Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1150: Điền Nguyên Mộc Nghiệp.

Những lời của người nhân viên khiến cho vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào trở nên vui vẻ. Đương nhiên, mục đích của việc đưa ba dự án lớn ra ngoài vẫn là để thăm dò. Nhưng nếu thật sự không có ai quan tâm thì Nhiếp Chấn Bang cũng rất bẽ mặt.
Trong suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, ba dự án lớn này có thể khiến cho người khác hỏi tới, khiến cho người ta muốn tìm hiểu. Đó đã làm thành công rồi. Thậm chí, Nhiếp Chấn Bang cũng không có suy nghĩ nào khác.
Nhưng bây giờ còn có người có hứng thú với dự án bảo vệ môi trường, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy hào hứng. Bảo vệ môi trường là một vấn đề lớn đối với tỉnh Lũng Tây. Làm tốt dự án bảo vệ môi trường của tỉnh Lũng Tây coi như là một tư liệu tham khảo cho toàn bộ các công trình ở sông Hoàng Hà.
Lập tức, cả Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào đều nhìn thấy sự hy vọng ở trong mắt đối phương. Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Chủ tịch Chấn Đào, cùng đi xem một chút, thế nào?
Vừa nói, Nhiếp Chấn Bang lại quay sang nói với Vương Đạo Kính:
- Đồng chí Đạo Kính, sắp xếp cho chúng tôi một phòng tiếp khách.
Diễn đàn Tây bộ là một diễn đàn kinh tế mở nên các phòng tiếp khách đương nhiên là không thể thiếu. Lãnh đạo các tỉnh cũng phải sử dụng phòng khách để thảo luận với các thương nhân trên khắp đất nước.
Là chủ nhà, tỉnh Lũng Tây đương nhiên là phải có ưu thế ở mặt này. Phòng khách lớn nhất nhanh chóng được chuẩn bị xong. Một đoàn thương gia đi vào phòng dưới sự dẫn đường của Lưu Hiểu Mẫn.
Lưu Hiểu Mẫn cười nói:
- Bí thư, xin giới thiệu một chút. Vị này là Chủ tịch Trần Khánh Sinh của tập đoàn gỗ Điền Nguyên Mộc Nghiệp.
- Chủ tịch Trần, đây là Bí thư Nhiếp của chúng tôi.
Lưu Hiểu Mẫn nói chuyện rất bình thường, lịch sự, đủ để chứng minh sự nhạy bén chính trị của người phụ nữ. Vốn dĩ, các thương gia khi đã tích lũy đến một mức độ nhất định, cũng có thể khiến cho các cán bộ lãnh đạo ở trong thể chế phải kính nể mình.
Ví dụ như, công ty khai thác Long Hoa, hai người Triệu Tinh Long và Lý Hoa tuy không lăn lộn trong thể chế nhưng những mỏ quặng ở Châu Úc, mỏ đồng ở Mỹ Latin hay những mỏ dầu mà họ nắm trong tay. Đó là những tài nguyên công nghiệp rộng lớn khiến cho địa vị của họ ở trong nước không hề thấp chút nào. Còn ở nước ngoài, các nước nhỏ thì không nói nữa, thậm chí những nước lớn như Mỹ và các nước Châu Âu cũng phải nể mặt họ vài phần. Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.
Trước mặt là một người đàn ông nhìn rất bình thường, khoảng hơn năm mươi tuổi, thậm chí nhìn còn giống một người nông dân.
Điền Nguyên Mộc Nghiệp, cái tên có vẻ rất bình thường, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng biết đây là xí nghiệp sản xuất gỗ lớn nhất thế giới. Bao gồm gỗ nguyên liệu, gỗ đặc biệt và sàn gỗ, và sản xuất các tấm gỗ lớn.
Ở Trung Quốc, thậm chí là trên thế giới, trong ngành công nghiệp gỗ thì đây cũng là một doanh nghiệp khổng lồ.
Theo danh sách xếp hạng người giàu của Forbes Trung Quốc, người đàn ông trông giống một người nông dân tên Trần Khánh Sinh này đứng thứ năm trong bảng xếp hạng, với khối tài sản lên tới hàng chục tỷ.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói trước, Trần Khánh Sinh chủ động đưa tay nói:
- Bí thư, xin chào.
Nhiếp Chấn Bang rất thân thiện, sau khi bắt tay với Trần Khánh Sinh, liền mỉm cười nói:
- Chủ tịch Trần, hoan nghênh tới đầu tư tại tỉnh Lũng Tây.
Sau khi chào hỏi nhau xong, cả đoàn người đi vào trong phòng khách, ngồi vào vị trí của chủ nhà và khách. Điền Nguyên Mộc Nghiệp và tỉnh Lũng Tây ngồi thành hai bên. Nhìn cảnh tượng này rất có hy vọng.
Nhiếp Chấn Bang đích thân tiếp đón, bên cạnh còn có Lưu Chấn Đào. Riêng điểm này cũng đã đủ nể mặt Trần Khánh Sinh rồi.
- Bí thư Nhiếp, lần này tới tham gia vào diễn đàn phát triển Tây bộ, vừa hay nhìn thấy tỉnh Lũng Tây đưa ra kế hoạch phát triển rừng, thật lòng tập đoàn chúng tôi rất có hứng thú.
Trần Khánh Sinh im lặng một chút rồi bắt đầu nói, trực tiếp đi vào chủ đề.
Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hơi ngạc nhiên về sự thẳng thắn của Trần Khánh Sinh. Nhiếp Chấn Bang khẽ cười rồi cũng gật đầu nói:
- Kế hoạch phát triển rừng vốn dĩ là dự án bảo vệ môi trường. Môi trường ở Tây bộ vốn đã bị suy thoái. Đây là một hiện thực không dễ mà thay đổi được. Xói mòn ở cao nguyên Hoàng Thổ diễn ra rất nghiêm trọng. Tình hình hạn hán ở khu vực Tây bộ cũng ngày càng nghiêm trọng. Tất cả những điều đó là nguyên nhân và động lực chủ yếu để tỉnh đề ra kế hoạch đó. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi hoan nghênh tất cả các vị tham gia vào kế hoạch này. Nếu Chủ tịch Trần có hứng thú thì cứ nói tự nhiên.
Trần Khánh Sinh nghe đến đây cũng gật đầu nói:
- Tấm lòng và hoài bão của Bí thư Nhiếp, tôi thật sự rất ngưỡng mộ. Bảo vệ và cải tạo một trường không phải là chuyện ngày một ngày hai mà cần phải có một quá trình lâu dài. Về phương diện trồng rừng, tập đoàn chúng tôi rất có kinh nghiệm. Đối với các loại đất trên thế giới, chúng tôi đều có những nghiên cứu và thử nghiệm với các loại cây khác nhau. Tôi tin rằng, chúng ta rất có triển vọng hợp tác với nhau.
Tiếp tục nói chuyện với Trần Khánh Sinh khoảng hơn một tiếng, nội dung chủ yếu vẫn là các chủ đề chính nhất mà thôi. Thái độ của Nhiếp Chấn Bang như vậy là đã đủ. Các cuộc đàm phán cụ thể khác thì đương nhiên không cần Nhiếp Chấn Bang và Trần Khánh Sinh tự mình làm. Đó là chuyện của cấp dưới.
Năm ngày của diễn đàn phát triển Tây bộ cuối cùng đã đi tới hồi kết. Lãnh đạo các tỉnh cũng đã lần lượt rời khỏi. Ở khách Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang cũng đích thân tiễn Lăng Bảo Đông của thành phố Du Châu. Với thân phận và địa vị của hai người thì đây cũng là điều nên làm.
Lăng Bảo Đông lúc này thể hiện rõ ràng là rất vui vẻ, cười nói:
- Bí thư Chấn Bang, cảm ơn sự tiếp đãi của tỉnh Lũng Tây. Có cơ hội, Bí thư Chấn Bang có thể đến Du Châu một chuyến.
Lúc này, điện thoại của Hạ Cương đột nhiên vang lên. Vào lúc này, đột nhiên lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy, Nhiếp Chấn Bang cau mày, trầm giọng nói:
- Tiểu Hạ, sao vậy? Sao lại không cẩn thận như thế?
Hạ Cương nghe phê bình cũng có chút ngại, vội vàng gật đầu, đi cách ra mấy bước.
- A lô, tôi là Hạ Cương, có chuyện gì vậy? Sao? Tài xế tỉnh rồi? Tốt quá. Tôi sẽ lập tức báo cho Bí thư.
Giọng nói của Hạ Cương không quá lớn, nhưng trong tình huống này vẫn có thể lờ mờ nghe được vài từ. “Tài xế tỉnh rồi?”, câu này là Hạ Cương đang vô cùng kinh ngạc nên nói hơi to, vì thế cũng là câu có thể nghe rõ nhất.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Lăng Bảo Đông cũng hiện lên sự kinh ngạc. Lập tức, ông ta lại cười nói:
- Bí thư Chấn Bang, không cần tiễn nữa. Tạm biệt!
Vừa lên xe, sau khi chiếc xe lái ra khỏi nhà khách Tỉnh ủy, Lăng Bảo Đông rút điện thoại của mình ra:
- Lăng Tiêu, con tự tìm cách cho mình đi. Nghe nói, tài xế của Lý Hoằng Nghị đã tỉnh lại rồi.
Nhìn thấy Lăng Bảo Đông đã đi khỏi, lúc này Quan Kiến Quốc, Lưu Dược Quang và Lưu Chấn Đào cũng từ phía sau đi lên. Lưu Chấn Đào có chút lo ngại:
- Bí thư, lần này, Bí thư cảm thấy Lăng Bảo Đông có làm bậy không?
Dưới con mắt của Lưu Chấn Đào, sự việc này quá đơn giản. Với sự tinh vi và thông minh của Lăng Bảo Đông thì ông ta nhất định sẽ không phạm phải một sai lầm ngu ngốc như vậy.
- Chủ tịch, không hẳn. Hệ thống công an của chúng ta có rất nhiều. Người thông minh thì sẽ không ra tay. Chiêu này của Bí thư rất tuyệt. Có thể gọi là tạo ra sự hỗn loạn. Những vấn đề liên quan tới Lăng Tiêu, Lăng Bảo Đông cũng không dám có ý gì nhiều nữa. Huống hồ, tôi đã bố trí xong rồi, lần này Lăng Bảo Đông nhất định sẽ bị lừa.
Lưu Dược Quang ở bên cạnh nói.
Ánh mắt Lưu Dược Quang nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc, có chút ngưỡng mộ cũng có chút cảm thấy may mắn. Thủ đoạn này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Dược Quang không thể nghĩ tới được.
Đối với sự hiểu biết về con người, Lưu Dược Quang đương nhiên không đạt tới trình độ này. Cảm thấy may mắn là vì, bản thân cũng chưa làm gì đắc tội với Nhiếp Chấn Bang. Nếu không có chết có lẽ cũng không biết vì sao mình chết.
Điều khiến cho Lưu Dược Quang không ngờ đó là không những Lăng Bảo Đông bị lừa mà còn rất nhanh đã bị lừa. Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn trúng điểm này. Nếu như cái chết của Lý Hoằng Nghị có liên quan tới mỏ than Lăng Tiêu thì tài xế tỉnh lại sẽ là một đả kích rất lớn đối với Lăng Tiêu. Tuy rằng không có bằng chứng chứng minh là do Lăng Tiêu làm nhưng cũng có thể chứng minh đây là một vụ giết người có chủ đích. Trong quá trình điều tra sẽ có thể đụng vào mỏ than Lăng Tiêu.
Lăng Bảo Đông không thể không cẩn thận, không thể không tìm cách che giấu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này rất bình thản, vẻ mặt hơi cười. Cục diện ban lãnh đạo tỉnh Lũng Tây lúc này đã hoàn toàn được khai thông rồi. Toàn thể ban lãnh đạo đã đoàn kết một lòng. Đây chính là niềm tìn của Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang nhìn Lưu Chấn Đào, cười nói:
- Chủ tịch Chấn Đào, phía Điền Nguyên Mộc Nghiệp đàm phán thế nào rồi? Chuyện này vẫn cần Chủ tịch Chấn Đào phải vất vả rồi.
Nói đến chuyện này, Lưu Chấn Đào khẽ cười, rõ ràng là rất vừa ý với kết quả đàm phán.
Lưu Chấn Đào cười nói:
- Bí thư yên tâm. Việc hợp tác với phía Điền Nguyên Mộc Nghiệp sẽ không có vấn đề gì.
Nói tới đây, Quan Kiến Quốc ở bên cạnh cũng nói:
- Bí thư, lần này, chủ yếu là muốn báo cáo một chút về tiến triển trong vụ án của tập đoàn Triệu thị thành phố Thi An.
Nhắc tới Triệu thị, mọi người bao gồm cả Nhiếp Chấn Bang đều trở nên nghiêm trọng. Vụ án Triệu thị đã khiến thủ trưởng Kiều quan tâm vì thế mọi người từ trên xuống dưới đều không ai dám lơ là.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Được. Nói rõ một chút. Cụ thể làm vụ án đã có tiến triển gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận