Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 761: Quyết định của Vương Quốc Phát

Những lời này khiến cán bộ thành phố Quả Nam, cán bộ huyện Nhân Chương đều có vẻ ngượng ngập. Nhiếp Chấn Bang lúc này tâm tình rất tốt, quay đầu nhìn Vương Quốc Phát, đám người Tưởng Kim Quý bên cạnh, lập tức nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch Tưởng, hiện giờ xem ra vẫn là sai lầm công tác của các anh, làm việc không đến nơi đến chốn. Tôi thấy, Khâu sư phụ có chút boăn khoăn và lo lắng. Điều này cũng đã chứng minh rõ, tính lâu dài của chính sách quan trọng đến cỡ nào. Sớm ban hành chiều thay đổi, mỗi bộ máy, một kiểu khuôn mẫu. Mỗi lãnh đạo, một cách suy nghĩ. Điều này là tối kỵ.
Trong lúc tâm trạng Nhiếp Chấn Bang tốt, liên quan đến cách xưng hô đối với Vương Quốc Phát cũng đã chuyển biến. Chí ít cũng không phải xưng hô giống như vừa rồi, đồng chí Vương Quốc Phát. Việc này khiến Vương Quốc Phát hơi thích thú. Có chuyển biến là tốt. Có chuyển biến, rõ ràng mình còn có cơ hội.
Lập tức Vương Quốc Phát rất khiêm tốn gật đầu nói:
- Vâng, Chủ tịch phê bình là đúng. Là chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn. Tôi làm kiểm điểm.
Bên cạnh, Tưởng Kim Quý cũng gật đầu nói:
- Chỉ thị của Chủ tịch tỉnh, tôi nhất định khắc ghi trong tâm.
Lý Quang Cường lúc này cũng cười nói:
- Chủ tịch, lời này của anh lại khiến tôi nhớ lại một việc. Nhớ mấy năm trước đến tỉnh Sở Nam khảo sát một huyện của địa phương. Sau khi lãnh đạo nhiệm kỳ trước nhậm chức, trải qua nghiên cứu và điều tra tỉ mỉ, làm một dự án mười ngàn cây đào. Nhưng, không đợi kết quả, vị lãnh đạo này đã thuyên chuyển công tác. Sau khi nhiệm kỳ kế tiếp nhậm chức, cũng trải qua một phen điều tra nghiên cứu tỉ mỉ, vị này cảm thấy, cây đào không phù hợp với dân tình địa phương, không có hiệu quả và lợi ích. Vừa nhậm chức liền đẩy ra kế hoạch mười ngàn mẫu cam quýt. Kết quả cuối cùng, làm cho dân chúng kêu than rất lớn!
Nhiếp Chấn Bang rất đồng tình gật đầu, xoay người nói với một loạt các đồng chí thành phố Quả Nam:
- Chủ tịch Quang Cường nói đáng để suy nghĩ sâu xa. Chính sách thay đổi xoành xoạch, đối với lãnh đạo ở đây chẳng qua chỉ là là việc một câu nói. Nhưng, đối với tính tích cực của nông dân ảnh hưởng rất lớn. Hao phí một lượng lớn tiền tài sức lực, không những không có kết quả, ngược lại khiến dân chúng oán thán. Lợi bất cập hại.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại quay đầu nói với Khâu Vi Mao:
- Khâu sư phụ. Ở đây, tôi cam kết với anh một nền tảng. Hợp đồng mà anh và thành phố Quả Nam cùng với huyện Nhân Chương kí kết, bất kể là ai nhậm chức, đều có hiệu lực, đều có tác dụng. Sau này, nếu có người nói không có tác dụng nữa, anh cứ đến tìm tôi, cho dù tôi đang ở cương vị nào, đang ở địa phương nào, tôi cũng chịu trách nhiệm. Đây xem như một lời cam kết của tôi đối với anh
Nhiếp Chấn Bang đưa ra cam kết. Đây là chuyện đã ít lại càng thêm ít. Đối với Khâu Vi Mao, Nhiếp Chấn Bang cũng rất khâm phục. Loại tinh thần làm liều đầu tiên mà được lợi, loại tinh thần dám vì thiên hạ mà đi trước, ở trong con người Sở Nam, nhìn thấy nhiều, ở người Ba Thục này, Khâu Vi Mao xem như hiếm thấy.
Chính sách lưu chuyển đất đai, đối với mình rất quan trọng. Khâu Vi Mao xem như đã giúp một việc lớn. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không để ý giúp một tay.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:
- Khâu sư phụ, hiện nay nhân khẩu nông thôn ra ngoài làm việc tăng nhiều, sức lao động nông thôn thiếu hụt, đây thật không phải là việc có thể bỏ qua. Về phương diện này, lại cũng chính là kiểu trồng lương thực giỏi giang của anh, cơ hội hộ lớn sản lượng lương thực. Tương lai, có thể đoán được, hình thức phát triển nông nghiệp đi theo sự phát triển không ngừng của trình độ đô thị hóa. Môt lượng lớn nhân khẩu nông thôn trở thành nhân khẩu thành thị. Cuối cùng, nông nghiệp tất nhiên sẽ theo hướng mô hình đại nông nghiệp. Đưa vào hoạt động cơ giới hóa, chính quy hóa. Anh đi trước một bước, cần nắm chắc cơ hội khó gặp, phải nghĩ cách gia tăng giá trị nông nghiệp kèm theo. Đi theo hình thức một dây chuyền trồng trọt, chế biến, tiêu thụ. Sau này, có khó khăn, có thể bảo thành phố Quả Nam giúp đỡ phối hợp giải quyết. Về phương diện cần vốn, có thể tìm đến ngân hàng phát triển nông nghiệp. Thật sự không thể giải quyết được, cũng có thể tìm tôi.
Những lời này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không phải không qua suy nghĩ cặn kẽ. Tuy nhiên, cách nghĩ này, đến huyện Nhân Chương, sau khi nhìn thấy một số việc, mới ra quyết định. Nhưng, quyết định này cũng không phải qua loa.
Nhiều năm như vậy sống cuộc sống chính trị, về mặt nhìn người, Nhiếp Chấn Bang tự nhận vẫn có mắt nhìn. Con người Khâu Vi Mao này, trong tâm có một kiểu thật thà chất phát và đôn hậu thận trọng của nông dân. Người như thế, không phải kiểu người quên mất gốc.
Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có lòng làm cho Khâu Vi Mao trở thành xí nghiệp đầu đàn của nền nông nghiệp sản nghiệp hóa trong toàn tỉnh. Tạo nên một xí nghiệp nổi trội, cứ như vậy, đối với việc lưu chuyển đất đai toàn tỉnh cũng sẽ có một sức lôi kéo lớn.
Biểu đạt những lời này trước mặt mọi người, không chỉ cho riêng Khâu Vi Mao một lá bùa hộ mệnh. Sau này, chuyện Khâu Vi Mao làm nông nghiệp sản nghiệp hóa, muốn đạt được thành tích lớn. Ít nhất, chính sách giúp đỡ và thiên lệch, là tuyệt đối.
Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang giống như cưỡi ngựa xem hoa, sau khi dạo qua một vòng năm mươi ngàn mẫu đất đai, lại đến nhà Khâu Vi Mao. Nhà Khâu Vi Mao xây mấy kho chứa loại lớn, bên trong đều để các loại thiết bị nông nghiệp cơ giới. Cày ruộng, cấy mạ, thu hoạch, chia ngành chia loại gọn gàng ngăn nắp. Điều này cũng đủ cho thấy, Khâu Vi Mao chính xác là một người làm việc thực tế.
Buổi trưa, sau khi ở huyện Nhân Chương ăn cơm xong, đoàn người Nhiếp Chấn Bang rời khỏi huyện Nhân Chương, rời khỏi thành phố Quả Nam về lại tỉnh thành.
Sau khi tiễn Nhiếp Chấn Bang rời khỏi, Vương Quốc Phát cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng xem như đã đi rồi, nếu không, Chủ tịch Nhiếp đả kích không nể tỉnh như vậy, mình thật sự không biết chừng có thể chịu đựng nổi hay không? Ở thêm mấy ngày, thành phố Quả Nam này e rằng thật sự đổi trời.
Đang suy nghĩ, thư ký từ bên ngoài bước vào, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi không nói, khiến Vương Quốc Phát chau mày, trầm giọng:
- Trí Dũng, bộ dạng này của cậu là gì vậy? Có việc gì không?
Lúc này thư ký tiến lên một bước nói:
- Bí thư, vừa rồi tôi nhìn thấy Bí thư Song Hỷ đi vào phòng làm việc của Chủ tịch Tưởng. Ngoài ra, khoản vay bên Huy Thiếu con số có hơi bất thường. Huy Thiếu hoàn toàn không có khoản vay lên đến ba triệu đồng. Căn cứ vào tin tức bên ngân hàng nông nghiệp, Huy Thiếu cùng với vài vị khác tổng cộng có năm người, vay ở ngân hàng nông nghiệp năm triệu nhân dân tệ, bình quân mỗi người chỉ có một triệu đồng.
Nghe đến đây, Vương Quốc Phát đứng lên. Cũng không phải vì Phó Bí thư Thành ủy và Tưởng Kim Quý dựa vào nhau mà hoảng sợ. Trải qua suốt một chặng đường cùng Chủ tịch Nhiếp, trong thành phố, lòng người hơi thay đổi, điều này rất bình thường. Vì, mọi người đã không coi trọng mình.
Điều khiến Vương Quốc Phát sợ hãi chính là, Vương Huy đã nói dối. Cái thằng ranh con này, chỉ sợ chính là cố ý thổi phồng, dễ dàng lấy được lòng thương xót trong gia đình, lấy được sự đồng cảm của mình.
Bị con trai bỡn cợt, việc này khiến Vương Quốc Phát rất căm tức. Vì sự việc của thằng ranh con này, địa vị của mình đã không còn vững chắc nữa. Nghĩ đến đây, Vương Quốc Phát nổi giận nói:
- Trí Dũng, anh lập tức tìm được thằng ranh này mang nó đến đây gặp tôi.
Có đại Thư ký Thành ủy ra tay, rất nhanh, Vương Huy đã bị dẫn đến phòng làm việc của Vương Quốc Phát. Lúc này, Vương Quốc Phát khép cửa phòng lại, nhìn đứa con trai đang đứng trước mặt, nổi giận xung thiên, một cái tát vung ra. Một cái tát nảy lửa, trực tiếp làm cho Vương Huy trở nên ngờ nghệch.
Vẻ mặt khó hiểu, Vương Quốc Phát lúc này lại nổi giận lớn tiếng nói:
- To gan rồi hả? Dám lừa cả bố mẹ. Ba triệu? Tự mày khai thật ra, cuối cùng vay bao nhiêu? Mày có biết, vì việc này của mày, cha mày là tao đây và Tưởng Kim Quý cãi nhau mất hòa khí không. Hôm nay, Chủ tịch Nhiếp xuống thị sát, thể diện của cha mày mất hết, uy ngiêm cũng hết sạch. Hiện nay, trong thành phố, mọi người đều bắt đầu dựa vào Tưởng Kim Quý. Mấy gã huynh đệ tốt của mày cũng đã bắt đầu dựa vào Tưởng Kim Quý. Mày không hại chết tao, mày không cam lòng hả?
Những lời này khiến Vương Huy choáng váng hoàn toàn. Vương Huy tuy là đồ vô lại, nhưng cũng không phải là người việc xằng bậy gì cũng làm. Nếu không, cũng không thể đến chốn ăn chơi tìm phụ nữ. Ít ra, mấy việc ức hiếp đàn ông dọa nạt đàn bà, Vương Huy vẫn chưa làm qua.
Lúc này, những lời nói này của cha khiến Vương Huy có cảm giác mình bị người khác xếp đặt một mẻ, tức giận nói:
- Mấy tên súc sinh này, con đi tìm chúng nó.
- Tìm, tìm cái gì mà tìm, tìm chúng nó có tác dụng gì sao? Mày nghe kỹ cho tao, sau này, những người này, mày ít qua lại đi, sự việc huyện Kim Giang, mày cũng đừng xen vào nữa. Mấy ngày nữa, mày đến Cục công an làm việc cho tao.
Vương Quốc Phát nổi giận mắng. Thật là con hư tại mẹ!
Sau khi tống con trai đi, Vương Quốc Phát lại rơi vào trầm tư. Lần đầu tiên, Vương Quốc Phát cảm nhận được Chủ tịch Nhiếp Chấn Bang phát ra một kiểu thái độ mạnh mẽ. Ít nhất, đây không phải mình có thể có khả năng chọc giận. Thậm chí, chỗ dựa sau lưng mình cũng phải né tránh ba phần.
Trước kia, số tiền vay ba triệu, nếu là nước đổ lá khoai mình gánh vác không nổi. Nhưng, hiện tại nếu như một triệu, cũng không phải là không có đường xoa dịu.
Nghĩ đến đây, Vương Quốc Phát đứng lên, bước thẳng ra cửa, dặn dò thư ký:
- Trí Dũng, tôi ra ngoài một lát.
Từ trụ sở làm việc Thành ủy đến trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố, giữa các tầng lầu, có đường thông nhau, rất nhanh, Vương Quốc Phát đã đến cửa phòng làm việc của Tưởng Kim Quý. Do dự một lúc, gõ cửa, đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ, Vương Quốc Phát mỉm cười nói:
- Thư kí Trương, Chủ tịch Kim Quý đang bận hả?
Không đợi thư ký trả lời, cửa phòng trong đã mở ra, Tưởng Kim Quý gương mặt mỉm cười bước ra, nhiệt tình nói:
- Bí thư Vương đã đến, mời vào!
Sau khi Tưởng Kim Quý đích thân đưa tới tách trà, trong lòng Vương Quốc Phát cũng sắp xếp trước lời nói của mình. Ngập ngừng một lát, Vương Quốc Phát mở miệng nói:
- Chủ tịch Kim Quý, hôm nay đến đây chủ yếu là nói qua với anh sự việc ở huyện Kim Giang. Người quang minh không nói lời mờ ám. Chủ tịch Kim Quý, tôi tin rằng anh cũng hiểu rõ, bên huyện Kim Giang đất đai bị người ta chia cắt. Không giấu gì anh, ở đây, Vương Huy con trai tôi cũng có tham gia. Lần này tôi đến đây, chủ yếu là nói với anh vấn đề giáo dục con cái, tôi vẫn phải học hỏi Chủ tịch Kim Quý. Ngoài ra, thí điểm lưu chuyển đất đai của huyện Kim Giang, tôi ở đây hướng đến Chủ tịch Kim Quý bày tỏ một thái độ, là giá gì chính là giá đó. Vương Huy con trai tôi tuyệt đối không kiếm một đồng chênh lệch trong đó. Phải thua lỗ bao nhiêu chính là bấy nhiêu. Nếu có phần vượt quá, vậy phần lợi ích đó vẫn do nông hộ trước đây hưởng. Tôi hiện nay mục đích duy nhất chính là hy vọng Chủ tịch Kim Quý có thể trong vòng một năm tiến hành thí điểm huyện Kim Giang. Bởi vì, sau một năm, khoản vay này của con trai tôi đến hạn. Nếu không thể nội trong kỳ hạn này hòan thành, một triệu này tôi thật sự chịu lỗ không nổi.
Những lời này Vương Quốc Phát nói rất thành khẩn, đi thẳng vào vấn đề, không có bất kỳ giấu diếm và che lấp nào. Thái độ này khiến Tưởng Kim Quý rất hài lòng. Thật nếu như để Vương Quốc Phát mất cả chì lẫn chài, thù hận này liền trở nên to lớn. Nếu chẳng may, ông ta liều chết đánh cược một phen, mình cũng rơi vào chỗ không tốt. Nghĩ đến đây, lập tức gật đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi nhận lời anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận