Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 930: Người khách ngoài ý muốn

Sáng chủ nhật, Nhiếp Chấn Bang đi tới khu làm việc của tỉnh ủy, cuối tuần cơ quan tỉnh ủy đương nhiên không náo nhiệt như ngày thường, như thế cũng cho Nhiếp Chấn Bang một cơ hội dùng một chút thời gian đi một lượt mỗi tầng. Làm Nhiếp Chấn Bang bất ngờ là ở lầu ba lại phát hiện ra Hồng Phong lúc này đang làm thêm trong phòng làm việc.
Đối với thái độ biểu hiện ra trong công việc của người thư ký này Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, thông qua việc hôm trước Hứa Hồng Chuyên đi tìm Hồng Phong, Nhiếp Chấn Bang tin rằng tỉnh ủy trên dưới chắc cũng đã biết một số thông tin.
Tuy rằng, mình chẳng qua là mới cho Hồng Phong một nhiệm vụ, còn chưa chính thức xác định hẳn mà mới bảo Hồng Phong thử một chút. Nhưng trong thể chế từ trước tới nay không thiếu loại người nói trước như thế.
Ai cũng biết: “Thêu hoa trên gấm dễ, đốt than trong tuyết khó”, loại chuyện này trong thể chế tất cả mọi người đều hiểu, tất cả mọi người đều công nhận nếu làm tiếp thì chẳng có ý nghĩa, như vậy khó tránh khỏi trong thể chế xuất hiện một số người “Đốt than trong tuyết”.
Đương nhiên, việc “Đốt than trong tuyết” này không phải trên nghĩa đen, mà là việc sau khi đi dò la một chút rồi trong khi đối phương chưa biết cụ thể thì thể hiện ra ý tốt mà thôi.
Nói trắng ra việc này không đáng giá. Nhiếp Chấn Bang tin là hai ngày cuối tuần này, chỗ Hồng Phong chắc chắn có người tới “Đốt bếp lạnh” nhưng Hồng Phong có thể từ chối lời mời, từ chối qua lại, điểm này làm cho Nhiếp Chấn Bang rất bất ngờ. Chuyện này cũng nói rõ Hồng Phong sau khi trải qua chuyện lúc trước thì suy nghĩ đã hoàn toàn thay đổi, trưởng thành hẳn.
Không quấy rầy Hồng Phong, Nhiếp Chấn Bang đi lên gác, toàn bộ buổi sáng ở trong phòng làm việc sơ lược xem một chút báo cáo công tác kinh tế và số liệu các hạng mục của Hồng Giang, nhìn tổng thể mà nói vấn đề bây giờ của Hồng Giang chính là là về mặt kinh tế. Tỉnh có ngành nông nghiệp lớn, công nghiệp yếu kém, du lịch không phát triển, kinh tế hiện nay chủ yếu là loại kinh tế người lao động ra ngoài làm ăn. Cách thức vận hành kinh tế như vậy rất có hạn chế, người giỏi không đến, nếu đến thì không ở lại, nếu ở đều đi, như vậy dần dần hình thành sự tuần hoàn không tốt.
Buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang và người trong nhà đem một số đồ dùng của mình chuyển đến Tòa nhà cao cấp Bích Thúy, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới biết ở Tòa nhà cao cấp Bích Thúy, ngoài cổng chính chỗ bộ phận bán căn hộ còn có ba cổng ở ba hướng khác.
Trong đó có một cổng đối diện với cổng của khu nhà ở tỉnh ủy, chỉ cách nhau một con đường chừng năm mét ở giữa.
Khoảng bảy rưỡi sáng thứ Hai.
Nhiếp Chấn Bang thong thả đi bộ vào tòa nhà làm việc tỉnh ủy, bước chân Nhiếp Chấn Bang sải dài, đi đường hay làm việc đều gọn gàng linh hoạt, có cảm giác nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.
Nhân viên đi lại trong đại sảnh, các lãnh đạo tầng trung đều chủ động dừng bước chào hỏi bí thư Nhiếp, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hơi hơi mỉm cười gật đầu tỏ ý.
Đi vào thang máy thẳng lên tầng bẩy, vừa đi lên hành lang đã có thể nhìn thấy Hứa Hồng Chuyên dẫn theo Hồng Phong lúc này đang đứng ở cửa ngoài hành lang.
Nhiếp Chấn Bang cười trong lòng một chút, Hứa Hồng Chuyên thật sự rất chú ý đến chuyện của Hồng Phong, mình lúc trước đoán chắc là đúng rồi.
Vừa vừa đi tới Hứa Hồng Chuyên liền chạy đón, cười nói:
- Bí thư, chào buổi sáng.
Hồng Phong bên cạnh cũng rất cẩn thận chào:
- Bí thư Nhiếp, chào anh.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên, Tiểu Hồng vào đi.
Vừa mở cửa văn phòng Nhiếp Chấn Bang đã bảo Hứa Hồng Chuyên vào phòng làm việc của mình, cởi áo khoác, bật điều hòa trong phòng xong Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên, mời ngồi, đúng lúc muốn tìm anh, về chuyện nhà ở vợ tôi đã sắp xếp xong xuôi, bên Tỉnh ủy anh đừng lo, người nhà và gia quyến của bí thư Trương anh để ý thêm, đồ đạc ở nhà số một cũng đừng thay đổi, trước thế nào sau cũng thế, không thể để cho đồng chí cũ lo lắng.
Trong lúc nói chuyện, Hồng Phong cũng rất thông minh, vừa vào cửa liền chủ động cầm khăn lau lên lau dọn.
Điểm này làm Nhiếp Chấn Bang cũng rất hài lòng, là thư ký sự thông minh là rất cần đấy, nhanh tay lẹ mắt, việc gì cũng có thể nghĩ trước lãnh đạo mới là một thư ký tốt.
Hứa Hồng Chuyên dừng một chút lấy ra một bộ tài liệu đưa lên:
- Bí thư, anh xem qua một chút, đây là bản thảo bài phát biểu đồng chí Tiểu Hồng viết dùng vào lúc thị sát đường đoạn cao tốc trên cao của Hồng Giang. Tôi đã xem rồi, về đại thể là rất được, nắm chắc một số mặt tốt và mặt chưa tốt, có nhận thức và thể hiện sâu sắc đầy đủ tình hình trước mắt, anh xem có được không.
Nhiếp Chấn Bang cầm bản thảo bài phát biểu Hồng Phong viết xem qua một chút, về tổng thể Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, nội dung bài phát biểu đều dựa vào cách nghĩ của mình, điều này nói rõ trong mặt này Hồng Phong cũng tốn nhiều công sức, gật gật đầu rồi Nhiếp Chấn Bang nói:
- Về tổng thể là rất tốt, nhưng về tốc độ xây dựng của đoạn Hồng Giang phải chú trọng thể hiện một chút, đoạn cao tốc trên cao này là một công trình xây dựng quan trọng của Hồng Giang chúng ta hiện nay, chất lượng tốt xấu, tốc độ làm việc trực tiếp có quan hệ đến sự xây dựng phát triển kinh tế tỉnh ta, cần thể hiện nhấn mạnh lên một chút. Tôi thấy để cho Tiểu Hồng sửa chữa một chút, thời gian này để Tiểu Hồng theo tôi một thời gian ngắn trước xem sao rồi hãy nói, ngoài ra về việc lái xe, tôi thấy có thể điều cảnh vệ Tiểu Đới sang đây, đồng chí cũng rất tốt.
Chính thức bước vào công việc, thư ký cần có mà cảnh sát bảo vệ đương nhiên cũng phải xác định, ở cấp cán bộ tỉnh này, cảnh sát bảo vệ trên cơ bản còn cần gánh vác trách nhiệm của thư ký. Ví dụ như đảm nhiệm lái xe và phục vụ những sinh hoạt vụn vặt của lãnh đạo, đồng chí Tiểu Đới này lúc ở đồn công an đường Xây Dựng, nhận xét của Nhiếp Chấn Bang đối với cậu ta rất tốt, lúc này vừa nhắc việc Hồng Phong liền tiện nói luôn việc Tiểu Đới.
Ngoài ra Hồng Phong lúc này cũng không phải là hoàn toàn chính thức xác định, chức vụ thư ký có sự buông lỏng rất lớn, dù sao đây là một công việc phục vụ cho lãnh đạo. “Tạm thời đi theo” ý này nói lên nếu dùng thuận tay thì có thể được Nhiếp Chấn Bang chọn đương nhiên sẽ làm tiếp, nếu không được, đến lúc đó sẽ bị đổi.
Hứa Hồng Chuyên về chuyện này lại không để ý, đã đi đến bước này trên cơ bản coi như thành công, chuyện này không giống như là nắm cương vị gì trong Đảng, đã định ra rồi phía trên cũng không quan tâm có ai bằng lòng hay không, công tác thư ký bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bỏ cũ thay mới, phải làm thế nào tất cả toàn bộ đều dựa vào chính mình.
Nghĩ đến đây, Hứa Hồng Chuyên gật đầu, quay người gọi Hồng Phong lại, cười nói:
- Đồng chí Hồng Phong, ý của bí thư Nhiếp là trước mắt tạm thời để cậu ở đây làm việc, cậu cũng là đồng chí lâu năm rồi, phục vụ lãnh đạo thì không cần tôi nói thêm gì nữa, tổ chức tín nhiệm cậu giao cho cậu chức vụ quan trọng như vậy cậu nhất định phải làm việc hết sức, phải làm tốt công tác phục vụ lãnh đạo.
Thấy Hứa Hồng Chuyên tuôn một tràng lời nói khách sáo, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Được rồi, được rồi, đồng chí Hồng Chuyên, anh cũng đừng đem chuyện này nâng lên độ cao toàn tỉnh, mấy điều chủ yếu trong công việc thư ký hiểu được là được, làm cho tốt, tôi rất coi trọng Tiểu Hồng đấy. Ngoài ra, đồng chí Hồng Chuyên đem điện thoại di động của tôi, cùng với sổ truyền tin của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, chìa khóa văn phòng đều giao cho Tiểu Hồng. Anh sắp xếp giúp tôi ngày kia buổi sáng đi Cục cán bộ lão thành thăm một chút, buổi chiều đi Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc thăm một cái. Ngoài ra, việc chuẩn bị ra ngoài của ngày mai cũng đừng có thông báo bên sở công an, cứ đơn giản thôi, không cấm đường, mở đường, không ảnh hưởng đến dân, về mặt tuyên truyền thì cho phóng viên của Hồng Giang nhật báo và đài truyền hình tỉnh Hồng Giang đi theo là được.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm Hứa Hồng Chuyên hơi sửng sốt bất ngờ, thái độ của bí thư Nhiếp này cũng thể hiện đầy đủ phong cách thiết thực, vội gật đầu nói:
- Hiểu rồi ạ, tất cả đều dựa theo chỉ thị công việc của bí thư.
Trên có tốt, dưới mới yên
Đây không phải người nào cũng thế, trong thể chế đều như vậy, việc bí thư Nhiếp muốn gần gũi nhân dân Hứa Hồng Chuyên tuyệt đối không dám phản đối, chỉ có thể ở phía sau âm thầm bỏ công sức thêm một chút mà thôi.
Từ văn phòng đi ra Hồng Phong cũng đứng lên chào, đối với Hứa Hồng Chuyên Hồng Phong vẫn rất biết ơn, Hồng Phong nói:
- Trưởng ban thư ký đi ạ?
Hứa Hồng Chuyên cũng cười một chút, ý của Hồng Phong ông ta cũng hiểu, đôi khi mọi người cần lại chính là một thái độ như vậy, vỗ vỗ bả vai Hồng Phong nói động viên:
- Thư ký Hồng, về sau việc của bí thư xin cậu quan tâm nhiều hơn.
Sau khi tiễn Hứa Hồng Chuyên, Hồng Phong quay lại ngồi lên ghế, văn phòng này Hồng Phong cực kỳ quen thuộc.
Giờ này phút này lại một lần nữa được trở lại văn phòng này, lại một lần nữa được ngồi trên cái ghế này, tình cảm của Hồng Phong rất phức tạp, có một tình cảm khó có thể miêu tả.
Lúc Hồng Phong đang trầm tư thì bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, Hồng Phong vừa đứng lên thì phòng cửa bị đẩy ra, Văn Bảo Quý đi đến, nhìn thấy Hồng Phong nét mặt Văn Bảo Quý lập tức tươi cười, nói rất thân thiết:
- Thư ký Hồng đang bận à? Lãnh đạo bây giờ có rảnh không?
Lúc này Hồng Phong cũng cảm nhận được một thái độ không giống bình thường, lúc mình đảm nhiệm thư ký cho bí thư Trương trước kia, Văn Bảo Quý cũng không khách khí quá như thế, bây giờ thế này là thế nào?
Hồng Phong cũng mỉm cười nói:
- Phó bí thư Văn, xin mời ngồi, bí thư bây giờ có lẽ đang bận chút việc, tôi giúp anh đi vào thông báo một chút.
Hồng Phong cũng không phải là mới đảm nhiệm công việc thư ký một hai ngày, ở chỗ lãnh đạo là nhân vật số một, đương nhiên có khí phách, phong thái và uy tín, cho dù là chức phó đến đây cũng phải thông báo, trừ phi bí thư có dặn dò trước.
Đi vào văn phòng bên trong, đóng cửa phòng, Hồng Phong tiến lên hai bước hạ giọng nói:
- Bí thư, Phó bí thư Văn đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận