Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1213: Người chưa đi mà trà đã lạnh

Phải đến chiều mùng bảy tháng giêng, Nhiếp Chấn Bang mới trở về Lũng Tây. Mùng năm cùng Dương An Bang và một đám người là thành viên tổ chức về kinh tế tụ họp lại một bữa. Mùng sáu thì vẫn còn ở bên Vương Triều, lại tụ họp cùng các thành viên thuộc mảng chính trị. Chuyện trong thể chế vừa phức tạp mà lại nhiều biến số. Có đôi khi không phải nhất định là thế nào cũng phải tiến lên mới gọi là thắng lợi. Giống như tình cảnh hiện giờ của Nhiếp Chấn Bang, có thể làm cho người khác không tiến lên được, đây cũng là một loại thắng lợi. Nếu muốn như vậy thì cần kết nối tốt với các thành viên trong tổ chức chính trị là điều cần làm.
Lần này trở lại, Nhiếp Chấn Bang cũng không thông báo cho đám người Hạ Cương và Lưu Hiểu Mẫn mà một mình đi về. Vốn dĩ ý của Nhiếp Chấn Bang là, nửa ngày nghỉ cuối cùng này sẽ là thời gian để mình nghỉ ngơi một chút. Một năm nay, Nhiếp Chấn Bang có thể nói là ba mươi tết vẫn còn đang bận rộn, cả tháng giêng lại tiếp tục đi thăm hỏi và giao lưu. Ngày mai lại bắt đầu đi làm rồi, nghỉ ngơi nửa ngày cũng coi như là có thể tự cho phép mình hưởng thụ một chút.
Ở cửa ra của sân bay Tần Dương lúc nào cũng có một dãy taxi luôn chờ khách. Nhiếp Chấn Bang vẫy một chiếc xe, nói địa chỉ nhà rồi liền nằm trên ghế, nhắm mắt thư giãn.
Anh tài xế là một người hay nói, nhìn kính chiếu hậu, cười, cất tiếng:
- Nhìn dáng vẻ của ông hẳn là làm quan.
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên. Hôm nay, trang phục của mình hơi hoa lệ một chút. Nhiếp Chấn Bang mặc một chiếc áo khoác lông, còn đeo một cặp kính râm. Cho dù Nhiếp Chấn Bang thường xuyên xuất hiện trên tin tức, nhưng đối với người dân bình thường, nhìn bộ dạng này, cơ bản sẽ không nghĩ đây là Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:
- Ồ? Có gì đặc biệt sao? Làm quan hay không làm quan còn có thể nhìn ra?
- Có chứ. Ông không nhìn xem tôi đang làm gì đã liền bảo lái xe đi. Mỗi ngày, tôi đều quan sát rất kỹ bộ dạng của những người lên xe này. Hồi nhỏ tôi muốn làm cảnh sát nên bây giờ muốn học cách điều tra người khác.
Anh lái xe tiếp tục cười nói:
- Ông không phải ông chủ. Những người buôn bán đó, bình thường đều có xe đưa xe đón, có gọi xe cũng phải gọi loại xe tốt. Kiểu xe này của chúng tôi, họ rất coi thường. Dáng đi của ông rất thẳng, trên người có một loại khí thế. Đây chính là khí thế mà chỉ người làm quan mới có. Tôi đoán không sai chứ?
Nhiếp Chấn Bang ha ha cười nói:
- Anh quá lợi hại rồi, đúng là đoán không sai. Tôi công tác ở Tỉnh ủy Lũng Tây.
- Quá tốt rồi. Ngài mới bằng này tuổi đã vào Tỉnh ủy rồi. Bí thư Tỉnh ủy Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang của chúng ta mới là trẻ tuổi. Tôi thấy, sau này có thể cũng sẽ trở thành Bí thư Nhiếp tương lai đấy.
Anh lái xe cười nói.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cố tình dùng một chút tiểu xảo để thăm dò. Mình đã nói địa chỉ là ở nhà khách Tỉnh ủy rồi thì chẳng thà cứ nói là mình công tác ở Tỉnh ủy. Người bình thường tuyệt đối sẽ không đoán được Bí thư Tỉnh ủy lại đi taxi.
- Sư phụ, năm vừa rồi thu nhập thế nào?
Nhiếp Chấn Bang nhìn có vẻ như vô tình hỏi thăm.
Kiểu điều tra ngầm thế này, Nhiếp Chấn Bang bình thường thật sự rất ít làm. Nhưng hôm nay đi đúng xe người tài xe hay nói như vậy nên Nhiếp Chấn Bang hứng trí lên hỏi một chút. Từ sân bay Tần Dương đến nhà khách Tỉnh ủy cũng vừa vặn khoảng hai tiếng đồng hồ.
Nói đến thu nhập, tài xe cũng cười nói:
- Cũng không đến nỗi. Một tháng có thể kiếm được năm sáu nghìn. Quan trọng hơn là, tôi cảm thấy sau này sẽ càng tốt hơn. Chỉ sợ là không lái xe được lâu thôi.
Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút khó hiểu, cười nói:
- Tại sao lại nói như vậy? Nói vậy không phải là tự mâu thuẫn sao?
Anh tài xế cười ha hả nói:
- Sếp à, ngài vừa mới tới Lũng Tây công tác không lâu đúng không. Nói thế này đi, từ khi Bí thư Nhiếp lên nhậm chức, Lũng Tây chúng ta đúng là đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, mỗi ngày một khác rất nhiều. Ba dự án lớn, thành phố dầu mỏ, thành phố ô tô và dự án bảo vệ môi trường rừng ở lưu vực sông Hoàng Hà, đó đều là những chuyện tốt cho tỉnh chúng ta. Ở Cổ Đô chúng ta cũng được cải tạo toàn bộ khu nhà cũ, khu ổ chuột khiến cho hình ảnh thành phố được nâng cao. Sau này, thành phố Cổ Đô sẽ ngày càng phát triển.con trai tôi năm nay đã hai mươi tuổi rồi. Hiện giờ nó đang đi làm công ở thành phố. Một tháng nó có thể kiếm được không ít hơn so với tôi. Nhà của tôi lần này đã ở trong khu vực giải phóng mặt bằng. Vì vậy, tôi và bà xã nhà tôi gom góp tiền thuê một cửa hàng nhỏ mở cửa hàng điểm tâm gì đó. Vả lại, tuổi cũng lớn rồi, không đủ sức lái xe nữa rồi. Hơn nữa, tôi có thể thấy, bây giờ taxi chạy ngày càng nhiều. Xe tư nhân cũng ngày càng nhiều lên. Điều này chứng tỏ, người dân chúng ta đều có tiền. Người dân đã có tiền thì làm gì cũng có thể kiếm được.
Nghe người tài xế nói, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, trong lòng cảm thấy hết sức vừa ý. Sự than đổi trong cuộc sống của người dân chính là khẳng định tốt nhất cho công tác của Đảng và Nhà nước. Có nói nhiều thế nào, cho dù anh có xây dựng thành phố ra sao, thu hút đầu tư nhiều hơn nữa nhưng trong túi người dân không có tiền, không cảm thấy được sự thay đổi trong cuộc sống từ những điều đó thì có nói gì cũng bằng không.
Sự phát triển chân chính được thành lập trên cơ sở là quảng đại người dân. Một địa phương có phát triển hay không, trong túi người dân có tiền hay không, đó là yếu tố chuẩn mực để cân nhắc.
Thấm thoắt, chiếc xe đã chậm rãi đi vào cửa nhà khách Tỉnh ủy. Sau khi Nhiếp Chấn Bang trả tiền liền tháo kính xuống, cười nói với người lái xe:
- Sư phụ, cảm ơn anh. Cảm ơn sự khẳng định của anh đối với công tác của chúng tôi.
Nhiếp Chấn Bang vừa bỏ kính xuống cũng khiến cho người lái xe ngây người, hơi bối rối lại có chút kích động:
- Bí… Bí thư Nhiếp. Tiền… tiền này tôi không thể nhận được. Ngài đã làm cho Lũng Tây nhiều như vậy. Tôi mà lấy tiền của ngài, truyền ra ngoài, mọi người sẽ mắng tôi mất.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Nói bậy. Lái xe để kiếm tiền, đây chính là chuyên môn của anh. Làm gì có đạo lý lái xe không thu tiền. Tiền này nhất định anh phải lấy. Anh xem, tôi cũng đâu có cho nhiều không phải sao? Tôi chỉ trả theo hóa đơn thôi. Chúng ta đây là giao dịch công bằng. Nếu có ai nói thì anh cứ nói cho tôi biết.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng thành khẩn nói:
- Hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đánh giá chúng tôi cao như vậy. Tôi chúc cho anh có thể sớm khai trương quá đồ điểm tâm. Đến lúc đó hãy bảo con anh nhắn lại cho tôi ở trên blog. Tôi sẽ đến ăn thử.
Chuyện Bí thư Tỉnh ủy đi taxi đã trở thành một tin tức lớn ở thành phố Cổ Đô. Chuyện này thậm chí còn khiến cả nhà báo tới phỏng vấn. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Nhiếp Chấn Bang đi vào nhà khách Tỉnh ủy không lâu thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, Hạ Cương liền đi đến:
- Bí thư, chúc mừng năm mới ngài.
Hôm nay trở lại Lũng Tây là sớm hơn dự định ban đầu. Là thư ký của mình, Hạ Cương đương nhiên là biết.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Tiểu Hạ, tôi cũng chúc cậu năm mới vui vẻ. Mấy ngày nay, trong tỉnh không xảy ra chuyện gì chứ?
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Cương cũng trở nên hơi khó chịu. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Hạ Cương dừng lại một chút rồi có chút khó xử nói:
- Bí thư, có mấy lời không biết nên nói với Bí thư thế nào.
Nhìn bộ dạng này của Hạ Cương, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống, nói:
- Có chuyện gì khó nói? Theo tôi lâu như vậy rồi, cậu còn chưa rõ tính cách của tôi sao? Có chuyện gì chỉ có thể nói ra chứ không thể che giấu.
Nhìn bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, Hạ Cương cắn răng một cái, gật đầu nói:
- Bí thư, trong khoảng thời gian Bí thư về thủ đô, trong tỉnh đã truyền ra không ít tin tức. Mọi người đều nói, lần này có khả năng Bí thư phải rời Lũng Tây. Bí thư trở về thủ đô là để tiến hành vận động. Ở trong tỉnh, Chủ tịch Lưu Chấn Đào rất có thể sẽ tiếp nhận vị trí của ngài. Thời gian này, trong tỉnh có chút cảm giác lòng người hoang mang. Có không ít đồng chí đều đã tới chỗ Chủ tịch Chấn Đào và Phó Bí thư Vương.
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang thoáng ngạc nhiên nhưng trong lòng thì khẽ cười. Tin tức thật là nhanh nhạy. Chuyện mới như vậy mà không ngờ cấp dưới đã ồn ào huyên náo cả rồi.
- Mặt khác, nghe nói mấy ngày nữa Chủ tịch Chấn Đào cũng đi thủ đô.
Hạ Cương nói tiếp.
Lúc này, tỉnh Lũng Tây khiến Nhiếp Chấn Bang có cảm giác là người còn chưa đi trà đã lạnh. Những người này đúng đều là những cao thủ đứng cùng hàng ngũ.
Nhưng, đứng cùng hàng ngũ cũng là chuyện bình thường. Nếu mình rời đi, quyền lực ở tỉnh Lũng Tây nhất định phải một lần nữa sắp xếp lại. Mặc dù là trong các ủy viên thường vụ khác cũng phải cân nhắc lại sách lược tại hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Đây là vấn đề không thể tránh khỏi.
Đối với những điều này, Nhiếp Chấn Bang rất có thể hiểu được. Cũng giống như chuyện mình đi thăm hỏi Thẩm Quốc Quyền, là vì chuẩn bị cho tương lai của mình sao? Ai chẳng tự tìm cho mình một đường lui chứ?
Nhưng đối với chuyện Lưu Chấn Đào đi thủ đô thì Nhiếp Chấn Bang vẫn có chút giật mình. Cạnh tranh vào cửu đỉnh không có liên quan gì tới Lưu Chấn Đào, anh ta tới thủ đô làm gì? Hay là cũng giống như mình, đang lựa chọn hàng ngũ.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Nhân sự luân lưu, ở tỉnh có xảy ra thay đổi cũng là điều hết sức bình thường. Cậu cũng không cần quá ngạc nhiên. Cứ yên tâm công tác. Điều này quan trọng hơn bất cứ việc gì. Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm, đã làm xong dự kiến phát biểu của tôi chưa?
Theo quy định, ngày đầu tiên đi làm, Tỉnh ủy sẽ phải mở cuộc họp thường ủy, thậm chí là mở hộp nghị mở rộng. Sau khi thời gian nghỉ dài, mọi người đều phải tập trung lại tinh thần làm việc, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Trong cuộc họp, Nhiếp Chấn Bang nhất định phải có một bài phát biểu.
- Đã viết xong rồi, mời Bí thư xem qua.
Hạ Cương lấy bài phát biểu từ trong cặp ra.
Nhiếp Chấn Bang cầm lấy nhìn qua một lượt, liền nói:
- Đại thể thì không có vấn đề gì, chỉ có một số chi tiết cần sửa và thêm một chút. Cần phải tập trung vào công tác, đừng để những vấn đề khác ảnh hưởng tới. Cán bộ toàn tỉnh đều phải tập trung tư tưởng, nghiêm túc làm tốt công tác của mình.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, trong lòng Hạ Cương liền cảm thấy vui vẻ. Bí thư Nhiếp nói như vậy là muốn cảnh tỉnh những cán bộ đã vội vàng ở trong tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận