Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 791: Trở ngại to lớn.

Phòng hội nghị tầng cao nhất của nhà khách Quân phân khu thành phố Hưng Châu.
Lúc này, toàn bộ nhà khách, đều được Tổ điều tra liên hợp tạm thời thuê dùng. Bên ngoài, chiến sĩ cảnh sát vũ trang súng vác vai đạn lên nòng đang canh phòng, không có sự phê chuẩn của Tổ trưởng Tổ điều tra Ninh Bác Quân và Tổ phó Hoàng Tiến, bất cứ ai, nếu không có con dấu thống nhất phát hành, đóng dấu thông hành của Ủy ban Kỷ luật tỉnh và công an tỉnh, đều không thể vào.
Lúc này, dã hơn mười giờ tối.
Nhưng, toàn bộ Tổ chuyên án trên dưới đều không nghỉ ngơi.
Trước bàn hội nghị hình chữ nhật dài, ở vị trí chủ tọa trung tâm, hai bên trái phải, theo thứ tự là Ninh Bác Quân và Hoàng Tiến. Ninh Bác Quân nhìn quanh một lượt mọi người, đưa tay ra hiệu nói:
- Trải qua một ngày làm việc khẩn trương, tình hình vụ án có gì tiến triển, mọi người cùng nhau thảo luận, chia sẻ tin tức với nhau, vì bước triền khai công tác tiếp theo, cung cấp tỉ mỉ căn cứ số liệu.
Dừng một lát, Ninh Bác Quân gảy nhẹ tay, gõ gõ mặt bàn một cách nhịp nhàng. Dĩ nhiên, âm thanh động tác rất nhẹ nhàng, không thể phát sinh tiếng động.
Nhìn quanh bốn phía, Ninh Bác Quân gật đầu nói:
- Tôi thấy, bên Tổ công an nói trước nhé!
Ninh Bác Quân dứt lời, nhân viên phụ trách việc này bên Phân tổ công an, nhìn Hoàng Tiến, nói:
- Vâng, Bí thư Ninh, Giám đốc Hoàng, các đồng chí, từ tối qua đến hôm nay, chúng tôi bố trí hành động thâu đêm, nhắm vào toàn bộ bên trong công trình phòng chống lũ lụt đê điều. Phàm là cá nhân và đơn vị tham gia cung ứng vật liệu và nhận thầu công trình đều tiến hành điều tra và thẩm vấn đột kích. Căn cứ vào bút lục của những người này, toàn bộ công trình phòng chống lũ lụt đê điều, những người này đều thuộc diện không liên quan dính dáng gì.
Những lời này khiến Ninh Bác Quân và Hoàng Tiến đều tò mò. Theo lý mà nói, trong công trình hễ là vụ án kiểu này, về cơ bản, đều là nhân vật chính ăn thịt, người phía dưới, đi theo sau húp canh.
Hoàng Tiến chau mày, nói nhỏ:
- Phó đội trưởng Lưu, nói rõ một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Phó đội trưởng Lưu lúc này vừa nghe những lời này cũng không tiện thừa nước đục thả câu, lập tức nói:
- Căn cứ vào khẩu cung, toàn bộ công trình, bên trúng thầu là tập đoàn Kiệt Thịnh của Ba Thục. Nhưng thời điểm tập đoàn Kiệt Thịnh phân đoạn thầu ra bên ngoài, bất kể là cung ứng vật liệu hay là phân đoạn dự thầu công trình. Toàn bộ giá cả, đều định rất thấp. Hơn nữa, căn cứ vào lời trình bày của những nhà thầu này, tập đoàn Kiệt Thịnh lúc bao thầu ra bên ngoài, thẳng thắn không giấu giếm, quy định rất rõ ràng tiêu chuẩn thi công, chính là tiêu chuẩn hiện nay của đê điều.
- Vả lại, những người này đều không hẹn mà cùng phản ứng một tình huống. Thời điểm bọn họ cùng với tập đoàn Kiệt Thịnh ký kết hợp đồng, tập đoàn Kiệt Thịnh cũng đưa ra một yêu cầu rõ ràng. Về phương diện đê điều, có chuyện gì boăn khoăn, đều do chính Kiệt Thịnh chịu trách nhiệm. Cho nên, bọn họ mới chấp nhận giá tiền công công trình hoàn toàn bình thường.
Những lời này, Ninh Bác Quân và Hoàng Tiến đã nghe rất rõ. Ví dụ, nếu như nghiêm ngặt dựa vào tiêu chuẩn chính quy bình thường để xây dựng đê điều, về mặt giá cả, giả thiết đơn giá là mười ngàn. Vậy thì, hiện nay giá cả của công trình đậu phụ thối này, nhiều nhất là sáu ngàn. Nhưng cái bốn ngàn bớt ra kia, hoàn toàn không phải là mấy chủ thầu lời, mà chính là tập đoàn Kiệt Thịnh lời.
Cho nên, nguyên nhân cơ bản lúc nãy nói người ta ăn thịt, bọn họ ngay cả canh cũng không có chút nào.
Nghĩ đến đây, Ninh Bác Quân trầm giọng nói:
- Lời khai của những người này có thể có tác dụng không?
Vừa nói đến chuyện này, không cần Đội phó Lưu trả lời, Hoàng Tiến đã nói trước:
- E rằng rất khó. Theo chúng tôi tìm hiểu, Kiệt Thịnh và bọn họ về cơ bản không ký bất kỳ văn bản thỏa thuận và hợp đồng nào. Chỉ dựa vào lời khai của bọn họ, không có sức thuyết phục.
Tiếp theo, bên Tổ Ủy ban Kỷ luật cũng báo cáo tình hình nắm được hiện tại. Dưới thế tấn công hùng mạnh, những cán bộ này đều chủ động trình bày vấn đề của mình. Nhưng, cũng giống như bên Tổ công an, trong tay những người này, hoàn toàn không nắm giữ chứng cứ xác thực của tập đoàn Kiệt Thịnh.
Trầm ngâm một lát, Ninh Bác Quân chậm rãi nói:
- Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi. Từ tình hình hiện tại nắm được để xem xét, tuy trong tay chúng ta không có chứng cứ đầy đủ của tập đoàn Kiệt Thịnh. Nhưng việc này đã bày ra ở đây rồi. Chuyện này, tập đoàn Kiệt Thịnh muốn thoát khỏi liên quan, chắc chắn là không thể. Chứng cứ hiện tại có được cũng đủ để truy cứu trách nhiệm của tập đoàn Kiệt Thịnh. Công tác của bên thành phố Hưng Châu cần phải nhanh chóng. Hiện nay xem ra mục tiêu công việc chủ yếu của chúng ta vẫn là cần phải trở về thành phố Thiên Phủ, triển khai điều tra toàn diện đối với tập đoàn Kiệt Thịnh. Chủ tịch Hoàng, anh thấy thế nào?
Hoàng Tiến lúc này cũng trầm ngâm một lúc, lập tức gật đầu nói:
- Quyết định của Bí thư Ninh, tôi hoàn toàn đồng ý, không có bất kỳ ý kiến nào.
Căn nhà số một, nhà khách Thành ủy.
Sau khi đoàn Nhiếp Chấn Bang khởi hành về hướng thành phố Thường Hồng. Ở đây trở thành chỗ ở tạm thời của Ninh Bác Quân ở thành phố Hưng Châu.
Lúc này, đã hơn mười hai giờ đêm, đã sắp đến rạng sáng. Ninh Bác Quân vừa từ chỗ Quân phân khu thành phố Hưng Châu về lại chưa được năm phút.
Di động của Ninh Bác Quân ở trên bàn đột ngột reo vang. Trong đêm khuya, tiếng chuông điện thoại nghe rất chói tai. Ninh Bác Quân từ phòng vệ sinh bước ra, trên tay vẫn còn không ít nước đọng lại. Cầm lấy điện thoại trên bàn, vừa bấm nghe, đầu dây bên kia, giọng của Tăng Thái Bình truyền đến:
- Bí thư Bác Quân, giờ này rồi, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?
Giọng điệu và câu hỏi kiểu này của Tăng Thái Bình, là có ý đã biết còn giả vờ hỏi. Rõ ràng đã biết, rõ ràng đã gọi điện thoại đến, còn nói như thế, có vẻ có thái độ giấu đầu lòi đuôi.
Cười lãnh đạm, Ninh Bác Quân nói:
- Bí thư Tăng, muộn thế này rồi anh vẫn chưa ngủ sao? Vừa từ Tổ chuyên án về, vừa chuẩn bị tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi. Bí thư Tăng, anh có chỉ thị gì sao?
Mặt đối mặt, Tăng Thái Bình im lặng một hồi, lại chậm rãi nói:
- Chỉ thị cao xa quá! Đồng chí Bác Quân, muộn thế này gọi điện cho anh, chủ yếu vẫn là chuyện của tập đoàn Kiệt Thịnh cần phải nói với anh một chút.
Dừng một lát, Tăng Thái Bình lại tiếp tục chầm chậm nói:
- Đồng chí Bác Quân, hiện nay, vụ án phòng chống lũ lụt đê điều của thành phố Hưng Châu cũng đã truyền ra trong toàn tỉnh. Đây là công trình trọng điểm mà cấp ủy Đại Giang, hồ Sơn Hiệp và Ủy ban Phòng chống thiên tai quốc gia rất coi trọng. Trong chuyện này, làm lớn ra, không những là vấn đề của thành phố Hưng Châu, trên tỉnh cũng không còn mặt mũi nào nữa. Năm đó, công trình này, là thời điểm Phó Thủ tướng đương nhiệm, một tay nắm giữ.
- Bây giờ, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu thật sự truyền ra ngoài, việc này đối với lãnh đạo trung ương cũng không tốt. Tôi thấy, việc này vẫn nên khống chế kiểm soát lại. Ngoài ra, bên tập đoàn Kiệt Thịnh, cũng kéo theo không ít lãnh đạo chuyển lời đến tôi. Phòng chống lũ lụt đê điều, ba mét trở lên, chỗ không đạt tiêu chuẩn, có thể bắt đầu làm lại. Ý kiến của tôi là, vụ án này, tốt nhất vẫn nên xử lý cẩn thận.
Những lời này của Tăng Thái Bình, có chút ý cáo mượn oai hùm. Là cán bộ lão thành của tỉnh Ba Thục, Ninh Bác Quân hiểu rõ vụ án của thành phố Hưng Châu, nếu thật sự nói có liên quan đến Nhiếp Quốc Uy, đó chẳng qua là quan hệ của công trình trọng điểm toàn tỉnh và Chủ tịch tỉnh, nói là một tay làm chủ, việc này về cơ bản không thể bàn đến.
Nói như vậy, hoàn toàn là cách nói miễn cưỡng. Tuy nhiên, ý của Tăng Thái Bình, Ninh Bác Quân lại hiểu rất rõ. Lúc này, Ninh Bác Quân cũng hơi khó xử. Nếu làm như vậy, đối với một cán bộ Ủy ban Kỷ luật mà nói, là khó xử nhất. Để bọn đầu sỏ gây chuyện nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đây quả thật là thất trách của Ủy ban Kỷ luật. Nhưng, thật sự tiếp tục điều tra, có thể đoán được, áp lực tiếp theo, tất nhiên là kín trời phủ đất. Chỉ duy nhất một Tăng Thái Bình, bản thân mình cũng đã khó ngăn cản. Nếu như lại thêm người khác, về cơ bản mình không có sức chống trả.
Đối diện trong điện thoại, giọng nói của Tăng Thái Bình lại một lần nữa truyền đến:
- Đồng chí Bác Quân có boăn khoăn, điều này cũng rất bình thường. Về vấn đề này, cá nhân tôi cảm thấy, vẫn cần phải sắp xếp và xử lý thỏa đáng. Tập đoàn Kiệt Thịnh, đừng nói anh có thể điều tra ra vấn đề hay không, thật đúng điều tra ra, vậy có thể thế nào? Cuối cùng, bên Phòng chống lũ lụt đê điều thành phố Hưng Châu, bọn họ có thể phủi tay mặc kệ. Cuối cùng, thiệt thòi vẫn là ở tỉnh. Xây dựng mới lại một lần nữa, đây thật sự là một hạng mục đầu tư cực lớn.
Không cần nói quá rõ ràng. Về cơ bản đều có cảm giác đến điểm dừng. Ninh Bác Quân hiểu, lời Tăng Thái Bình nói đều là sự thật. Im lặng một lát, Ninh Bác Quân gật đầu nói:
- Bí thư Tăng, chuyện này, anh để tôi suy nghĩ một chút. Vả lại, anh cũng biết, vụ án này, là Chủ tịch Nhiếp khơi ra, có những lúc...
Nói đến đây, Tăng Thái Bình lại cười ha hả, nói:
- Đồng chí Bác Quân, ý của anh tôi hiểu. Về mặt này, anh có thể yên tâm. Công tác của đồng chí Chấn Bang, tôi làm. Tôi tin, đồng.chí Chấn Bang, cũng không phải là người không hiểu đạo lý. Sự việc, luôn luôn có cách giải quyết.
Buông điện thoại, Tăng Thái Bình lại cầm lấy di động của mình, bấm gọi đến một số, đầu dây bên kia, truyền đến một tiếng a lô, Tăng Thái Bình mở miệng nói:
- Ông bạn cũ, chuyện này, hiện tại không dễ xử lý. Theo tôi thấy, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là tiến hành phương án hai nhé!
Vừa nghe Tăng Thái Bình nói, một âm thanh nhỏ truyền đến:
- lão Tăng, đa tạ nhé! Tôi biết, việc này đã làm khó anh, đối kháng với Nhiếp Chấn Bang, nhìn ra cả nước, cũng không có mấy người dám làm như vậy. Hơn nữa, còn ở chuyện cực kỳ nguy hiểm và nhạy cảm này. Ân tình này, sau này tôi sẽ trả lại cho anh.
Tăng Thái Bình và người này nói chuyện xong không lâu. Bên thành phố Hưng Châu, Tổ điều tra tiến hành thẩm vấn thâu đêm. Lại đột nhiên bị làm cho bối rối. Lúc đó, vốn dĩ đã lấy cung xong nhưng người khai, lúc tảng sáng đột nhiên lại phản cung.
Lần này, những người này hết sức phối hợp, tất cả các mục tiêu đều chỉ hướng đến giám đốc phụ trách dự án đê phòng chống lũ lụt Hưng Châu của tập đoàn Kiệt Thịnh.
Vừa nghe được tin này, Phó Chủ tịch tỉnh kiêm Giám đốc công an tỉnh Hoàng Tiến lập tức nghiêm vẻ mặt, thần sắc trang trọng, nói nhỏ:
- Vật cản cuối cùng đã xuất hiện, xem điệu bộ này, khí thế hoành tráng nhỉ! Lần này, tâm tư của Chủ tịch tỉnh e rằng hụt hẫng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận