Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1009: Vụ kí kết chấn động.

Lý Siêu Nhân rất tán thành ý kiến của Nhiếp Chấn Bang. Còn việc xây dựng đường cao tốc của Hồng Giang, Lý Siêu Nhân cũng đã xem xét kĩ lưỡng nhưng không thấy vấn đề gì cả. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu hợp tác với Nhiếp Chấn Bang. Dự án đầu tư phim ảnh của thành phố Lương Khê đã mang lại lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn Lý thị. Nhiếp Chấn Bang quả thật rất có tiếng nói cùng các mối quan hệ rộng trong giới doanh nhân ở đặc khu Đông Cảng.
Sau đó, trong dự án đầu tư ở tỉnh Ba Thục, tuy nói không phải Nhiếp Chấn Bang đứng đầu, nhưng sau khi Nhiếp Chấn Bang tiếp nhận thì sự phát triển đã được đẩy nhanh rõ rệt. Phải xác định được đường đi nước bước thì mới có thể thuận lợi được như bây giờ.
Mà lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại chịu trách nhiệm về Hồng Giang nên Lý Siêu Nhân vô cùng tự tin đầu tư mà không chút lo lắng. Dù cho Nhiếp Chấn Bang có điều hành hay không thì việc đầu tư vào Hồng Giang chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Đó cũng là sự tín nhiệm của ông đối với Nhiếp Chấn Bang.
Ngừng giây lát, rồi Lý Siêu Nhân cũng gật đầu nói:
- Được.
Sau đó, mọi người ở tỉnh Hồng Giang cũng bắt đầu bận rộn hơn. Trưởng ban thư kí Tỉnh uỷ Hứa Hồng Chuyên sắp xếp cho hai cha con chủ tịch Lý tạm nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh. Phó chủ tịch tỉnh, Uỷ viên thường vụ Chu Truyền Gia phân công Hoàng Chí Viễn bên Sở Thương mại cùng với Chu Đại Niên liên hệ khách sạn để bố trí phòng họp và các công tác chuẩn bị kèm theo.
Trong phòng chỉ còn lại Văn Bảo Quý và Nhiếp Chấn Bang. Vẻ mặt Văn Bảo Quý vẫn chưa hết kinh ngạc, sau hồi lâu mới sực tỉnh rồi nói:
- Bí thư Nhiếp, ngài thấy cuộc đàm phán sau đây…
Nhiếp Chấn Bang khoát tay nói:
- Cuộc đàm phán sau đây tôi không tham dự đâu. Đây là công việc của Uỷ ban Nhân dân tỉnh Hồng Giang. Đồng chí Bảo Quý, anh là bí thư Đảng bộ Uỷ ban Nhân dân tỉnh cơ mà, dù có một mình, anh cũng phải gánh vác được trọng trách chứ.
Những lời này khiến Văn Bảo Quý rất xúc động. Văn Bảo Quý không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại giao cho mình một việc quan trọng đến thế. Quả thực, đã là bí thư Tỉnh uỷ thì dù thế nào cũng có phần công lao trong các thành tích, nhưng việc đó do ai đứng đầu thì lại khác. Nếu Nhiếp Chấn Bang đã đặt vào tay hắn cuộc đàm phán này, lại dựa vào mối quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và tập đoàn Lý thị thì đó cũng là điều dễ hiểu. Thực chất người ta đến chính là vì nể Nhiếp Chấn Bang.
Nhưng bây giờ, bí thư Nhiếp đã giao toàn bộ trọng trách này cho mình, chẳng khác nào tặng cả công lao đứng đầu thành tích này cho mình. Điều này khiến Văn Bảo Quý không khỏi xúc động.
Chẳng trách những công việc trước đây của bí thư Nhiếp lại có thể trăm trận trăm thắng như vậy. Những bước đi như vậy, phong thái như vậy quả thực không thể là người tầm thường.
Sau một thoáng trầm ngâm, nét mặt Văn Bảo Quý trở nên kính cẩn hơn. Con người ta là như vậy, anh kính trọng tôi, tôi tự nhiên cũng phải kính trọng anh.
Lúc này hắn cảm thấy khiêm tốn một chút, hạ mình một chút, thậm chí xu nịnh một chút trước mặt bí thư Nhiếp cũng chẳng có gì sai. Nếu là trước đây, e rằng có nịnh hót đến sái quai hàm cũng chưa chắc đã có nổi thành tích này, nhưng giờ thì dễ như trở bàn tay.
- Bí thư Nhiếp, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để thực hiện tốt lần đàm phán này, nhất định không làm bí thư Nhiếp phải xấu mặt, cũng không để Hồng Giang phải chịu thiệt đâu.
- Văn Bảo Quý cam đoan với Nhiếp Chấn Bang như vậy.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, mấp máy nói nhỏ:
- Đồng chí Bảo Quý, không cần phải thế đâu. Tôi rất tin tưởng năng lực làm việc của anh. Điều anh còn thiếu chỉ là nền tảng mà thôi. Những việc tôi làm chính là để giúp anh gây dựng nền tảng. Những việc khác tôi chỉ có một yêu cầu, đó là trong quá trình đàm phán phải giữ vững một nguyên tắc: không được làm tổn hại đến lợi ích của đại đa số người dân Hồng Giang, việc phát triển Hồng Giang cũng không nên huỷ hoại môi trường, không nên hi sinh không gian sống của các thế hệ sau.
Được sự nhắc nhở này của Nhiếp Chấn Bang, coi như Văn Bảo Quý đã nắm được điểm mấu chốt của cuộc đàm phán. Quá trình đàm phán sau đó của đôi bên diễn ra vô cùng thuận lợi. Thực chất, đây là việc hai bên đều mong muốn, Văn Bảo Quý chỉ làm theo điểm mấu chốt mà bí thư Nhiếp đã chỉ dẫn.
Lúc này Lý Siêu Nhân không có mặt tại cuộc đàm phán. Lý Siêu Nhân đã có tuổi, những việc này cũng muốn dần dần giao phó cho con trai Lý Hạo Nguyên. Đây cũng là lí do mà Nhiếp Chấn Bang không có mặt tại cuộc đàm phán, bởi hắn biết rõ Lý Siêu Nhân sẽ không tham dự.
Có được tiền đề này, cuộc đàm phán trở nên vô cùng đơn giản.
Đôi bên nhanh chóng thống nhất được một số vấn đề mấu chốt.
Có thể nói đây là lần đàm phán thương mại thuận lợi nhất. Liên quan đến dự án đầu tư vài tỉ nhân dân tệ mà chỉ sau vài tiếng đồng hồ đã hoàn tất đàm phán. Sau khi hai bên kí vào biên bản ghi nhớ, Lý Hạo Nguyên và Văn Bảo Quý cùng đứng dậy, tươi cười bắt tay nhau. Văn Bảo Quý cười nói:
- Tổng giám đốc Lý, chúc hợp tác vui vẻ!
Lý Hạo Nguyên cũng cười đáp:
- Chủ tịch Văn, chúc hợp tác vui vẻ!
Kéo rèm nhìn ra ngoài, trời đã tờ mờ sáng. Giờ đã hơn 6 giờ sáng. Bao nhiêu năm qua, Văn Bảo Quý không nhớ nổi đã bao lâu mình không làm việc thâu đêm. Đến lúc có tuổi, Văn Bảo Quý cũng bắt đầu biết giữ gìn sức khoẻ hơn.
Giờ đây, tuy cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần của Văn Bảo Quý lại vô cùng phấn khởi. Ông ta dường như đã tìm thấy tuổi trẻ thứ hai của mình. Cảm xúc mãnh liệt chưa từng có này cứ dâng trào trong.
Nhìn Lý Hạo Nguyên, Văn Bảo Quý mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Lý, thấm thoắt mà trời đã sáng rồi. Tôi nghĩ thế này, chúng ta sang phòng ăn trước, ăn sáng uống cà phê cho tỉnh táo đã. Tôi sẽ cho người liên hệ với trung tâm triển lãm để chuẩn bị lễ kí kết.
Lý Hạo Nguyên nghe xong cũng cười nói:
- Chủ tịch Văn khách khí quá. Từ hôm nay, Lý thị chúng tôi đóng đô ở Hồng Giang rồi, sau này chắc chắn phải phiền đến ông giúp đỡ.
7: 00
Đây là lúc bắt đầu bữa sáng hàng ngày của khách sạn quốc tế Cảnh Thiên. Thời gian này, khách sạn đang đảm nhận nhiệm vụ tiếp đón khách cho Triển lãm du lịch nên mọi việc trên dưới đều phải hết sức coi trọng. Mọi đồ ăn thức uống đều được kiểm tra kĩ càng, chuẩn bị chu đáo.
7: 10, Văn Bảo Quý và Lý Hạo Nguyên cùng các nhân viên tuỳ tùng, cả đoàn mười mấy người rất hùng hậu bước vào phòng ăn. Sau bữa sáng đơn giản, đoàn người lại lên ô tô đến trung tâm triển lãm.
Khoảng 8: 30, Lý Lai Bảo, Phó chủ tịch tỉnh, Uỷ viên Thường vụ tỉnh Sở Nam bước vào phòng nghỉ cạnh phòng hội nghị của Trung tâm triển lãm quốc tế tỉnh Sở Nam.
Đêm qua Lý Lai Bảo được tin cha con Lý Siêu Nhân của tập đoàn Lý thị đặc khu Đông Cảng ghé thăm khu triển lãm của Hồng Giang. Tin này khiến Lý Lai Bảo vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tức. Sao lần này Hồng Giang lại được ưu ái đến vậy, lẽ nào tên Nhiếp Chấn Bang này lại có ma lực gì sao?
Trong lòng Lý Lai Bảo còn đang suy nghĩ hôm này phải làm thế nào để tiếp cận tập đoàn Lý thị, nào ngờ sáng sớm nay đã nhận được báo cáo của cấp dưới là, 9 giờ sáng nay Uỷ ban nhân dân tỉnh Hồng Giang và tập đoàn Lý thị đặc khu Đông Cảng sẽ tổ chức một lễ kí kết long trọng.
Tin này khiến Lý Lai Bảo sững người ra, rồi cuống cuồng lao đến đây.
Ông ta vừa bước vào, Văn Bảo Quý liền đứng dậy. Tuy không quen biết hắn, nhưng Lý Hạo Nguyên cũng không phải kẻ ngây ngô. Văn Bảo Quý đã phải đứng lên thì chắc hẳn người này địa vị cũng không tầm thường.
Văn Bảo Quý mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Lý, tôi xin giới thiệu với anh, đây là đồng chí Lý Lai Bảo, Phó chủ tịch tỉnh, Uỷ viên thường vụ tỉnh Sở Nam.
- Anh Lý, vị này cùng họ với anh đấy, đây là ngài Lý Hạo Nguyên, tổng giám đốc điều hành tập đoàn Lý thị đặc khu Đông Cảng.
Sau khi hai bên giới thiệu xong, Lý Lai Bảo liền mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Lý, chào mừng anh đến thăm tỉnh Sở Nam chúng tôi. Hi vọng anh sẽ tìm được những mục tiêu và cơ hội hợp ý mình ở đây. Nếu thuận tiện, anh cũng có thể ghé xem khu triển lãm của tỉnh Sở Nam chúng tôi.
Lý Hạo Nguyên khẽ mỉm cười. Lần này đến đây, tập đoàn Lý thị thực sự không chú tâm lắm, nhưng không ngờ lại ngẫu nhiên gặp được dự án thu hút đầu tư vào Hồng Giang. Hắn liền gật đầu nói:
- Vâng, chắc chắn rồi.
Do Lý Lai Bảo xen vào, mọi việc ở phòng hội nghị cũng phải tăng tốc hơn. Lẽ ra buổi kí kết đã được bố trí vào lúc 9 giờ sáng, nhưng lại bị Lý Lai Bảo trì hoãn một lúc. Ngoài ra, các phóng viên báo chí truyền thông tham dự cũng đã nhận được lời mời từ phía tổ chức.
9 giờ sáng, hàng trăm đơn vị thông tấn báo chí từ khắp nơi trên cả nước đã tề tựu ở đại sảnh, trong hội trường, đủ loại ống kính giá đỡ, máy quay, máy ảnh đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Có bức phông nền màu xanh lam nhạt đằng sau, bục kí kết trở nên hết sức trang trọng.
Nổi bật trên phông nền là hàng chữ “Lễ kí kết giữa Uỷ ban Nhân dân tỉnh Hồng Giang và Tập đoàn Lý thị đặc khu Đông Cảng”. Trong hội trờng, rất nhiều phóng viên đang xôn xao bàn tán, cũng không ít đồng nghiệp đang thăm dò tin tức từ phía những người làm công tác truyền thông của Hồng Giang. Hồng Giang đã trở thành ngôi sao sáng nhất trong lần triển lãm du lịch này.
Ngay sau đó, Văn
Bảo Quý và Lý Hạo Nguyên lần lượt bước vào hội trường. Hai bên đại diện cho tỉnh Hồng Giang và tập đoàn Lý thị, cùng kí tên vào bản thoả thuận hợp tác và trao đổi tài liệu cho nhau. Khi hai người vừa bắt tay nhau thì những ánh đèn flash trong hội trường cũng nháy sáng liên tiếp, cho thấy rõ sự quan tâm đặc biệt của giới truyền thông.
Tiếp đó, Văn Bảo Quý và Lý Hạo Nguyên cũng tiết lộ một số nội dung cơ bản của bản thoả thuận như: tổng mức đầu tư 7 tỉ nhân dân tệ, hoàn thành dự án trong vòng ba năm, tập đoàn Lý thị tham gia xây dựng ba con đường cao tốc của tỉnh Hồng Giang và được hưởng quyền thu phí đường cao tốc trong 25 năm.
Những thông tin này tuy ngắn gọn nhưng khi được công bố đã ngay lập tức gây chấn động lớn khắp cuộc triển lãm.
Tất cả những lãnh đạo của các tỉnh khác có tham gia triển lãm đều vô cùng ngưỡng mộ. Điền Húc Giang, chủ tịch tỉnh Hắc Thuỷ nheo mắt nói nhỏ:
- Lần này Hồng Giang thắng tuyệt đối rồi, Hồ Ngạn Bác hẳn phải bẽ mặt lắm.
Kế bên Điền Húc Giang là Lâm Mặc Hàn, chủ tịch tỉnh Liêu Đông. Tỉnh Hồng
Giang chính là nơi bí thư Nhiếp ở, Lâm Mặc Hàn cũng vô cùng khâm phục bước đi này của lãnh đạo cũ, nên chỉ cười nói:
- Anh Điền à, có khi lúc này Hồ Ngạn Bác cũng khấp khởi mừng thầm ấy chứ.
Ngừng giây lát, Lâm Mặc Hàn nói tiếp:
- Anh Điền, buổi triển lãm sau đây cũng đã ổn định rồi, hay là xem có lúc nào gặp bí thư Nhiếp đi?
Thông qua mối quan hệ với Nhiếp Chấn Bang, hai bênđều không còn xa lạ gì nữa. Điền Húc Giang năm nay đã gần 60 tuổi, hết nhiệm kì này là về hưu. Dù không còn cơ hội thăng tiến, nhưng ông ta vẫn còn con cháu. Nếu có thể tiếp cận được Nhiếp Chấn Bang, biết đâu con cháu mình lại có thể được như Lâm Mặc Hàn.
Nghĩ đến đây, Điền Húc Giang bèn gật đầu:
- Cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận