Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 875: Mâu thuẫn giữa doanh nghiệp và chính quyền.

Khu ngoại ô thành phố Cam Lam tỉnh Cam Châu là nơi tổng bộ của tập đoàn Hoa Hạ, diện tích một vùng khoảng hai ba mươi nghìn mẫu đất ở ngoại thành thành phố Cam Lam, toàn bộ đã được phân.
Nơi này, vốn thuộc thành phố Cam Lam, nhưng bây giờ đã phân cho tập đoàn Hoa Hạ quản lý. Chỗ này vốn thuộc nhà máy quốc doanh của tổng hậu giải phóng quân. Nơi này chủ yếu sản xuất xe tăng và thiết bị máy móc hạng nặng. Nhà máy Số 38 chiếm diện tích chỉ hơn ba nghìn mẫu, hơn nữa lại vẫn còn là bên ngoài của vùng ngoại thành, bây giờ ba mươi ngàn mẫu đất này quy hoạch một cái liền tiếp giáp luôn với thành phố Cam Lam.
Tại trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cam Lam, một chiếc xe Audi màu đen phanh “Kít.... ít” một tiếng, đỗ lại trước cửa tòa nhà, cửa xe mở ra Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Cam Lam Dương Kỳ Phong đi xuống.
Lúc này nét mặt của Dương Kỳ Phong có vẻ nghiêm túc, vội vàng đi vào tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Trong đại sảnh, nhân viên công tác đang đi lại nhìn thấy nét mặt của Dương Kỳ Phong đều dừng bước, chủ động chào hỏi.
Việc này nếu là ngày trước thì Dương Kỳ Phong tuyệt đối không như thế, ở thành phố Cam Lam ai mà chả biết Chủ tịch thành phố Dương từ trước đều là người bình dị gần gũi.
Không đi thang máy cho khách ở bên Ủy ban nhân dân thành phố mà đi thẳng ra thang máy bên Thành ủy. Vừa đi thẳng ra thang máy nhìn thấy người trước mặt, Dương Kỳ Phong hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Trưởng ban thư ký, bận gì à?
Trưởng ban thư ký Thành ủy Viên Thụy Thanh mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố đến rồi, bận đâu, tất cả đều phục vụ cho các vị lãnh đạo.
Những lời này lập tức làm Dương Kỳ Phong có chút khó chịu, Viên Thụy Thanh người này trong tòa nhà Thành ủy nổi tiếng là ba phải. Nghe lời nói này là biết sáo rỗng đến mức nào, hoàn toàn là kiểu ăn theo.
Khẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi nói:
- Trưởng ban thư ký khách khí rồi, làm tốt công tác phục vụ lãnh đạo đó vốn chính là bổn phận công tác của Trưởng ban thư ký mà, sao có thể xem như không bận gì, bí thư Hoàng có trong phòng làm việc không?
Viên Thụy Thanh gật đầu, cũng cảm thấy một chút không bình thường Dương Kỳ Phong hôm nay đang ôm thuốc nổ rồi, toàn thân, ngay cả nói chuyện cũng mang theo mùi thuốc súng, bản thân mình không nên rủi ro đi dây vào ông ta.
Lập tức gật đầu mỉm cười nói:
- Có đấy, bí thư Hoàng bây giờ đang nghe đồng chí Lưu Chiêm Siêu huyện Trung Xuyên báo cáo công tác.
Lời còn chưa nói hết thì Dương Kỳ Phong đã đi về cuối hành lang, lúc này cửa phòng làm việc của Hoàng Đại Dũng khép hờ, Dương Kỳ Phong đẩy cửa đi vào, thư ký của Hoàng Đại Dũng là Tiếu Tiểu An cũng đứng lên:
- Chủ tịch thành phố đến rồi, mời ngồi.
- Thư ký Tiểu An bận không? Nếu không, phiền cậu giúp tôi đi thông báo một chút.
Dương Kỳ Phong ở trước mặt Tiếu Tiểu An vẫn khách khí một chút.
Xét đến cùng thì thân phận của Tiếu Tiểu An lại khác, Tiếu Tiểu An đi theo Hoàng Đại Dũng nhiều năm, từ khi Hoàng Đại Dũng đảm nhiệm Huyện trưởng ở Trung Xuyên bắt đầu cho đến bây giờ đảm nhiệm là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Cam Châu, Bí thư Thành ủy Cam Lam, trước sau là khoảng thời gian hai mươi năm, Tiếu Tiểu An cũng kiêm nhiệm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, có thể nói đây là tâm phúc tuyệt đối.
Vẻ mặt Tiếu Tiểu An có chút khó xử, nhìn đồng hồ trên tay một chút rồi có chút áy náy nói:
- Chủ tịch thành phố, thật ngại quá, bí thư đã nói trước thời gian đồng chí Lưu Chiêm Siêu báo cáo khoảng chừng nửa giờ, trong lúc này ngài ấy không gặp bất cứ ai, ngài xem... việc này.
Trong lời nói này của Tiếu Tiểu An cũng ngầm nói rất rõ ràng là Chủ tịch thành phố anh là “Đại nhân có đại lượng”, đừng làm khó đám lâu la chúng tôi, muốn nói thì tự anh đi gõ cửa đi, về phần bí thư có nổi giận hay không thì không liên quan tới anh ta.
Dương Kỳ Phong chửi thầm một câu, cánh cửa Hoàng Đại Dũng này chính là cao như thế, đây chính là nguyên nhân Dương Kỳ Phong không muốn tới.
- Ha ha, bí thư nhiều việc thì cũng có thể hiểu đấy, một khi đã như vậy tôi ở chỗ này chờ một chút vậy
Dương Kỳ Phong nói xong thì ngồi xuống ghế sa lon ở bên cạnh rồi cầm tờ báo trên kệ báo để xem.
Đây là tờ báo Đảng Tỉnh ủy Cam Châu "Cam Châu nhật báo", là báo cũ, trên đầu đề trang đầu viết, hôm trước tập đoàn Hoa Hạ của trung ương mới được thành lập đặt tại thành phố Cam Lam tỉnh ta, một đoàn gồm tỉnh ủy ủy viên thường vụ tỉnh ủy, bí thư Tống Lễ Hòa; Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh đồng chí Quách Thiên Thành tới tập đoàn Hoa Hạ hỏi thăm và khảo sát công tác.
Trong quan trường, trên từ ngữ có một số thứ rất quan trọng, Dương Kỳ Phong xem dòng tít này trong lòng có chút chấn động. Bí thư Lễ Hòa và Chủ tịch tỉnh Thiên Thành đều đến, điều này nói rõ tập đoàn Hoa Hạ rất vững chắc, trong việc dùng từ thì báo Đảng chọn dùng là “Thăm hỏi và khảo sát” chứ không phải “Thị sát, chỉ đạo”. Điều này nói rõ cấp bậc của tập đoàn Hoa Hạ ít nhất là ngang hàng với bí thư Lễ Hòa, chẳng trách tập đoàn Hoa Hạ kiêu ngạo như thế.
Trong vòng nửa tiếng Dương Kỳ Phong rất nghiêm túc cẩn thận đọc kỹ bài báo đưa tin tập đoàn Hoa Hạ một lần, sau đó tìm những số tiếp theo thì rốt cuộc không thấy nhắc đến tin tức tập đoàn Hoa Hạ. Sau đó, Dương Kỳ Phong lại đem bài báo này đọc lại mấy lần, cũng là hiểu thêm nhiều điều ẩn chứa bên trong. Trong lòng cũng có một khái quát, đó là câu: Người ta khí chất tràn đầy.
Lúc này cửa văn phòng Hoàng Đại Dũng mở ra, bên trong Bí thư huyện ủy huyện Trung Xuyên Lưu Chiêm Siêu vừa đi ra vừa gật đầu.
Thân hình có vẻ gập xuống một chút, có cảm giác rất là khiêm tốn cẩn thận. Vừa đi ra thân thể Lưu Chiêm Siêu hơi thẳng lên một chút, nhưng quay người lại nhìn thấy Dương Kỳ Phong thì Lưu Chiêm Siêu kinh ngạc một chút rồi lại lập tức trở về trạng thái ban nãy:
- Chủ tịch thành phố.
Duy nhất một câu như vậy, Lưu Chiêm Siêu giờ phút này cũng không biết nên nói như thế nào, lúc này ở trong phòng làm việc của bí thư mà nói chuyện với Chủ tịch thành phố, cảm giác tựu chung vô cùng kinh ngạc. Loại chuyện này thì Lưu Chiêm Siêu chỉ có thể nói năng thận trọng, nói nhiều dễ lỡ lời.
Dương Kỳ Phong đứng lên, gật đầu:
- Bí thư Lưu nói hết rồi, huyện Trung Xuyên một hai năm nay phát triển rất tốt, điều này nói rõ bộ máy huyện ủy huyện Trung Xuyên là rất tốt đấy.
Nói xong, Dương Kỳ Phong cũng không ở để ý tới Lưu Chiêm Siêu nữa mà đẩy cửa đi vào.
Lưu Chiêm Siêu giờ phút này lại có chút ngơ ngác, Dương Kỳ Phong đây là ý gì? Cảnh cáo? Nhắc nhở? Hay là thật lòng khen ngợi?
Cửa phòng đẩy ra, Hoàng Đại Dũng lúc này đang xoay lưng về phía cửa chính, vừa quay người lại vừa nói:
- Tiểu An, cậu biết...
Nói được một nửa thì Hoàng Đại Dũng mới nhìn thấy rõ người tới, lập tức từ sau bàn làm việc đi ra, mỉm cười nói:
- Đồng chí Kỳ Phong đến rồi, mau, mời ngồi.
Sau khi đích thân rót cho Dương Kỳ Phong một chén trà nóng, Hoàng Đại Dũng ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Lão Dương, anh đúng là khách ít đến, lần này đến đây có chuyện khẩn cấp gì sao?
Lời Hoàng Đại Dũng nói như có một chút ý tứ coi thường, Dương Kỳ Phong từ khi đảm nhiệm Chủ tịch thành phố đến nay chưa từng đến văn phòng bí thư một lần, quan hệ giữa hai người chưa nói tới tốt nhưng cũng chưa nói tới xấu, rất là tinh tế, có chút ý tứ là anh không để ý tới tôi thì tôi không để ý tới anh.
Dương Kỳ Phong ngồi thẳng người một chút, nhấp một hụm trà, lập tức nói:
- Vẫn là trà của bí thư ngon, bay lên bay xuống, ngân xanh lục biếc; ngửi một cái thấy mùi thơm ngát cả người; nhấp một ngụm, hương vị ngọt mát, tươi thơm, thật là của quý khó có được, Bích Loa Xuân này sợ là sản xuất tại Động Đình Đông Sơn mới đúng.
Hoàng Đại Dũng khẽ mỉm cười, xua tay nói:
- Ha ha, lão Dương thật sự là cao thủ trà đạo, trà này ở chỗ tôi đúng là lãng phí, con gái từ Giang Bắc đến đây mang đến cho tôi một chút, là thông gia tôi làm, nêu Chủ tịch thành phố Dương thích thì đợi lát nữa lấy một chút mang về.
Dương Kỳ Phong cười nói:
- Bí thư khách khí quá, tôi làm sao lại lấy đồ tốt của người như thế, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, đầu tiên phải xin kiểm điểm với bí thư mới đúng.
Đối với những lời nói suông này Hoàng Đại Dũng cũng không thích thú gì, xua tay nói:
- Chủ tịch thành phố Dương, anh cẩn thận quá mức, nếu đều là bộ máy hợp tác thì không phải chú ý nhiều như vậy, anh lại là Phó trưởng ban, chuyện trong mảng chính quyền anh đều đang trông coi, chuyện bận nhiều việc cũng có thể hiểu được. Lần này Chủ tịch thành phố Dương đặc biệt lại đây, là có chuyện gì sao?
Nói đến công việc Dương Kỳ Phong cũng nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Bí thư, đúng thật là có một việc cần báo cáo xin chỉ thị của anh một chút, là về tập đoàn Hoa Hạ.
Vừa nghe đến bốn chữ tập đoàn Hoa Hạ này, nét mặt Hoàng Đại Dũng lập tức biến đổi, cũng không đổi giọng nói:
- Hả? Tập đoàn Hoa Hạ? Việc gì?
- Bí thư, lần này trong tỉnh hưởng ứng kêu gọi của trung ương, từ thành phố Cam Lam chuyển ba mươi nghìn mẫu đất cấp cho tập đoàn Hoa Hạ.
Hiện tại đất thật ra đã giao rồi, nhưng phó tổng giám đốc bên tập đoàn Hoa Hạ, Nguyên Vu Hán, quản đốc nhà máy Trương Thắng Sơn cũng đưa ra một vấn đề. Trước mắt vì mảnh đất của tập đoàn Hoa Hạ là thuộc loại vùng ngoại thành, khi “Tam thông nhất bình” chưa làm xong liền tiến hành giao rồi, bây giờ tập đoàn Hoa Hạ có ý là bên thành phố Cam Lam cần hoàn thiện giao thông, nước, điện, thư tín và phương tiện công cộng vân vân. Hơn nữa, ý của Trương Thắng Sơn là khoản tiền này còn cần thành phố chi trả, tôi đối với việc này có suy nghĩ rồi.
Nhìn thấy Hoàng Đại Dũng không nói lời nào, Dương Kỳ Phong lại tiếp tục nói:
- Bí thư, tôi nhớ là lúc trước một bài báo trên báo Đảng Tỉnh ủy đã đưa tin, lúc bí thư Lễ Hòa và Chủ tịch tỉnh Thiên Thành tới tập đoàn Hoa Hạ điều tra nghiên cứu khảo sát, Trương Thắng Sơn đã biểu lộ thái độ, khoản tiền này tài chính trung ương đã trích cấp cho tập đoàn Hoa Hạ, bây giờ những thứ này đều muốn chúng ta trả tiền, đây không phải là “Khách lớn bắt nạt chủ” sao?
Chỗ Dương Kỳ Phong tức giận chính là chỗ này.
Tập đoàn Hoa Hạ là doanh nghiệp trung ương cấp Bộ trưởng, tuy ở thành phố Cam Lam nhưng cấp bậc thành phố Cam Lam không đủ là một đơn vị cấp giám đốc sở, chưa tính là Hoàng Đại Dũng cũng chỉ chiếm ưu thế trong tỉnh, treo mác một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà lo chuyện tập đoàn Hoa Hạ, đừng nói đến thành phố Cam Lam, sợ là trong tỉnh cũng đau đầu.
Hoàng Đại Dũng rất hiểu Dương Kỳ Phong sở dĩ đến nhà là lôi kéo đồng lõa, sự tính toán của Dương Kỳ Phong rất tinh, rõ ràng khoản tiền này Dương Kỳ Phong là không muốn bỏ ra, cho nên muốn bàn bạc với mình trước cho xong, đến lúc đó xảy ra nhiễu loạn thì cũng có thể có một “Đệm lưng”.
Trầm ngâm một chút, Hoàng Đại Dũng chậm rãi nói:
- Lão Dương, tôi thấy chuyện này tốt nhất anh vẫn là đi xin ý kiến Chủ tịch tỉnh Thiên Thành một chút, dù sao công tác liên lạc với tập đoàn Hoa Hạ vẫn luôn là tỉnh làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận