Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 601: Nói chuyện khiển trách

Một mình báo cáo?
Điều này khiến Dịch Minh Dương có chút sửng sốt, trong lòng cũng đang phán đoán. Thời gian sớm như vậy nhưng Điền Húc Giang người đã ở Mân Châu rồi, hoặc là tối qua đã đến, hoặc là đi suốt đêm đến đây. Tuy nhiên, bất luận là tình huống gì, đều đủ để chứng minh là tình hình rất cấp bách.
Từ tình hình của bản thân cho thấy, tình cảnh so với Điền Húc Giang cũng không tốt hơn là bao, đều là cán bộ mới điều đến, mình bây giờ ở trong tỉnh Phúc Kiến mặc dù vẫn là có quyền lên tiếng nhất định, nhưng cũng chỉ là quyền lên tiếng mà thôi.
Nếu có thể có được sự ủng hộ của Điền Húc Giang, đối với tình hình mình ở Tỉnh ủy cũng có ý nghĩa thúc đẩy. Dịch Minh Dương lập tức cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Được, đồng chí Húc Giang, đúng lúc buổi sáng tôi có một tiếng rỗi rãi, thế này, sau khi đi làm, anh trực tiếp đến đây đi.
Phòng làm việc của Dịch Minh Dương nằm ở tầng chín của trụ sở Tỉnh ủy. Số chín là số lớn nhất, ở Trung Quốc, số chín có hàm ý đại diện rất sâu. Ví dụ có các cách nói như đại vũ chú cửu đỉnh; ví dụ như cửu ngũ chí tôn; ví dụ, cửu cửu quy nhất…Vì vậy, Dịch Minh Dương cảm thấy rất hài lòng.
Phòng làm việc của Phó Bí thư Tỉnh ủy, đương nhiên là rộng rãi khoáng đạt, căn phòng khoảng một trăm bảy mươi đến một trăm tám mươi mét vuông. Khi Dịch Minh Dương đến cửa phòng làm việc của mình thì nhìn thấy ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư thành ủy thành phố Vọng Hải- Điền Húc Giang đã đợi ở bên cạnh rồi.
Dịch Minh Dương mỉm cười nói:
- Đồng chí Húc Giang, đợi lâu rồi, mau mời vào.
Dịch Minh Dương và Điền Húc Giang hai người lúc này giống như là sói gặp được cáo vậy, có thể gọi là lang có tình, thiếp có ý, giữa bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, vừa gặp mặt liền giống như là bạn cũ nhiều năm, có vẻ hết sức quen thuộc.
Trong phòng làm việc của Dịch Minh Dương, Dịch Minh Dương đích thân rót trà cho Điền Húc Giang, mỉm cười nói:
- Húc Giang, đây là trà đen chỉ Sở Nam mới có. Dùng lên cũng gần giống như Phổ Nhị của tỉnh Thái Vân, thử xem thế nào? Khi tôi đến tỉnh Phúc Kiến, đồng chí ở Sở Nam biếu tôi không ít, Đến lúc đó.. lấy một ít mang về đi.
Đây chính là kỹ xảo nói chuyện trong quan trường. Trong thể chế cũng thích cách nói cong cong thẳng thẳng này. Như Nhiếp Chấn Bang cán bộ lòng dạ ngay thẳng, đối với cả nước mà nói cũng là sự quý hiếm đó.
Điền Húc Giang lúc này cũng từ tốn, cái gọi là mài đao không mất kỹ thuật đốn củi, nói ra chính là đạo lý này. Chuyện này nếu như vội vã thì ngược lại không tốt, càng nóng lòng…thì chứng minh anh càng quan tâm, càng căng thẳng vậy thì rất có thể là sẽ mất đi không ít lợi ích…Chuyện này Điền Húc Giang đương nhiên sẽ không làm.
Uống một ngụm tao nhã, dường như hiểu được mùi thơm của trà đen, lập tức đặt chén trà xuống nói:
- Bí thư Dịch, trà ngon. Bí thư Dịch anh nói rồi, vậy tôi không khách khí nữa.
Dịch Minh Dương lúc này cũng mỉm cười, nói:
- Ha ha, đồng chí Húc Giang, anh thích là được, đợi lát nữa tôi bảo thư ký giúp anh gói lại một ít mang về.
Nói rồi, Dịch Minh Dương mỉm cười nói:
- Đồng chí Húc Giang…lần này đặc biệt đến Mân Châu, là có chuyện quan trọng gì sao?
Nói đến chính sự, Điền Húc Giang lúc này lại gật đầu, nói:
- Bí thư Dịch, gần đây trong thành phố Vọng Hải chúng tôi, có một số lời đồn không hay. Chủ tịch thành phố Chấn Bang bên này, trong thành phố đồn rằng Chủ tịch thành phố Chấn Bang và một nữ phóng viên của Đài truyền hình thành phố Vọng Hải chúng tôi rất gần gũi. Giữa hai người, quan hệ cá nhân rất rốt. Trong thành phố, một số cán bộ và quần chúng không rõ chân tướng, đều có chút cảm xúc, thành phố cũng có một số nghi ngờ đối với Chủ tịch thành phố Chấn Bang.
Những lời này về bề ngoài thì dường như thật sự là Điền Húc Giang đang suy nghĩ và lo lắng cho Nhiếp Chấn Bang. Nhưng trên thực tế, ý tứ thực sự trong lời nói lại rất rõ ràng, Điền Húc Giang đây là bày tỏ sự bất mãn với Nhiếp Chấn Bang.
Dịch Minh Dương cũng mỉm cười trong lòng một cái, Điền Húc Giang người này là tính toán như ý. Muốn không mất phí trả giá từ chỗ mình để đạt được chỗ lợi, muốn đưa mình làm khẩu súng để dùng, điều này sao có thể chứ.
Dịch Minh Dương lập tức cũng không chút biểu hiện, vẻ mặt cố ý giả bộ không biết, gật đầu nói:
- Bí thư Điền, như vậy thì không tốt rồi. Tôi thấy, trong này có phải là có hiểu lầm gì không. Chuyện không có căn cứ như vậy chỉ cười cho qua là được rồi. Không bị người khác ghen tị thì là tài trí bình thường. Chủ tịch thành phố Chấn Bang công tác xuất sắc, cương trực công chính, khó tránh khỏi đắc tội một số người. Bí thư Điền, anh làm người đứng đầu, duy trì sự ổn định của bộ máy, bảo vệ các đồng chí phía dưới đây là trách nhiệm không thể chối từ.
Lời này lại khiến cho Điền Húc Giang trong lòng cũng hận đến ngứa răng. Dịch Minh Dương ông không phải là người của hệ thống họ Chu sao? Chu gia năm đó bị Nhiếp Chấn Bang xử lý thảm thế nào, đến bây giờ có thể gọi là hoàn toàn lui khỏi vòng tròn này, ông còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Nhưng hận thì hận, việc nên làm vẫn là phải làm. Lúc này chỉ dựa vào lực lượng một mình mình vẫn là quá yếu ớt.
Thành phố Vọng Hải bên này, mình và Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là thuộc vào cán bộ trung ương trực tiếp quản lý. Nhưng trong việc quản lý thông thường vẫn là nằm trong phạm vi quản lý của Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến.
Chuyện này của Nhiếp Chấn Bang là thuộc vào vấn đề tác phong sinh hoạt, theo quy định thì trên tổ chức là có thể tiến hành nói chuyện khiển trách. Tuy nhiên, nếu muốn đạt được sự ủng hộ, trước mắt chỉ có thể là thông qua Dịch Minh Dương. Dịch Minh Dương thường ở Mân Châu, vẫn là quen thuộc ban lãnh đạo ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hơn mình nhiều.
Do ông ta hành động là thích hợp nhất.
Nghĩ đến đây, Điền Húc Giang cũng biết muốn đạt được nhiều lợi ích mang tính thực chất e là cũng không thực tế. Thành phố Vọng Hải bên này chỉ cần có thể bôi xấu Nhiếp Chấn Bang, hoặc là đuổi đi, mình nắm bắt đại cục Vọng Hải là đủ rồi.
Điền Húc Giang lập tức cũng không chậm trễ, nhìn Dịch Minh Dương nói:
- Bí thư Dịch, có một số lời tôi không biết có nên nói hay không. Nhiếp Chấn Bang đồng chí này mọi mặt đều rất tốt. Nhưng…lần này, với một người, phóng viên nữ tên Giang Nhược Hiên gì đó, đích thực là có một số chuyện không ra làm sao. Phóng viên nữ này, người trẻ tuổi mới tốt nghiệp được hai năm. Luận về lý lịch, luận năng lực, đều không phải là nhân vật đặc biệt ưu tú gì. Nhưng lại lớn tiếng ở Đài truyền hình thành phố Vọng Hải, đây không phải là làm việc tư sao? Ngoài ra, còn đưa cô phóng viên đó rêu rao khắp thành phố, tham gia vào tụ họp bạn học gì đó, khiến cho không ít cán bộ và quần chúng nhân dân thành phố Vọng Hải đều biết chuyện này. Là bán bộ cao cấp của Đảng, đồng chí Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, tác phong sinh hoạt thực sự quá không kiềm chế. Tôi kiến nghị, Tỉnh ủy nhất định phải xử lý và phê bình nghiêm túc.
Đối với lời nói của Điền Húc Giang, Dịch Minh Dương không đếm xỉa mang tính lựa chọn thôi. Đều là người trong quan trường, chút lối đi này về cơ bản đều rất rõ một đống lời nói này, có điều, chỉ là vì một lý do mà thôi.
Lúc này, điều mà Dịch Minh Dương suy nghĩ là, chuyện này có thể có ảnh hưởng tới Nhiếp Chấn Bang hay không, có thể được Tỉnh ủy thông qua hay không, có thể có được điểm lợi trong chuyện này hay không.
Vấn đề tác phong sinh hoạt, trong thể chế đây là vấn đề tuy lớn mà nhỏ. Không truy cứu cũng chỉ là cảnh cáo miệng một chút, kiềm chế một chút, bí mật một chút. Những thứ này đều là có thể. Cán bộ hiện nay không có bao nhiêu người dưới cái mông đều sạch sẽ. Trong ánh sáng của truyền thông, không ít lãnh đạo đảng chính quyền địa phương nuôi dưỡng tình nhân, hơn nữa còn là không chỉ có một. Những thứ này đều không phải là số ít.
Tuy nhiên, nếu nói lớn, đây cũng là vấn đề mang tính nguyên tắc, truy cứu ra, nghiêm trọng thì ngồi tù cũng không phải là không thể.
Nghĩ đến đây, Dịch Minh Dương cũng gật đầu nói:
- Đồng chí Húc Giang, chuyện này tin tức rất quan trọng, mức độ tính chất quan trọng. Thế này, bây giờ anh cùng tôi đến tìm Bí thư Kiều, chúng ta cùng báo cáo với Bí thư Kiều…
Tính toán này của Dịch Minh Dương rất khôn khéo. Điền Húc Giang ông không phải là muốn mượn cơ hội này chèn ép Nhiếp Chấn Bang, thậm chí là tiêu diệt Nhiếp Chấn Bang sao? Để một mình tôi ra mặt, chuyện này Dịch Minh Dương sẽ không đi làm đâu, muốn đi thì cùng đi, đây chính là thái độ của Dịch Minh Dương.
Trong phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Kiều Dịch Nhân. Lúc này Kiều Dịch Nhân đang nghe báo cáo công tác của Sở Công an tỉnh. Sau vụ án của Tập đoàn Á Hải, đối với toàn bộ quan trường tỉnh Phúc Kiến là một chấn động, Sở Công an tỉnh lại càng là khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ngay lúc này, thư ký Lương Viễn lại gõ gõ cửa, từ bên ngoài đi vào, ghé vào bên tai Kiều Dịch Nhân, thấp giọng nói:
- Bí thư, Bí thư Dịch và Bí thư Điền thành phố Vọng Hải cùng đến, nói là có chuyện vô cùng khẩn cấp muốn báo cáo với ngài một chút.
Mặc dù nói là thấp giọng, nhưng lúc này Giám đốc sở Lý của Sở công an tỉnh lại nghe rất rõ. Phó bí thư Tỉnh ủy và Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải cùng đến thăm viếng, Giám đốc sở Lý lập tức đứng dậy nói:
- Bí thư, ngài xem, nếu không buổi chiều tôi đến báo cáo với ngài?
Kiều Dịch Nhân lúc này cũng gật đầu. Dịch Minh Dương và Điền Húc Giang cùng đến, có thể chắc chắn tuyệt đối là thành phố Vọng Hải có chuyện gì. Trong này dự đoán cũng liên quan đến Nhiếp Chấn Bang, lập tức Kiều Dịch Nhân cũng gật đầu nói:
- Được, Giám đốc Lý, buổi chiều anh liên lạc với Lương Viễn một chút.
Giám đốc sở Lý từ cửa phòng bên này đứng dậy rời đi, Lương Viễn đi theo sau, liền mời Dịch Minh Dương và Điền Húc Giang vào.
Lúc này Kiều Dịch Nhân cũng đứng dây, haha cười nói:
- Đồng chí Minh Dương và đồng chí Húc Giang đến rồi. Mau mời ngồi…
Đợi Lương Viễn rót trà cho hai người xong, Dịch Minh Dương bên này, vừa nhận chén trà liền đặt trên bàn trà, lập tức lên tiếng nói:
- Bí thư Kiều, lần này đến chủ yếu là muốn báo cáo với ngài một chút về một số vấn đề của đồng chí Nhiếp Chấn Bang thành phố Vọng Hải…
Nghe được báo cáo của Dịch Minh Dương, mày của Kiều Dịch Nhân cũng nhíu lại một chút. Chuyện của Nhiếp Chấn Bang Kiều Dịch Nhân ít nhiều cũng là hiểu rõ. Cùng là con cháu quý tộc ở thủ đô, Kiều Dịch Nhân cũng hiểu được chuyện trong thủ đô. Đối với điều này, vừa nghe Kiều Dịch Nhân liền có quan niệm vào trước là chủ, lúc này sẽ tin ba phần.
Lúc này trong lòng Kiều Dịch Nhân cũng là vô cùng tức giận. Nhiếp Chấn Bang tiểu tử này quả thật là ba ngày không đánh thì nhảy lên nhà lật ngói. Thật quá mức rồi, không hiểu chút khiêm tốn gì sao? Lúc này thấy thái độ của Dịch Minh Dương và Điền Húc Giang, nhất định là muốn mượn cơ hội này chèn ép Nhiếp Chấn Bang. Nói không chừng, còn muốn mượn cơ hội này làm mất uy tín của mình. Lúc này thiên vị là không sáng suốt rồi.
Nghĩ đến đây, Kiều Dịch Nhân cũng trầm giọng nói:
- Chuyện này thực sự rất nghiêm trọng. Có điều, không điều tra mà hoàn toàn nghe lời đồn đường phố thì hình như có chút không công bằng. Tôi thấy thế này, trước tiên để đồng chí Minh Dương thay mặt tổ chức tìm Nhiếp Chấn Bang nói chuyện khiển trách. Sau đó, do Ban Tổ chức Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật phái ra một tổ công tác, tiến hành điều tra một chút. Có thì phải sửa không có thì cố gắng thêm, đồng chí Minh Dương, anh thấy thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận