Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 597: Tự rước nhục vào thân.

Quả nhiên lời nói của Lý Mẫn khiến Hồ Phi thấy phán xét sai lầm, đối với việc họ Nhiếp kia làm ở Ủy ban nhân dân, anh ta cũng chẳng thèm để ý gì đến.
Lãnh đạo thành phố Vọng Hải Nhiếp Chấn Bang cũng họ Nhiếp, còn bao nhiêu người họ Nhiếp nữa. Hồ Phi cũng chẳng thèm nghĩ đến giả thiết là Nhiếp Chấn Bang.
Hôm nay Nhiếp Chấn Bang ăn mặc rất thời thượn, nhìn cũng chỉ như thanh niên 25 – 26 tuổi, đều giống những người ở đây. Người này làm sao có thể là chủ tịch Nhiếp Chấn Bang được.
Lập tức Hồ Phi cười nói:
- Nhược Hiên, Lỹ Mẫn nói không sai. Cha tôi là ai, tin rằng các bạn học đây đều rõ. Tuy anh bạn này cũng làm trong hệ thống đó. Tin chắc là trong bộ máy đó thì cha tôi cũng có được quyền và năng lực của riêng mình.
Những lời nói này Hồ Phi nói một cách vô cùng kiêu ngạo, chính xác là anh ta xuất thân đã kiêu ngạo rồi, Hồ Gia Vượng là phó chủ tịch thành phố Vọng Hải, tuy nói chưa là ủy viên thường vụ nhưng chức vụ cũng đứng sau ba thường vụ đầu ngành, luôn luôn giữ vị trí thứ tư. Đề bạt một thanh niên còn không phải cán bộ cấp phòng chắc chắn Hồ Gia Vượng cũng có thể làm được.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Cậu chủ Hồ khách sáo rồi. Chủ tịch Hồ Gia Vượng tôi cũng biết mà. Chủ tịch cương trực, công chính, trước giờ chưa hề nghe thấy Chủ tịch Hồ đi cửa sau cho nên cậu chủ Hồ cũng không nên làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Chủ tịch Hồ.
Lời nói này của Nhiếp Chấn Bang lại có ẩn ý sâu xa, Hồ Phi anh là con trai của Hồ Gia Vượng, nhưng có những chuyện anh không thể ăn nói lung tung nếu không sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cha anh.
Đáng tiếc chính là Hồ Phi lại cho mình là chủ, chẳng hề suy xét câu nói của Nhiếp Chấn Bang. Hồ Phi cười nói:
- Tiểu Nhiếp này, thấy cậu còn trẻ, sao lại nói giọng già thế. Cái gì mà cửa sau với cả không cửa sau, đây được gọi là đặc biệt chú ý, quan tâm, hiểu không?
Những lời nói pha thêm tính giáo thuyết khiến cho Giang Nhược Hiên khó chịu, chau mày lại, có cảm giác rợn cả người. Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng lắc đầu nói:
- Tôi thấy tốt nhất nên thôi.
Vừa nói xong, nét mặt Hồ Phi cũng trầm xuống, con người này đúng như cái gai trong mắt, vừa thối, vừa cứng, ẩn ý bên trong lời nói của mình lẽ nào hắn không hiểu ra? Mục đích của anh ta chính là khiến người này biết điều một chút, chủ động rời khỏi Giang Nhược Hiên, đến lúc đó thì anh ta cũng sẽ giúp cho chút trong Ủy ban nhân dân, có thể giúp đỡ phí mất mấy năm cố gắng. Nhưng con người này thật không hiểu sao. Chẳng nhẽ bản thân lại phải nói thẳng ra. Giang Nhược Hiên, Hồ Phi sớm đã bị cô ấy cho vào danh sách đen rồi, lúc này cô ấy đột nhiên lại đưa người này đến rõ ràng khiến cho anh ta tức giận. Lại nói Nhiếp Chấn Bang không biết điều càng khiến cho anh ta tức tối.
Sắc mặt anh ta trầm xuống rồi nói:
- Tiểu Nhiếp, nói thế này nhé, tự mình phải biết lấy mình. Anh nói trong cái xã hội này, anh có thể làm gì? Chỉ là một anh cán bộ quèn trong bộ máy chính quyền. Anh có thể cho Giang Nhược Hiên được gì? Tiền? Danh lợi? Hay vật chất? Những thứ này anh đều không có được đâu.
Lúc này Giang Nhược Hiên đúng là tức điên lên rồi nói:
- Hồ Phi, anh mới là loại không biết thân biết phận. Sao anh biết người ta không thể cho tôi được? Còn nữa quan hệ của chúng ta được coi là không quen biết. Anh cũng đừng có gọi tôi thân mật như vậy. Sau này xin hãy gọi tôi là Giang Nhược Hiên.
Không khí lúc này đều trở nên ngại ngùng, Hồ Phi cũng đã tức điên lên, hôm nay Giang Nhược Hiên có biểu hiện như thế khiến Hồ Phi không có chỗ mà chúi mặt. Trước bao nhiêu bạn bè thế mà Giang Nhược Hiên lại lạnh lùng, thờ ơ với Hồ Phi.
Lý Mẫn đứng bên cạnh cũng đã chăm chú theo dõi, đến đoạn này khóe miệng của cô ta cũng đã hiện ra một đường vòng cung.
Mục đích hôm nay coi như đã đạt được. Lời nói của Giang Nhược Hiên càng khiến cho cô ta mừng vui. Lúc này cô ta nghĩ chắc chắn Hồ Phi đã hết hy vọng với Giang Nhược Hiên.
Lập tức cô ta đi tới, ôm lấy cánh tay của Hồ Phi, dịu dàng nói:
- Cậu chủ Hồ, anh đừng nóng giận. Ai đều có ý nghĩ riêng của họ, anh sao phải tức với loại người này cho mệt người, thật không đáng. Chỉ là một tên cán bộ quèn mà. Nếu cô ta đắm chìm chấp nhận rồi thì còn chấp anh ta làm gì. Nay là ngày bạn học chúng ta gặp mặt, đừng để người khác làm chúng ta mất hứng.
Nhưng dường như Lý Mẫn đã hiểu lầm về vị trí của cô trong lòng Hồ Phi. Với Hồ Phi cô ta chỉ là loại gái mộ cái hư vinh, tham của mà thôi. Tình nhân, đó còn phải xem cả mặt bạn học, miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao cũng chỉ là bỏ ra chút tiền mà thôi. Tiền đối với anh ta mà nói, đó là thứ không thiếu hụt.
Nhưng đến giờ cô ta lại còn quản cả chuyện tình cảm của anh ta. Nét mặt Hồ Phi trầm lại, tức giận nói:
- Lý Mẫn, không phải chuyện của cô, chuyện của tôi còn khiến cô phải chen vào sao?
Nói xong Hồ Phi cũng nhìn Giang Nhược Hiên nói:
- Được, được Giang Nhược Hiên, cô đúng là có bản lĩnh. Cô nghĩ là cô còn trẻ mà có thể làm được trong Đài truyền hình. Cô nghĩ chỉ là cô tự lực sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ một câu nói của tôi sẽ khiến cô trắng tay.
Nói rồi Hồ Phi cũng chỉ thẳng vào mặt Nhiếp Chấn Bang, nói tiếp:
- Người này, cũng được coi là bạn trai của cô? Anh ta có tư cách gì? Biết rằng một tối bao ở đây bao nhiêu tiền không? Một trăm nghìn tệ đó, là tiền lương mười năm của anh đấy nhưng tôi đều đã bao rồi. Biết đây là rượu gì không? Lafite - 12 năm tuổi đó, một chai này thôi cũng sẽ khiến anh không ăn không uống mấy tháng đấy chứ.
Vừa nghe nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền tức giận, chau mày lại, con người Hồ Gia Vượng trước giờ cũng để lại ấn tượng tốt đẹp cho hắn ta vậy mà lại có đứa con này, là vấn đề về dạy giỗ con cái sao? Con cháu quý tộc đều rất ngang ngược. Nhưng thông thường cũng không bỉ ổi như thế này. Loại Hồ Phi là loại người đê tiện đến mức không chịu nổi được nữa rồi. Xem ra hoàn toàn phải quan tâm đến việc giáo dục con cháu cán bộ cấp cao.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng thản nhiên nói:
- Òa đây là rượu La fite 12 năm sao? Sao nhìn chẳng giống tý nào. Tôi còn nhớ rượu nho La fite có mùi thơm của cafe, của quả lý gai, của mùi thuốc. Uống vào rất ngon, hương vị cực thơm, dư vị kéo dài. Đây chắc được coi là tinh chế của La fit. Nhưng vị của nó thì hơi nhạt, không giống gì cả. Hơn nữa phối hợp đồ ăn cũng không hoàn hảo. Nếu đã uống rượu vang thì thường có cá kho tàu, thịt dê hầm... Phối hợp như thế này có chút lãng phí rồi.
- Mà tôi còn nhớ những năm 91 - 92 khí hậu nơi trồng nho của Pháp không thuận lợi, nên thu hoạch bị ảnh hưởng, nho không đủ độ ngọt, chất lượng không tốt, nên chắc chắn rượu nho sẽ không quá ngon rồi.
Khí hậu khu Bordeaux nước Pháp năm 500 rất tốt, nên thu hoạch nho chất lượng tuyệt hảo, chỉ có điều hơi tiếc là quãng thời gian mưa dầm từ tháng 9 khiến ảnh hưởng đến nho, ảnh hưởng nhỏ đến việc lên men, nhưng nho năm đó là hàng hạng sang. Còn hơn cả La fite này nhiều.
Đương nhiên, nếu có tiền thì uống La fite năm 82 là ngon nhất, tôi còn nhớ Hiệp hội rượu thế giới còn phong cho La fite năm 82 100 điểm, năm 92 cũng chỉ được 97 điểm. Nếu như có ít thì chọn lựa La-fite 95 là lựa chọn đúng đắn hơn.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến tất cả mọi người có mặt đều ngây ngất, Giang Nhược Hiên đứng bê ncạnh cũng ngạc nhiên nhìn Nhiếp Chấn Bang, Giang Nhược Hiên cũng không ngờ rằng chủ tịch Nhiếp cũng hiểu về rượu vang như thế. Những người khác cũng có bộ mặt ngạc nhiên như thế. Trong đám bạn học cũng có máy người hiểu biết, cũng đã nhận ra điều gì đó. Bạn của Giang Nhược Hiên nói với ngữ khí rất thản nhiên, nhưng đã hạ gục được Hồ Phi
Lúc này Hồ Phi tức giận vô cùng. Đúng là khi nhận đặt tiệc, ông chủ nơi này cũng đã giới thiệu La-fite cổ nhưng đắn đo về giá rồi sự khác biệt về tuổi của hai loại rượu, Hồ Phi đã chọn La-fite 92, mục đích chỉ là tiết kiệm tiền thôi.
Nhưng không ngờ đã bị Nhiếp Chấn Bang lật tẩy. Mặt cũng đã đỏ ửng lên. Ngay lập tức nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Tiểu Nhiếp, sao lại nói thế. Lẽ nào các cụ có câu học trò không ra khỏi cửa thì sao biết được chuyện thiên hạ, ngày trước tôi còn chưa hiểu, nhưng giờ đã hiểu rồi. Tiểu Nhiếp nói như thế lẽ nào anh có La-fite 82?
Những lời này đúng là ý đồ của Hồ Phi, nói chê giễu. Một cán bộ quèn thì làm sao có loại rượu đó?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- La-fite 82 tôi đúng là không có. Nếu nói về rượu vang thì tôi không thích lắm, thích rượu trắng hơn. Nhưng mấy năm trước khi tôi ở Nga tôi cũng có duyên gặp Nam tước Rothschild ông ấy cũng tặng tôi một chai Lafite 33. Nếu anh thích tôi tặng anh.
33 tuổi, câu nói này khiến mọi người đều nghĩ Nhiếp Chấn Bang đang chém gió. Hồ Phi cười ha hả, nói với Giang Nhược Hiên:
- Giang Nhược Hiên, cô đúng là có con mắt nhìn người đó, tìm được loại đàn ông này, nói phét mà không thấy ngượng ngùng. 33 tuổi, rượu vang sáu mươi sáu năm sao, anh làm trò hề à?
Đứng bên cạnh đột nhiên có một chàng thanh niên ôm lấy Hồ Phi, hạ giọng nói:
- Hồ thiếu gia, không được kích động. Đích thực là có tồn tại Lafite cổ đó. Ở nước tôi thì Lafite 82 là nổi tiếng nhất, đó là do lăng xê nhiều. Nhưng những người thực sự am hiểu về rượu thì chắc chắn Lafite 33 là đắt nhất.
Thấy bộ dạng nghi ngờ của Hồ Phi, người thanh niên kia liền nói tiếp:
- Hồ thiếu gia, nông trang Lafite thuộc về sản nghiệp gia tộc Rothschild. Loại rượu này chỉ có ông chủ của Lafite tặng. Người này nói chuyện với giọng điệu đó rất bình tĩnh, thản nhiên. Tôi nghĩ không phải là nói khoác đâu. Hơn nữa anh ta ăn mặc đều là thương hiệu thủ công MILAN của Italia. Những thứ này người thông thường không thể có được. Tôi cảm thấy con người này không hề đơn giản đâu ạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận