Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1103: Sự kỳ vọng.

Thái độ của Kiều Dịch Nhân khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút nghi ngờ và buồn bực. Theo lý, thành phố Kim An xảy ra chuyện thì bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Lũng Tây phải chịu trách nhiệm. Làm người đứng đầu như Hồ Thượng Chí là phải đứng đầu sóng ngọn gió, chuyện thế này, hôm nay thủ trưởng phải tìm Hồ Thượng Chí mới đúng. Tại sao lại đến lượt mình nói chứ.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn gật đầu nói:
- Thủ trưởng, theo nội dung bức thư mà nói, mọi chuyện chỉ nhắc đến một cách rất sơ lược. Ví dụ như chuyện ép con nhà lành làm gái, cũng chỉ là nói qua loa mà thôi. Tôi cảm thấy, những phần là sự thật trong nội dung bức thư này thì cần phải xem xét đến thân phận của người giáo viên này. Tôi tin rằng thủ trưởng cũng đã cho xác minh rồi. Hẳn là có người này, nhưng một người giáo viên thì không thể biết nhiều như vậy. Phần lớn có lẽ là tin vịt, có một phần là thật mà thôi.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang nói xong, Kiều Dịch Nhân cũng hài lòng gật đầu, cười nói:
- Chấn Bang, tới bây giờ tôi vẫn khâm phục sự nhạy bén này của cậu.
Nói xong, Kiều Dịch Nhân cũng nói tiếp:
- Suy đoán của cậu cũng không tệ. Theo nội dung tố cáo của Mã Phúc Toàn này, không ít đều là những tin đồn vô căn cứ. Nhưng chuyện liên quan tới trường trung học số 1 có lẽ là có thật. Ngoài ra, chuyện dùng bạo lực để cưỡng bức giải phóng mặt bằng, tôi cho rằng Mã Phúc Toãn có khả năng đã trải qua. Còn về lý không không viết chi tiết nội dung thì có lẽ là vì lý do bảo vệ bản thân.
Còn những chuyện khác, tuy nói là vô căn cứ, nhưng tôi cảm thấy, không có lửa thì làm sao có khói. Tập đoàn Triệu thị này, thật là kiêu ngạo và càn rỡ quá đáng rồi.
Nói tới đây, Kiều Dịch Nhân dừng một chút rồi nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang ạ, chuyện này, tôi đã đặc biệt thảo luận cùng với đồng chí Định Kiên, đồng chí Cơ Lâm và đồng chí Chân Quân. Ý kiến của chúng tôi là, chuyện của tỉnh Lũng Tây không chỉ đơn giản như Mã Phúc Toàn đã nói. Tập đoàn Triệu thị này rất có thể đã mở rộng được một mạng lưới ở tỉnh Lũng Tây. Mạng lưới này chính là ô dù của tập đoàn Triệu thị. Ý kiến của chúng tôi là, hy vọng cậu có thể gánh vác trọng trách này.
- Tôi?
Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng Nhiếp Chấn Bang chỉ không ngờ là sẽ cho mình đến quản lý Lũng Tây.
Lần này thủ trưởng gọi đến, Nhiếp Chấn Bang đã nghĩ tới nhiều khả năng hai địa phương là thành phố Du Châu, sau đó là tỉnh Giang Nam, nhất là tỉnh Giang Nam. Từ tháng ba, suýt nữa thì đã điều mình qua đó. Nhiếp Chấn Bang vốn cho rằng lần này hẹn gặp là muốn điều mình tới nhậm chức ở Giang Nam. Thật không ngờ, Du Châu không phải, Giang Nam cũng không phải, lại là tỉnh Lũng Tây.
Kiều Dịch Nhân khẽ cười:
- Chấn Bang, không cần kinh ngạc. Chuyện ở Du Châu và Giang Nam tuy rằng cũng khá quan trọng, nhưng xét tổng thể thì chúng tôi cho rằng, chuyện bên Lũng Tây tương đối quan trọng hơn. Lần này, bố trí cho cậu đi Lũng Tây nhậm chức, hội nghị thường ủy đều đã thống nhất. Chúng tôi đều kỳ vọng vào cậu.
Nói tới đây, Kiều Dịch Nhân dừng một chút, nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Hơn nữa, sau khi đã cân nhắc và suy xét cẩn thận, trung ương đã quyết định, Đại hội Đảng lần này sẽ có thêm cậu vào Bộ Chính trị. Đây là một sự khẳng định đối với cậu. Ngoài ra, suy xét đến việc cậu đi Lũng Tây công tác, sau khi có một thân phận như vậy cũng sẽ thoải mái hơn. Đây là sự tín nhiệm và ủng hộ của tổ chức đối với cậu. Nhưng đồng thời, trọng trách trên vai cậu cũng sẽ càng nặng hơn.
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên, Lương Viễn đi vào:
- Thủ trưởng, đồng chí Túc Châu đã đến.
- Ồ, nhanh như vậy đã đến mười hai giờ rồi sao?
Kiều Dịch Nhân ngẩng đầu, nói:
- Được, bảo đồng chí Túc Châu đợi một chút, tôi sẽ tới ngay. Bảo nhà bếp hôm nay chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, hôm nay tôi mời đồng chí Túc Châu và đồng chí Chấn Bang ăn cơm.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ. Nhập cục rồi, thật không ngờ, lại đột nhiên nhập cục vào lúc này.
Chuyện mà hội nghị của trung ương đã nhất trí và quyết định thì cơ bản là không thể trì hoãn nữa rồi. Mình đã nhập cuộc, đó là chuyện ván đã đóng thuyền. Đã nghĩ tới, cũng đã cân nhắc không ít khả năng nhưng lúc này đột nhiên lại bắt đầu, lại là kiểu giống như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy này thật sự khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình.
Cảm giác lúc này cũng có chút kỳ lạ. Lúc này, cơ hội nhập cuộc này, nhìn thế nào cũng thấy giống như một dạng bồi thường. Giao cho mình cục diện rối rắm của Lũng Tây, sau đó bồi thường cho mình một thân phận.
Lắc lắc đầu để xua đi suy nghĩ không tốt đó, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên. Chuyện đã tới nước này rồi, mình không còn đường nào để lựa chọn nữa rồi.
Đương nhiên, nếu như mình chọn không đi cũng được, nhưng tất nhiên sẽ khiến cho lãnh đạo và Chủ tịch Kiều có ấn tượng xấu. Loại chuyện này Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không làm, vì thế nên nhất định phải cố gắng.
Đi ra khỏi thư phòng, Vương Túc Châu đang ở trong phòng khách, đứng lên nói:
- Chào thủ trưởng, đồng chí Chấn Bang cũng ở đây rồi à…
- Ha ha, Túc Châu à, gọi đồng chí tới đây cùng ăn bữa cơm, sau đó nói chuyện với đồng chí Chấn Bang về việc mà tổ chức muốn đồng chí làm.
Chủ tịch Kiều khẽ cười nói.
Vương Túc Châu hơi ngạc nhiên. Xem ra, Vương Túc Châu cũng đã sớm biết chuyện này rồi, cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang, chúc mừng.
Nghe Vương Túc Châu nói, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Lúc này, nụ cười của Nhiếp Chấn Bang nhìn thế nào cũng không được tự nhiên. Ngữ khí của Vương Túc Châu thể hiện ra rõ ràng là chuyện này. Chúc mừng, chúc mừng cái gì? Điều nhiệm từ Hồng Giang đến Lũng Tây, cũng chỉ là bên tám lạng, bên nửa cân mà thôi, kinh tế cũng không khác gì nhau, xét về chức vụ cũng chỉ là điều chuyển ngang.
Điều Vương Túc Châu chúc mừng chắc chắn là vì mình được vào trung ương. Một ủy viên trung ương bình thường và chuyện vào trung ương là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Người sau, địa vị và lý lịch, cấp bậc đều rõ ràng cao hơn người trước.
Có thân phận này, sau này Nhiếp Chấn Bang sẽ có nhiều cơ hội hơn. Thật không đơn giản, một ủy viên bốn mươi mốt tuổi, cả tuổi mụ là bốn mươi hai tuổi. Đây là một tiền lệ, là một ủy viên, tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang không thể nghi ngờ, sẽ vô cùng sáng lạn.
Bữa trưa ở chỗ Chủ tịch Kiều rất đơn giản. Một đĩa thịt xào ớt, một đĩa rau xanh xào đậu giác, một bát canh rau muống, thêm một đĩa sườn kho, một phần gà xé phay và một thịt kho với bí đao. Tổng cộng năm món ăn và một bát canh, hai món thịt, hai món rau và một canh.
Thêm Lương Viễn nữa là bốn người ăn sáu món, không thể không nói bữa cơm nhà Chủ tịch Kiều đơn giản. Thời buổi này, bữa cơm này đối với người bình thường có lẽ cũng đã là đơn giản rồi.
Mọi người đều không uống rượu. Đang ở chỗ Chủ tịch Kiều, lại đang là buổi trưa, chiễu còn có việc phải làm, đương nhiên là không ai dám uống.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Chủ tịch Kiều đứng lên. Hàng ngày, sau khi ăn cơm xong sẽ đi nghỉ nửa tiếng đã thành một thói quen của Chủ tịch Kiều.
Nhiếp Chấn Bang và Vương Túc Châu không dám quấy rầy nữa. Hai người đều đứng lên, xin phép đĩ về. Lương Viễn đưa hai người ra khỏi Cấm Hải.
Lúc này, Vương Túc Châu cũng cười khổ nói:
- Chấn Bang, cậu có ý kiến gì với tôi à?
Nhìn dáng vẻ của Vương Túc Châu, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Trưởng ban Túc Châu cũng thật là không được. Chuyện lớn như vậy mà cũng không gọi cho tôi một cú điện thoại để cho tôi chuẩn bị tư tưởng một chút.
Nghe vậy, Vương Túc Châu cười khổ. Chuyện này là quyết định của cấp trên, trong hội nghịn của lãnh đạo đã đưa ra quyết định chung, mình có thể nói được sao?
- Chấn Bang à, cậu cũng có thể hiểu được chỗ khó xử của tôi mà. Không giống như chỗ cậu, núi cao, hoàng đế thì ở xa. Tôi ở đây, mỗi hành động đều phải thật cẩn thận.
Nói tới đây, Vương Túc Châu cũng liền chuyển đề tài, nói:
- Cậu em, bây giờ có lẽ cậu vẫn còn buồn bực vì tại sao cấp trên lại điều cậu đi Lũng Tây. Chuyện này tôi có thể cho cậu biết. Trong chuyện này, Hồ Thượng Chí của Lũng Tây hoàn toàn để cử cậu. Hồ Thượng Chí vừa khám ra ung thư phổi, đã ở giai đoạn cuối. Mãi cho đến ba ngày trước, sau khi bị ngất trong phòng mới phát hiện ra. Bây giờ vẫn đang điều trị trong bệnh viện đa khoa Quân đội.
- Khi các thủ trưởng tới thăm, Hồ Thượng Chí đã báo cáo công tác với tổ chức. Trong công tác của tỉnh Lũng Tây, Hồ Thượng Chí đã hữu tâm mà vô lực. Khi hỏi ý kiến ông ta, ông ta đã đề cử cậu tiếp nhận chức vụ của ông ta. Cùng qua đó một chút, thế nào?
Vương Túc Châu kể lại sự tình cho Nhiếp Chấn Bang.
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt. Thảo nào sếp Kiều lại tránh nói đến chuyện của Hồ Thượng Chí, hóa ra còn có chuyện này.
Quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và Hồ Thượng Chí cũng là từ khi còn ở Ba Thục. Khi đó, Lũng Tây và Ba Thục còn có một kế hoạch hợp tác kỹ càng. Hồ Thượng Chí khi đó đem lại cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ và cứng rắn.thật không ngờ, bây giờ mới hơn ba năm mà đã gần đất xa trời rồi.
Cuộc đời này đúng là biến ảo vô thường. Ai có thể ngờ, sau khi tỉnh Lũng Tây thay đổi Chủ tịch thì quyền lực của Hồ Thượng Chí bị khiêu chiến, khiễn cho lực bất tòng tâm, lại còn mắc phải căn bệnh này.
Thở dài một tiếng, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Lão Hồ này, thật đúng là đã quá coi trọng tôi rồi. Nhiếp Chấn Bang tôi cũng không phải là thần tiên. Chuyện của tỉnh Lũng Tây, tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt, cũng chưa chắc có thể xử lý được tốt.
Những lời này khiến Vương Túc Châu mỉm cười:
- Chấn Bang, năng lực của cậu, mọi người đều biết. Hồ Thượng Chí đương nhiên chỉ là một mặt, quan trọng hơn vẫn là cách nhìn và thái độ của các thủ trưởng. Năng lực của cậu đã được mọi người khẳng định, vì thế nên mới được kỳ vọng như vậy. Phía lão Hồ cũng không phải là chủ yếu.
Có chút xúc động, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:
- Được rồi, được rồi. Trưởng ban Túc Châu, ngài đừng giải thích nữa. Lão Hồ đã gặp chuyện như vậy rỗi, ngài nói tôi còn có thể so đo với ông ấy sao?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nói:
- Cũng được. Nếu đã ở thủ đô thì chúng ta cùng tới thăm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận