô bé ngốc, xin lỗi cái gì chứ. Tất cả những điều này là chị và Lệ Tuyết đều cam tâm tình nguyện, em không phải cũng phải trả giá nhiều như vậy vì Chấn Bang sao?
Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na xuống máy bay, còn lại Đổng Uyển sau khi qua một thời gian ngắn dừng để bổ sung nhiên liệu lại cất cánh bay tới Đông Cảng, từ đó, Đổng Uyển sẽ tới Mỹ, cùng hội ngộ với Lý Lệ Tuyết.
Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na vừa ra khỏi sân bay, ở cửa lớn của sân bay, thư ký Lý Cư Bằng đã chạy ra đón chào. Lúc này ánh mắt của Lý Cư Bằng có chút nghiêm túc, nhận lấy hành lý của Nhiếp Chấn Bang đặt ở cốp xe phía sau của Nhiếp Chấn Bang.
Lão Quách lái xe lúc này cũng khởi động xe, Lý Cư Bằng vừa ngồi lên ghế lái phụ đã quay đầu nói:
- Chủ tịch, việc điều tra công ty Phi Thiên đã kết thúc. Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Phi Thiên chính thức bị giao cho cơ quan kiểm sát. Ngoài ra, về Hồ Gia Vượng, hiện giờ trong thành phố có hai thái độ khác nhau, bên Điền Húc Giang dứt khoát phản đối.
Nghe được câu này, thần sắc của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc. Tuy nói ở thủ đô, cha vợ anh là Dương Thắng Lợi và Tổng bí thư Thẩm đều đã nhắc nhở anh, nhưng những việc nên làm hay phải làm, nếu đơn thuần chỉ vì tiền đồ của bản thân mà không để ý tới sự tổn hại của quốc pháp thì lại không phải là tính cách của Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Chuyện này, chờ ngày mai đi làm rồi nói sau. Trong khoảng thời gian này, trong thành phố còn có chuyện gì không?
Câu nói vừa dứt, nét mặt Lý Cư Bằng trở nên có chút khó xử, lập tức đáp lại:
- Chủ tịch, thật sự có một chuyện này, tuyến đường chính từ Vọng Hải đến Thành Tế của thành phố Chương Đông hiện giờ đã vào giai đoạn kết thúc. Nhưng giữa thành phố Vọng Hải và thành phố Chương Đông còn khoảng 10 km đường không được xây dựng cải tọa. Hiện giờ thành phố Chương Đông và thành phố Vọng Hải bên này tranh cãi lẫn nhau, đều không muốn cải tạo đoạn đường này. Chuyện đã kinh động tới tỉnh rồi, nghe nói Bí thư Kiều đã tức giận tới đập bàn.
Tuyền đường chính Vọng Chương Thành Tế. Dự án này Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ, đây là khi Kiều Dịch Nhân đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy liền định ra dự án này.
Mục địch nhằm xúc tiến khu vực phát triển kinh tế của toàn bộ Phúc Kiến. Nhưng hiện giờ tuyến đường Thành Tế mới tu sửa được một nửa, nhìn vào thì thấy toàn bộ tuyến đường đã thông. Điều này cũng tốt, giữa hai thành phố xảy ra tranh cãi, đùn đẩy lẫn nhau không nói, ngược lại là đình công, chẳng phải càng khiến kdn cảm thấy ngột ngạt sao?
Tuyến đường chính Thành Tế này hiện nay thông với nhiều đường quốc lộ, đường quốc lộ và đường cao tốc chọn cách thu phí không giống nhau, đây là tuyến đường chính đầu tiên trong lịch sử thành phố Phúc Kiến miễn phí toàn bộ phí, áp dụng quy mô tám làn xe theo hai chiều.
Không thu phí đương nhiên cũng không có lợi ích gì. Từ lúc vừa bắt đầu, hai thành phố cũng không hứng thú cho lắm, đây hoàn toàn là một công trình không thu được lợi ích.
Hiện giờ lại xuất hiện hiện tượng tranh cãi như thế này đương nhiên cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tuyến đường chính Thành Tế liên quan tới đường đi chủ yếu của thành phố Vọng Hải lưu thông sang địa khu phía đông, điều này là một mấu chốt trong kế hoạch của toàn diện của thành phố Vọng Hải.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang chau mày, trầm giọng nói:
- Con đường này không xây dựng cải tạo đoạn đường này, rốt cuộc là thuộc phạm vi quản lý của thành phố nào?
Lý Cư Bằng nghe được câu hỏi của Nhiếp Chấn Bang, lập tức gật đầu nói:
- Đoạn đường này ở trấn Quách Gia Châu thuộc khu Chương An của thành phố Chương Đông, dựa vào bản đồ hành chính, đích thật là khu vực trực thuộc của thành phố Chương Đông. Nhưng vấn đề là trấn Quách Gia Chây cách nội thành Chương Đông 200 km, cách khu thị trấn Chương An 80 km. Ngược lại, khoảng cách tới khu Tư Bình của thành phố chúng ta chỉ có 40 km, cho nên điện nước, thư từ qua lại và phương tiện của trấn Quách Gia Châu đều nhận từ bên chúng ta. Đây là vấn đề mấu chốt, thành phố Chương Đông có ý là nếu Vọng Hải chúng ta cũng đã gánh cho trấn Quách Gia Châu những chuyện này, gánh thêm xây dựng một đoạn đường này cũng không phải vấn đề. Nhưng trên thành phố hiện nay không có vị lãnh đạo nào dám lên tiếng nói đáp ứng xây dựng đoạn đường này.
Nghe được báo cáo từ Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút đau đầu, đích thực là vậy. Cũng không phải thành phố Vọng Hải không có được khoản tiền này, vấn đề chủ yến còn là thể diện, nếu đáp ứng thì thành phố Vọng Hải chỉ nằm trong thành phố cấp 3 liền trở thành trò cười. Lãnh đạo trong thành phố, ai lên tiếng người đó phải chịu trách nhiệm, dù là ai cũng sẽ giống như kẻ bán nước vậy. Phiêu lưu chính trị như thế này, sẽ không có người nào tự nguyện gánh vác.
Đây là quan trường Hoa Hạ, một tập tục xấu trong thể chế, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không muốn gánh vác. Chuyện như thế này ở các bộ phận đều tồn tại, đều có. Hiệu suất hành chính thấp cũng có liên quan rất lớn tới kiểu đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau này.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, trước tiên đưa tôi về nhà đã.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang vừa mới đi làm, vừa mới tiến vào trụ sở làm việc, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Uông Kiến Hoa cũng đã theo tới.
Uông Kiến Hoa lúc này chủ động chào hỏi:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu đã quay lại rồi.
Nhiếp Chấn Bang gật đâu nói:
- Lão Uông, chuyện quốc lộ Vọng Chương, các đồng chí phía bên thành phố Chương Đông thể hiện thái độ thế nào.
Ý của Nhiếp Chấn Bang là Bí thư Thành ủy thành phố Chương Đông, Mã Doãn Huy, là nhân vật đứng đầu thành phố Chương Đông. Chuyện này chỉ cần Mã Doãn Huy gật đầu đồng ý, trên cơ bản cũng không có vấn đề gì.
Nói đến chuyện tuyến đường Thành Tế Vọng Chương, Uông Kiến Hoa lúc này đũng là một cái đầu mà lo hai chuyện lớn. Trong lúc đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Bồ Châu, Uông Kiến Hoa cũng đã từng quen biết với Mã Doãn Huy, lập tức cười khổ, nói:
- Chủ tịch, con người Mã Doãn Huy có lẽ cậu chưa tiếp xúc nhiều, người này ở tỉnh nổi tiếng là khó chơi, tính cách lão luyện, cũng không có bao nhiêu người thân thiết được. Người này luận vè làm việc, trước giờ đều không làm theo lẽ thường, về chuyện tuyến đường chính Thành Tế, dựa vào cách nói của ông ta, thành phố Vọng Hải là thành phố cấp tỉnh, không chỉ dựa vào bát cơm lương từ tỉnh, là nhà giàu, trích một chút cho thành phố Chương Đông cũng là điều rất bình thường. Đây chẳng phải mánh khoed vô lại điển hình sao?
Nghe lời của Uông Kiến Hoa, trên mặt của Nhiếp Chấn Bang lại mang vẻ không hề bận tâm, trong lòng lại có chút bất mãn. Tuyến đường chính Thành Tế hai chiều tám làn xe chạy, từ giải phóng mặt bằng cho tới thiết kế xây dựng, mặt đường, lối đi bộ, dải phân cách có trồng cây xanh v.v… toàn bộ cộng lại, ít nhất cần trị giá lên tới 150 vạn 1 km, mười km thì phải là 15 triệu. Quan trọng là con đường này đi ngang qua trung tâm trấn Quách Gia Châu, đề cập tới giải phóng mặt bằng tới một số lượng người lớn, ít nhất phải hơn 2000 vạn nữa để bố trí giải phóng mặt bằng. Nếu như vậy đã là 35 triệu rồi. Thành phố Vọng Hải tuy nói là tiền trực tiếp từ Trung ương kết toán kế hoạch chi tiết, nhưng tài chính trong thành phố cũng không dư dả, vài công trình trọng đại của thành phố Vọng Hải đều cần phải tiêu tiền. Mặc dù số tiền này cũng không phải là to lớn lắm, nhưng lãnh đạo của thành phố Vọng Hải, không ai dám đứng ra làm chủ cũng là điều rất bình thường.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, nói:
- Mã Doãn Huy ông ta nghĩ thật hay, thật sự coi thành phố Vọng Hải chúng ra là nhà giàu đến ăn.
Nghe được câu này, Uông Kiến Hoa lúc này cười khổ:
- Ai nói không phải chứ. Chuyện đã ầm ĩ lên tới tỉnh, Bí thư Kiều đã lên tiếng, chờ cậu trở về từ thủ đô liền triệu tập cuộc họp, đặc biệt thảo luận chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận