Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1153: Tình hình không được tốt lắm

Đối với lời nói của Phương Lê, Nhiếp Chấn Bang lại có vẻ hết sức thản nhiên. Đợi Phương Lê nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười nói.
Ba dự án lớn, đang lúc mình trù bị khởi công ba hạng mục này, Nhiếp Chấn Bang đã có được tư tưởng chuẩn bị. Đầu tư lớn như vậy, hạng mục lớn như vậy, việc liên quan đến phát triển của toàn bộ Lũng Tây, có thể nói, ba hạng mục lớn nếu có thể thành công, thành phố Thi An và tương lai ban đầu của thành phố Nghi Châu - hạng mục thành phố xe hơi, một bắc một nam, phối hợp chặt chẽ lẫn nhau. Kết cấu các dây chuyền sản xuất, vận chuyển xung quanh hai khu vực này. Dự án bảo vệ môi trường đây cũng là một bước tiến phát triển tự thân của tỉnh Lũng Tây. Mà thành phố xe hơi và thành phố hóa dầu đó chính là hai động lực trung tâm trong quá trình này, vì Lũng Tây, thậm chí là vì sự phát triển của toàn bộ khu vực Tây bộ cung cấp một động lực to lớn.
Việc lớn như vậy, lực cản bên ngoài đương nhiên sẽ không nhỏ. Từ bản chất để phân tích, sau lưng ba dự án lớn là động lực thúc đẩy Lũng Tây phát triển. Đồng thời cũng là một phần thành tích chính trị kết đọng của Nhiếp Chấn Bang.
Có được phần thành tích chính trị này trong tay, con đường phía trước của Nhiếp Chấn Bang chỉ cần không phạm phải sai lầm đặc biệt nghiêm trọng nào, chắc chắn sẽ không bị trở ngại.
Vậy thì trong quá trình xin dự án, ở thủ đô, các gia đình thế lực khác, người của các hệ phái khác đương nhiên không thể sẵn lòng nhìn Nhiếp Chấn Bang tiếp tục phát triển nhẹ nhàng như vậy.
Thậm chí, nói một câu không được khách sáo cho lắm, tất cả tỉnh thành trong cả nước, e rằng đều đỏ con mắt. Dưới mẩu bánh hấp dẫn này, cho dù là một vài tỉnh của khu vực Tây bộ cũng đều sẽ tranh thủ tận lực.
Cùng với giọng nói của Nhiếp Chấn Bang hạ xuống, bên cạnh, Lương Viễn và Tương Nghĩa Đào lại đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự hài lòng trong mắt đối phương.
Lương Viễn mỉm cười nói:
o Chủ nhiệm Phương! Tôi nói gì bây giờ, Chấn Bang chắc chắn có sự chuẩn bị tư tưởng.
Tương Nghĩa Đào lúc này cũng mở miệng nói:
o Chấn Bang! Từ trước mắt để xem xét, toàn bộ sự việc không phải dễ dàng và đơn giản như vậy. Theo tôi được biết, anh hiện nay có thể nói đã trở thành đích cho mọi người đả kích. Hai ngày nay, tỉnh Kim Mai, tỉnh Giang Bắc, tỉnh Lỗ Đông, người đứng đầu của ba tỉnh này đều đã đến thủ đô, hoặc là tìm thủ trưởng báo cáo công tác, hoặc là muốn Chủ nhiệm Hầu đưa ra dự án lớn, kế hoạch đầu tư lớn.
Hiện nay, Nhiếp Chấn Bang đã đem bản thân đặt lên lửa nướng. Khiêm tốn nhập vào, cao giọng làm việc, đây là một nguyên tắc xưa nay của Nhiếp Chấn Bang.
Trong ba dự án lớn, đây là điển hình của cao giọng làm việc. Hơn nữa, thủ trưởng kỳ vọng đối với Lũng Tây, triển vọng phát triển đối với Tây bộ, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang nhất định phải làm.
Cũng chỉ có qua một quan ải này mới có thể có con đường bằng phẳng. Điều này không có gì để nghi ngờ.
Phương Lê cũng mở miệng nói:
o Tôi nghe nói Chương Văn Hải của Lỗ Đông hôm qua đã gặp mặt thủ trưởng số năm. Xem dáng điệu này, Chương Văn Hải toan tính to lớn rồi.
Nghe được lời này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng chìm xuống. Tiến triển của sự việc đã vượt xa với dự trù của Nhiếp Chấn Bang. Tỉnh Lỗ Đông, đây là tỉnh kinh tế lớn, tỉnh kinh tế mạnh, đã từng chiếm được tỉnh có vị trí số một trong xếp hạng GDP cả nước. Cơ sở công nghiệp của tỉnh Lỗ Đông hùng mạnh, tài nguyên phong phú, bất kể là chế tạo điện gia dụng hay là khai thác năng lượng đều có thể coi là cường thủ.
Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại dâng tràn một niềm tin mạnh mẽ, nhìn đám người Phương Lê, nói:
o Ha ha! Thật dúng là khí thế hùng mạnh á! Nghe mấy ông anh nói, lúc này, tôi lại có cảm giác tình thế không được tốt lắm. Các anh đây có thể coi như tiến hành đả kích tôi một cách không thương xót.
Dứt lời, bên cạnh ba người đều bật cười. Lòng dạ của Nhiếp Chấn Bang lại khiến cho bọn họ khâm phục. Cạnh tranh với một hai người, đối địch với một hai gia tộc, đây không xem là gì. Trong thể chế, không có ông ba phải gì, cũng không có việc gì ngượng ngùng. Nhưng, giống như Nhiếp Chấn Bang, tranh giành dự án với lãnh đạo đứng đầu của các tỉnh thành trong cả nước, còn có thể cười được, còn có thể dùng giọng điệu trêu chọc này. Chỉ dựa vào một sự quyết đoán cũng đủ khiến người ta khâm phục.
Nhìn ra cả nước, không phải tất cả các cán bộ cấp tỉnh đều có thể chịu đựng được áp lực này.
Cứ lấy Lương Viễn mà nói, là Thư ký riêng của Kiều tổng, cấp bậc cũng đã là cán bộ cấp Thứ trưởng. Nếu bày ra bên ngoài, thế nào cũng đều có thể lấy một chức vụ lãnh đạo chủ yếu để làm. Trong lòng tự hỏi, lúc bản thân anh ta đối diện với áp lực này, e rằng cũng không thể thản nhiên giống như Nhiếp Chấn Bang như vậy.
Lần gặp gỡ này cũng không duy trì được thời gian quá dài. Những người đang ngồi đây cũng không phải là Triệu Tinh Long, Lưu Côn những người rảnh rỗi. Đối với họ mà nói, cũng đều được xưng tụng là cán bộ bận trăm công ngàn việc.
Có thể gặp mặt một lát, đây đã xem như là chuyện không dễ. Về phần tiêu phí thời gian, mọi người đều không có lòng dạ thảnh thơi này. Kiểu gặp gỡ không vòng nhỏ này, ở thủ đô rất thường thấy. Bình thường, kiểu gặp gỡ này không tráng lệ, không kiêu sa giống như tiệc từ thiện buổi tối.
Gặp gỡ kiểu này, nhiều hơn nữa là có một chút quen biết, người tin tưởng người tiến hành nói chuyện trong một số phạm vi nhỏ mà thôi.
Nhưng, anh lại không thể không thừa nhận, gặp gỡ trong cái hội nhỏ bé này, tác dụng lại cực lớn. Cũng giống như hôm nay, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của bốn người lại khiến Nhiếp Chấn Bang lấy được không ít thông tin, ví dụ như, đã có người bắt đầu hành động, hơn nữa còn tìm thủ trưởng số năm làm ô dù. Mặt khác, còn có vấn đề một số dự án bắt đầu xin lại, và ở thủ đô, thái độ của các nhà và vấn đề nắm bắt. Những việc này đều sẽ không thể lần ra được.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đứng lên:
o Ba vị lão ca! Lời cảm tạ không cần phải nói nữa, tất cả đều không cần phải nói nhiều. Thế cục trước mắt lai khiến ba vị phải nhọc lòng rồi. Tuy Nhiếp Chấn Bang không thể gọi bỏ mình vì nghĩa, hy sinh vì nghĩa. Nhưng, lòng tự tin này vẫn có được. Mặc dù ngàn vạn người đều đã quyết, phần ý chí này tôi vẫn có được. Muốn tranh giành dự án từ trong tay tỉnh Lũng Tây, không khác gì cướp thịt từ trong miệng hổ. Tôi tuyệt đối không thể thờ ơ đứng nhìn. Đã có người muốn so chiêu, tôi đương nhiên sẽ tiếp chiêu.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến ba người đều trở nên nghiêm túc. Phương Lê nhìn Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng một phen xúc động. So sánh với mấy năm trước đây, Nhiếp Chấn Bang đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhớ lại, thời điểm năm đó động đất ở Vân Thục, Ba Thục. Là Chủ tịch một tỉnh, Nhiếp Chấn Bang dẫn đầu hàng ngũ tiến vào trung tâm trận động đất, lấy thân mình thử với hiểm nguy.
Mà hiện nay, Nhiếp Chấn Bang trở nên hiểu đạo làm việc làm người của kẻ bề trên rất nhiều. Lại quay đầu nhìn về hiện tại, tỉnh Lũng Tây, vụ án của tập đoàn Triệu Thị, đây là vụ án mà Kiều tổng quyết định. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại không chút do dự giao cho người bên dưới xử lý.
Người lao tâm đưa ra chế định, kẻ khổ tứ bị người khác quản chế. Việc này sao không phải là một kiểu thể hiện trưởng thành.
- Tốt! Đây mới là Nhiếp Chấn Bang trong ấn tượng của tôi, thẳng tiến không lùi, chí công vô tư, không hề sợ hãi. Tôi tin, lần này người cười cho đến sau cùng chắc chắn là tỉnh Lũng Tây.
Lương Viễn mở miệng nói, trong lời nói không nói ra tán thưởng và khâm phục.
Bốn người cùng bước ra khỏi khách sạn. May mắn là không gặp bất kỳ cán bộ lãnh đạo cấp nào, nếu không, bị người ta nhìn thấy, bị người ta nhận ra chắc chắn vô cùng khiếp sợ. Thư ký riêng của thủ trưởng số một Kiều tổng và Thư ký riêng của thủ trưởng số ba Mộc tổng, lại thêm một Chủ nhiệm văn phòng trung ương và một Nhiếp Chấn Bang nấp sau lưng bọn họ. Phe cánh này, chỉ có thể dùng hào hoa để hình dung. Trung kiên chủ chốt của đánh trận năm đó đều tụ tập ở đây, đang chuẩn bị làm gì vậy?
Tại cửa khách sạn, mỗi người đi một ngả. Nhiếp Chấn Bang lúc này mới bước vào xe riêng đang đợi bên cạnh. Vừa về đến tòa cao ốc Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang liền gọi điện cho Hạ Cương:
- Tiểu Hạ! Cậu sắp xếp thông báo cho các đồng chí khác bây giờ đến ngay phòng họp. Ngoài ra, thông báo cho Trưởng ban Thư ký bảo Tần Yến Ny lập tức dọn ra một phòng họp.
Theo mệnh lệnh của Nhiếp Chấn Bang đưa ra, lập tức toàn bộ nhân viên làm việc của cao ốc Lũng Tây đều bắt đầu hành động. Là văn phòng thường trú ở thủ đô, cao ốc Lũng Tây có không ít nhân viên công tác, có biên chế chính thức của công chức nhà nước. Người của Văn phòng thường trú, rất thoải mái nhẹ nhàng. Ở thủ đô, lấy lương của Lũng Tây, cuộc sống lại là cuộc sống của thủ đô. Nói một câu khó nghe, núi thì cao hoàng đế lại ở xa cuộc sống lại nhẹ nhàng thư giãn vô cùng.
Lại thêm, cao ốc Lũng Tây, cả tòa vật nghiệp đều thuộc quản lý của văn phòng thường trú ở thủ đô. Trừ đi chi phí hoạt động của văn phòng đại diện, khoản thu nhập thêm vẫn là không ít.
Tổng hợp để nói, cuộc sống ở đây nhẹ nhàng nhất. Nhưng, cũng có thời điểm không thoải mái. Cũng giống như lúc này, nhân vật đứng đầu Tỉnh ủy ở đây, ngoài ra trong tỉnh còn có không ít lãnh đạo ngồi trấn ở nơi này. Lúc này, mỗi một con người của văn phòng thường trú đều không dám chút lơ là và sơ suất.
Nhiếp Chấn Bang ra lệnh một tiếng, toàn bộ văn phòng thường trú ở thủ đô đều nhanh chóng bắt đầu hành động. Phòng họp cũng chuẩn bị xong một cách nhanh chóng.
Cùng lúc với Nhiếp Chấn Bang bước vào phòng họp, lúc này, Lưu Hiểu Mẫn cũng đã đứng dậy:
- Bí thư! Ai có thể thông báo được đều đã thông báo xong. Đồng chí Trần Khải Thuận của Sở Thương mại vừa đúng lúc đã đến Bộ Thương mại cho nên vắng họp.
Nghe thấy lời này, Nhiếp Chấn Bang sững lại. Cũng chỉ mới vừa đến thủ đô, Trần Khải Thuận có thể trực tiếp tìm đến Bộ Thương mại, bất kể là lãnh đạo nào, năng lực quan hệ xã hội này của Trần Khải Thuận cũng đáng để khẳng định.
Lập tức gật đầu, Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, nhìn quanh một lượt mọi người, nói:
- Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chủ yếu nhất vẫn là nhấn mạnh tầm quan trọng của lần này đến thủ đô. Lần này, sự việc liên quan đến đại cục phát triển của kinh tế toàn tỉnh Lũng Tây, sự việc liên quan đến lợi ích của năm mươi triệu quần chúng nhân dân, tất cả các đồng chí cũng cần phải có tinh thần và hợp sức trên dưới một lòng, toàn lực ứng phó.
Nhiếp Chấn Bang cũng không đem mọi việc nói ra. Về phần tồn tại lực cản cực lớn càng không nhắc đến. Sở dĩ mở cuộc họp này, mục đích chủ yếu chính là để cho tất cả mọi người nhìn thấy được thái độ và quyết tâm của Tỉnh ủy.
Về phần các nhân tố bên ngoài kia, nói ra chẳng những không có ý nghĩa, ngược lại sẽ tăng thêm áp lực mà thôi. Những người vào thủ đô lần này, ngoại trừ Lưu Hiểu Mẫn hơi có thể chịu đựng được bất ngờ, những người khác, e rằng nghe được tin này sẽ dọa cho mất mật. Kiến thức và đạo lý cơ bản này, Nhiếp Chấn Bang vẫn hiểu rõ.
Thời gian họp không lâu, sau khi lắng nghe mọi người báo cáo tiến triển công tác, Nhiếp Chấn Bang làm một tổng kết và khích lệ, lập tức tuyên bố tan họp.
Trở về phòng, Nhiếp Chấn Bang lại cầm lấy điện thoại. Tuy ngoài mặt Nhiếp Chấn Bang không hề sợ hãi, nhưng không có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang không có bất kỳ hành động nào. Việc nên làm vẫn cần phải làm.
Điện thoại vừa nối thông, bên kia liền truyền đến giọng nói của Lưu Chấn Đào:
- Bí thư! Sự việc có tiến triển gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận