Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 615: Di chúc của Đổng lão gia.

Tất cả người nhà Đổng gia đều không chào đón Nhiếp Chấn Bang. Cha mẹ của Đổng Uyển trước giờ lại càng không hề nói chuyện với Nhiếp Chấn Bang. Con gái cưng của Đổng gia lại giống như những đứa trẻ bình thường, lưu lạc khắp nơi vì tình nhân của người khác. Sự thật này người của Đổng gia không thể tiếp nhận.
Mặc dù, chuyện này dưới sự khống chế và uy tín của Đổng lão gia trong nhà, người của Đổng gia cũng không dám phản đối, nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng không có thái độ tốt đẹp gì.
Con cả của Đổng gia, Đổng Hướng Dương cũng vậy, Đổng Hướng Dương năm nay ước chừng 60 tuổi, hiện giờ cũng đang là Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, Phó Thủ tướng chính phủ.
Đời thứ hai và đời thứ ba tuy nói không có con ông cháu cha, nhưng năng lực đều có vẻ bình thường. Sự thiếu hụt bẩm sinh này hạn chế sự phát triển của con cháu Đổng gia.
Trong sảnh, gần đó, Đổng Hướng Dương ngồi trên ghế sô pha, nhìn Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh rồi trầm giọng nói:
- Ngồi đi, người tới là khác, Đổng gia chúng tôi cũng không đến mức không hiểu đạo lý. Đạp đãi khách tôi vẫn hiểu.
Trong lời nói, khắp nơi đều tỏ rõ sự bất mãn của Đổng gia với anh. Đối với cục diện như thế này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ biết cười khổ, phạt không được, chửi không được. Nếu như vậy chỉ khiến Đổng Uyển bị kẹp ở giữa càng thêm khó xử.
Nói xong, Đổng Hướng Dương từ trong người lấy ra một phong thư bịt kín, đưa cho Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Đây là một di thư của ông cụ viết khi còn sống, cố ý dặn cái này là đưa cho cậu.
Lời nói của Đổng Hướng Dương khiến Nhiếp Chấn Bang có chút nghi hoặc. Đổng lão gia cố ý viết di thư cho anh? Nghe có chút ý vị như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy. Bản thân anh ở trong mắt người nhà Đổng gia đã không được chào đón, sao Đổng lão trước khi lâm chung lại đưa ra một quyết định như vậy.
Mang theo nghi hoặc này, Nhiếp Chấn Bang mở phong bì ra, giấy viết thư bằng chất liệu bình thường. Người đứng đầu chính phủ nhân dân Trung ương, tiếng tăm vang dội, chữ viết chỉ dùng bút lông. Đối với thể hệ của Đổng lão gia và Nhiếp lão gia, đầu bút cứng đương nhiên không thể viết sảng khoái như bút lông.
Chữ viết rất nắn nót, từng nét đều rất đẹp. Nhìn thấy một trang giấy này khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng rung động, tình trạng sức khỏe của Đổng lão gia Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ. Khi sức khỏe của Đổng lão gia không tốt, cũng đã mặc phải bệnh Parkinson, đừng nói là viết chữ, cho dù là những lúc bình thường tay đều run lẩy bẩy. Trong tình hình như vậy còn có thể viết ra những nét chữ tinh tế như vậy, đủ để chứng minh Đổng lão gia đã phải tốn nhiều tâm huyết và nỗ lực.
Không nói đến những thứ khác, chỉ thái độ này cũng đủ để khiến Nhiếp Chấn Bang coi trọng. Bức thư không dài lắm, chỉ khoảng ba bốn trăm chữ, sau khi xem xong di thư, chân mày Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu lại. Nhiếp Chấn Bang cũng nằm ngửa trên ghế sô pha, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn Đổng Hướng Dương. Nhiếp Chấn Bang đem bức thư tới, thấp giọng nói:
- Bác…. Bác Đổng, bác xem một chút đi.
Ban đầu, Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị gọi đại bá theo Đổng Uyển, nhưng lời ra đến miệng, Nhiếp Chấn Bang lại đổi cách xưng hô.
Tốc độ của Đổng Hướng Dương rất nhanh, sau chừng 3 phút, Đổng Hướng Dương liền ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
- Bản thân cậu nghĩ sao?
Câu nói này khiến Nhiếp Chấn Bang có chú khổ tâm. Dựa vào sự sắp xếp cuối cùng của Đổng lão gia, sau khi ông chết, Đổng Uyển phải lập tức xuất ngoại và không đợi đến khi thời cơ chính muồi không thể về nước. Trên thực tế, Đổng Uyển lúc này là lựa chọn cho bản thân cô mà phải trả một cái giá. Nếu không đi theo Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển có phải chiuh ủy khuất như vậy không? Khẳng định là không? Chuyện ra như vậy, sắc mặt của những người trong Đổng gia đương nhiên khó coi.
Cái gọi là thời cơ chính muồi, chỉ e vẫn là có ý, đợi đến ngày Nhiếp Chấn Bang lên tới đỉnh cao chính là thời cơ mà Đổng Uyển được về nước.
Bởi vì chỉ có lên đến đỉnh cao mới thể hiện Nhiếp Chấn Bang đã ngồi vững vàng. Việc này không thể viện cớ trở thành chướng ngại cho Nhiếp Chấn Bang trèo lên đỉnh cao. Hiện giờ Đổng lão gia đã cắt một đường, dọn sạch chướng ngại cho.
- Đổng gia gia à, ông thật sự xem trọng Nhiếp Chấn Bang cháu có thể đi tới bước đường cuối cùng kia sao?
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này trong lòng đặt ra vài nghi vấn, lại có vẻ vô cùng nghiêm túc. Vì bước đi này, phải trả giá quá lớn rồi.
Ngoài ra còn sắp xếp cho con trai của anh với Uyển Nhi tên Nhiếp Trị Bình, dựa theo ý nguyện của Đổng lão gia là từ đây về sau Nhiếp Trị Bình sửa thành họ Đổng, gọi là Đổng Trị Bình. Hơn nữa Đổng gia cam đoan về chuyện bồi dưỡng Trị Bình, chắc chắn sẽ yêu cầu nghiêm khắc. Và Đổng lão gia còn đề xuất điều kiện là, trong tương lai, trên con đường làm quan của Đổng Trị Bình, Nhiếp Chấn Bang phải tiến hành dốc sức giúp đỡ và hỗ trợ nó.
Nói cho cùng, điểm này vẫn thể hiện Đổng lão gia xem trọng tương lai vào tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang. Đây mới được coi là điểm tạo áp lực của Nhiếp Chấn Bang.
Thâm trầm một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Về vấn đề của Trị Bình, tôi đồng ý với ý kiến của ông, theo họ của Uyển Nhi cũng không phải là không thể. Quyền lực giúp đỡ Bình Trị đi trên con đường làm quan, chỉ cần Binh Trị có hứng thú, có thiên phú về mặt này tôi đương nhiên cũng mừng, cũng đồng ý cố gắng đưa ra trợ giúp lớn nhất có thể. Nhưng về chuyện của Uyển Nhi…
Lời của Nhiếp Chấn Bang còn chưa hết, Đổng Hướng Dương lên tiếng cắt lời:
- Uyển Nhi nhất định phải xuất ngoại. Về chuyện này không thể thương lượng thêm, nếu Uyển Nhi không ra nước ngoài, tất cả những thứ khác đều vô nghĩa. Cục diện hiện nay của thủ đô không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Những lời này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang giật mình, bên cạnh Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng tiếp tục:
- Hiện giờ, Tổng Bí thư Thẩm nhậm chức, đoàn cán bộ cũng đã được đề bạt, đây đã trở thành tâm bệnh của các gia tộc danh tiếng lâu đời. Hiện nay Lý gia xem xét tình thế, trong chính trị từng bước đã nương nhờ qu trướng của Tổng Bí thư Thẩm. Uyển Nhi nếu còn ở trong nước chính là một quả bom hẹn giờ, không đi không được.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang ngẩn người. Thật không ngờ Lý gia giờ phút này lại đưa ra quyết định như vậy.
Trong thủ đô, những danh tiếng gia tộc lâu đời kỳ thật đều từ thời ký kiến quốc, từng bước kế thừa kéo dài đến ngày nay. Như là Đổng lão gia, bản thân ông cũng thuộc loại khai quốc công thần, luận về lý lịch king nghiệm, luận về uy danh đều là đại lão đứng đầu một phương. Hợp tác, nhờ vả ai đó thật không giống với tác phong.
Mà hiện giờ, Lý lão gia cũng vì tương lai của Lý gia nương nhờ Tổng Bí thư Thẩm, cám dỗ như vậy, Tổng Bí thư Thẩm đúng thật không thể ngăn được.
Tính linh hoạt của Lý gia, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Chỉ cần cho Lý gia một cơ hội, trở thành địch thủ của Lý gia, chỉ e người đầu tiên mà Lý gia muốn đối phó chính là Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ có thể gật đầu, nói:
- Nếu đã như vậy, tôi không có ý kiến.
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Đổng Hướng Dương cũng gật đầu hài lòng, ngay sau đó thái độ trở nên hòa hoãn đi không ít, trầm giọng nói:
- Tình cảm của hai người nếu đã lâu dài, sớm tối cùng nhau, cậu và Uyển Nhi đừng chỉ nhìn trước mắt. Trước mắt phải cách xa một chút, Thái Tổ đã từng nói, cảnh vật xa mới hợp phóng tầm mắt. Loại chuyện này nói lớn có lớn, nói nhỏ được nỏ, không chừng lúc nào đó lại trở thành một quả bom hen giờ. Lão gia đã xem trọng cậu như vậy, tín nhiệm cạu như vậy, cậu cũng không nên phụ sự kỳ vọng của lão gia. Con cháu Đổng gia chúng tôi đều là những người ngoan cố. Hiện giờ tất cả hy vọng đều đặt lên cuộc đời của Trị Bình rồi. Chờ chút, cậu đừng đi vội, tôi giới thiệu vài người cho cậu làm quen.
Đây là một sự nâng đỡ từ Đổng gia, trong mạng lưới quan hệ, Nhiếp Chấn Bang yếu hơn nhiều so với các cán bộ cấp Thứ trưởng khác. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, trong hàng ngũ cán bộ cao cấp, anh chỉ xem như một thế hệ con cháu. Nếu muốn chân chính trèo lên đỉnh cao cũng không giống với tuyển cử của Tỉnh ủy hay thành phố cấp 3. Để lên tới đỉnh cao cần phải có hai điều kiện, thiếu một cũng không thể được. Trong địa phương, có mạng lưới quan hệ dồi dào, trong quân đội, đạt được sự thừa nhận và ủng hộ của đại bộ phận.
Đổng Hướng Dương cũng không sợ Nhiếp Chấn Bang bội ước. Trị Bình vốn dĩ chính là con trai của Nhiếp Chấn Bang, tuy không mang họ Nhiếp nhưng điều này có thể chấp nhận được. Trị Bình tốt đẹp, anh ta cũng tốt đẹp. Đổng Hướng Dương làm vậy chính là vì cục diện trong tương lai.
Buổi chiều, lễ truy điệu tiếp tục cử hành. Đổng lão gia khi còn sống đã từng làm việc tại địa phương. Từ nơi đầu tiên là khu vực thành phố Lũng Tây, sau đó là tỉnh Yến Bắc, rồi các bộ phận của tỉnh Lỗ Đông cũng đã tới kính viếng vòng hoa cho Đổng lão gia, biểu đạt tâm ý của họ.
Ở phòng bên này, Nhiếp Chấn Bang lúc này đang trêu đùa với tiểu Trị Bình. Lúc này cửa phòng bên mở ra, Đổng Hướng Dương mang theo hai người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi bước đến.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đổng Hướng Dương lập tức mỉm cười nói:
- Lão Trương, lão Tả, để tôi giới thiệu với hai người một chút, vị này là Nhiếp Chấn Bang, ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Vọng Hải Nhiếp Chấn Bang, cũng chính là Chủ tịch thành phố, là chồng của Uyển Nhi.
Nói xong, Đổng Hướng Dương chỉ vào lão Trương và lão Tả, tiếp tục nói:
- Chấn Bang, giới thiệu với cậu một chút, hai vị này là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Lỗ Đông, đồng chí Tả Ngôn. Vị bên cạnh này chính là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, đồng chí Trương Tây Đình.
Hai người đều xem như thuộc loại nhân vật tinh anh có chút số má, nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng hai người họ cũng hiểu được. Đổng gia làm vậy để chuẩn bị cho tương lai.
Lập tức, Tả Ngôn và Trương Tây Đình cũng mỉm cười vươn tay, chào hỏi lẫn nhau.
Tả Ngôn lúc này cũng cười nói:
- Đại danh của đồng chí Chấn Bang thật sự như sấm nổ bên tai. Đem kiến thiết một thị trấn như huyện Lê kia giờ đã trở thành phố Lê Châu, thành thị thứ mười sáu của Trung ương, thành tích này không thể bỏ qua công lao của đồng chí Nhiếp Chấn Bang đấy.
Tiếp đó, giữa hai bên thật ra nói chuyện có chút nhạt nhẽo, Nhiếp Chấn Bang lúc này chủ động lên tiếng:
- Chủ nhiệm Trương, Gặp được Chủ nhiệm Trương tôi thật sự có một chuyện muốn nhờ sự giúp đỡ của chủ nhiệm Trương giúp đỡ xử lý một chút.
Điều này khiến Trương Tây Đình sửng sốt một hồi. Lời đồn đều nói Nhiếp Chấn Bang này là một nhân vật độc lập, đặc biệt rõ ràng, trước đó anh còn không tin lắm, nhưng hiện giờ vừa gặp mặt, Trương Tây Đình quả thật tin rồi.
Đây mới là vừa gặp mặt. Tuy nói là trong đó còn hỗn tạp các nhân tố Đổng gia, nhưng Nhiếp Chấn Bang như vậy thật đúng là hiếm thấy. Những lời khách khí thế này còn nghe không ra sao?
Trương Tây Đình giờ phút này vừa cười ha ha vừa nói:
- Chủ tịch Nhiếp cứ việc nói, chỉ cần tôi đây có thể làm được. Tôi nhất định giúp anh làm tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận