Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 779 - Sự ủng hộ của Tổng Bí thư Thẩm.

Nhìn dáng vẻ này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn cũng hiểu, cũng chẳng phải là thanh niên mới lớn, về tuổi tác mà nói, Lưu Côn lớn hơn Nhiếp Chấn Bang hai tuổi, bây giờ đều đã ba mươi mấy. Nhiều năm như vậy ở thương trường, tuy không ở trong thể chế, nhưng khả năng quan sát lời nói và sắc mặt vẫn rèn luyện được.
Dừng một lát, Lưu Côn nói:
- Anh Ba, có phải là tai bay vạ gió rồi không?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ định, lúc trước lo lắng là vì mình chưa thăm dò rõ ràng điểm mấu chốt của nhà họ Hứa, nếu tùy tiện hành động khó tránh khỏi sẽ có chút lo ngại. Dù sao, thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn, thêm một người bạn là thêm một con đường đi.
Đây cũng chính là nguyên nhân của việc Nhiếp Chấn Bang đặc biệt hẹn Lưu Côn ra đây hỏi rõ vụ việc này, bọn Dương Trí mặc dù là thế hệ con cháu của thủ đô
Nhưng trong cái vòng tròn này, có việc gì đều không giấu được. Đám người Lưu Côn, Triệu Tinh Long ở trong cái vòng nàynày cũng có không ít tiếng tăm, sự việc nhỏ này, đương nhiên giấu không nổi bọn họ.
Hiện nay, đã biết đầu đuôi câu chuyện, nhà họ Hứa đã quyết tâm thì mình cũng không cần phải băn khoăn nữa. Chẳng qua là một Bí thư Thành ủy mà thôi, không làm khó được mình.
Xua xua tay, Nhiếp Chấn Bang đứng lên nói:
- Côn, hôm nay nói đến đây nhé! Tôi vẫn còn một số việc, có thời gian, các cậu cùng đến tỉnh Ba Thục, chúng ta tâm sự. Đến lúc đó, tôi có một số việc nói với cậu và Tinh Long, cam đoan các cậu sẽ có hứng thú.
Lưu Côn hơi ngờ vực, nhưng, Nhiếp Chấn Bang không nói, Lưu Côn cũng không thể hỏi. Tính cách của anh Ba, anh ta hiểu rõ. Đi cùng anh Ba sẽ không bị thiệt thòi, điều này có thể khẳng định. Bản thân mình cũng có thể nói là cùng một con đường với anh Ba bước ra, Dương An Bang phát triển, mình phát triển, lại đến Triệu Tinh Long phát triển, điều này đủ để nói lên tất cả. Hiện nay, tuy ở tỉnh Ba Thục anh Ba không có ý để cho đám bọn mình nhúng tay vào, nhưng Lưu Côn hiểu rõ đó là tránh tị hiềm. Chính phủ cũng không vui lòng nhìn thấy sự xuất hiện của công ty tư nhân Trust nắm trong tay nền kinh tế quốc gia. Mặc dù công ty này là con cháu quý tộc của thủ đô nắm giữ, như vậy cũng không được.
Lập tức gật đầu cười nói:
- Cũng được, anh Ba đã nói vậy, vậy em và Tinh Long đến lúc đó cần phải đi quấy rầy một phen.
Bước ra khỏi quán cà phê, Nhiếp Chấn Bang vẫy một chiếc taixi đến nhà mình, cụ bà cũng từ căn nhà cũ trước kia dọn đến ngôi nhà hiện nay, còn cha Nhiếp Quốc Uy hiện tại cũng ở đây, thân phận của Phó Thủ tướng nên trong căn nhà này sắp xếp mấy viên cảnh vệ, cũng may nhà đủ lớn, sắp xếp mấy người về cơ bản cũng không có gì đáng nói.
Ngồi với cụ bà một lát, cụ bà tỏ vẻ rất vui vẻ, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, lối tư duy có phần không theo kịp.
Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, Nhiếp Chấn Bang lấy điện thoại di động bấm số của Hoàng Vân Sơn thư ký riêng Tổng Bí thư Thẩm.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đã suy nghĩ cẩn thận, Tổng Bí thư Thẩm là ai, là lãnh đạo quốc gia, trăm công ngàn việc bận không hết, nếu lại thêm một số việc bên ngoài thì lại càng thêm bận rộn.
Thời điểm này, lại nói chuyện rất dễ dàng. Đây cũng là Nhiếp Chấn Bang nắm giữ rất rõc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tổng Bí thư Thẩm. Điện thoại reo lên hai tiếng đã nối thông, bên kia, truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoàng Vân Sơn:
- A lô!
Nhiếp Chấn Bang cũng đã điều chính xong trạng thái tâm lí của mình, nói:
- Tỵ ca, bận không?
Hoàng Vân Sơn rất quen thuộc giọng nói của Nhiếp Chấn Bang. Dừng lại một lát, giọng nói sang sảng của Hoàng Vân Sơn truyền đến:
- Chấn Bang hả? Về Bắc Kinh lúc nào vậy?
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Anh Hoàng, không giấu anh, đến lúc bốn giờ chiều, đến chỗ bệnh viện quân đội một lát. Anh Hoàng, Tổng Bí thư bây giờ có rảnh không?
Không cần đến mức phải nói trắng ra, nói như vậy, đủ để Hoàng Vân Sơn hiểu. Lúc này, Hoàng Vân Sơn cũng hơi ngập ngừng, trả lời:
- Điện thoại của cậu tới thật đúng lúc, Tổng Bí thư Thẩm tối nay cùng phu nhân tham dự yến tiệc chiêu đãi Thủ tướng Anh, buổi tiệc khoảng chín giờ tối sẽ kết thúc, cậu đến thẳng Thính Tùng Các đi.
Là Chủ tịch tỉnh Ba Thục, giấy thông hành đại nội hiện nay Nhiếp Chấn Bang vẫn có đầy đủ toàn bộ giấy tờ, dù là như thế, buổi tối đến nơi này, Nhiếp Chấn Bang cũng qua dày đặc cảnh vệ.
Vào nơi ở của Tổng Bí thư Thẩm, trong phòng khách của Thính Tùng Các ngồi chưa đến năm phút, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Tổng Bí thư Thẩm, ngay sau đó Tổng Bí thư Thẩm và Hoàng Vân Sơn một trước một sau lần lượt bước vào.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Tổng Bí thư Thẩm gật đầu, nói:
- Chấn Bang đến rồi đấy à? Đến thư phòng của tôi nói chuyện nhé!
Cùng bước vào thư phòng, rất nhanh Hoàng Vân Sơn đã bê hai tách trà đến. Nhận lấy tách trà, Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, là lực lượng trung kiên của hệ phái Tổng Bí thư Thẩm nên điểm tự tin này của Nhiếp Chấn Bang vẫn phải có, nói đùa:
- Vẫn là trà của chỗ thủ trưởng ngon. Đại Hồng Bào cao cấp.
Tổng Bí thư Thẩm vừa nghe đến đây, cũng cười mắng:
- Thằng nhóc, đã ngồi trấn ở một phương còn không yên như thế, một chút trà này, cậu vẫn còn nhìn thấy trong mắt sao? Lần này lên đây, có việc phải không?
Bị Tổng Bí thư Thẩm nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang hơi ái ngại, gật đầu nói:
- Thủ trưởng, cũng thật sự có việc muốn báo cáo với ông.
Dừng một lát, thấy ánh mắt của Thẩm Tú Siêu chăm chú nhìn mình, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Thủ trưởng, sau khi nhậm chức ở Ba Thục, tôi dựa vào cục diện và tình hình thực tế của Ba Thục, tổng hợp tư tưởng mở rộng phát triển phía tây của đất nước, lập ra kế hoạch phát triển kinh tế của tỉnh Ba Thục. Nửa năm qua, tình hình thực thi, tổng thể mà nói vẫn là làm vừa lòng người... Trong quá trình nửa năm thực hiện này, cũng phát hiện ra Ba Thục có không ít vấn đề, là tỉnh dân số lớn, là tỉnh diện tích lớn, toàn tỉnh coa hai mươi thành phố địa châu, cộng thêm một thành phố cấp phó tỉnh. Từ trước mắt nhìn thấy, tư tưởng cứng nhắc, không coi trọng tình hình thực tế, mơ mộng hão huyền là hiện tượng rất phổ biến. Tổng hợp lại để cân nhắc, tôi cảm thấy thực thi chế độ tỉnh quản huyện ở Ba Thục là rất cần thiết. Một mặt, có thể tăng cường sự chỉ đạo trực tiếp của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, tránh cho thành phố cấp huyện ở dưới phải đi đường vòng, không đi đường vòng. Mặt khác, về tài chính và các vấn đề phê duyệt kế hoạch, cũng có thể nâng cao hiệu suất, phối hợp trăm triệu nhân khẩu Ba Thục làm cơ sở thực thi kế hoạch đầu tư...
Báo cáo với Tổng Bí thư Thẩm tình hình này cũng là ý tưởng nảy sinh bột phát của Nhiếp Chấn Bang. Tỉnh quản huyện, hiện nay xem xét các tỉnh thành trong cả nước đã thực hiện thí điểm có thể thấy hiệu quả nhận được rất tốt. Trước đây bị Tăng Thái Bình bác bỏ, Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý, nhưng đã biết việc của nhà họ Hứa, Nhiếp Chấn Bang cũng thay đổi ý định, phía dưới đã không thể ngăn chặn, vậy dứt khoát phải từ phía trên.
Về phần ý kiến của các thành viên khác trong bộ máy lãnh đạo thành phố cấp địa, Nhiếp Chấn Bang tin rằng, đây hoàn toàn không phải là vấn đề. Một thành phố cấp 3 quan trọng làđơn giản là quyền nhân sự. Trên thực tế, các tỉnh thành đang trong quá trình thí điểm, quyền tiến cử xếp đặt nhân sự của các huyện thị phía dưới vẫn là vẫn là các thành phố cấp địa. Trên tỉnh, nói là trực tiếp quản lý, thực ra hơn một nửa vẫn là tôn trọng ý kiến của thành phố cấp địa. Nhưng làm như vậy vẫn là cho tỉnh mượn lý do để trực tiếp nhúng tay vào, cũng giống như thành phố Thường Hồng hiện nay vậy.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Tổng Bí thư Thẩm cũng rơi vào trầm tư, là lãnh đạo Đảng và đất nước, lời nói việc làm đều phải suy nghĩ thấu đáo, mọi lúc đều phải tự xét lại bản thân, hoàn toàn không thể vì Nhiếp Chấn Bang là hệ phái của mình mà có thể thoải mái.
Chính sách quốc gia không giống như địa phương. Ở địa phương, chính sách sai lầm, có một chút tổn thất, vẫn có thể chịu đựng, quay đầu cũng dễ dàng. Nhưng, đối với cả một đất nước sẽ không giống nhau.
Đã đến tầng lớp của Tổng Bí thư Thẩm, đã đứng ở vị trí này, đấu tranh chính trị hoàn toàn không phải là duy nhất. Điểm này, không riêng gì Thẩm đế, các nhà trong thủ đô cũng cùng một thái độ. Có chút xung đột, nhưng đều phải duy trì kiềm chế. Nếu không, chỉ toàn là đấu tranh, phát triển ra sao, tiến bộ thế nào.
Trầm ngâm giây lát, Tổng Bí thư Thẩm nói:
- Chế độ tỉnh quản lý huyện, thông qua mười mấy năm thí điểm ở tỉnh Giang Nam thì sự thật chứng minh, vẫn thật sự nên tiến hành. Một mặt, thăm dò một con đường tinh giản cơ cấu, mặt khác, tăng cường liên hệ giữa hai cấp tỉnh huyện. Tổng thể mà nói vẫn là có thể. Việc này, tôi sẽ bàn bạc thương lượng với bên Lãnh tổng, lấy tỉnh Ba Thục làm tỉnh thí điểm của khu vực nghèo khó phía tây.
Nói đến đây, Tổng Bí thư Thẩm dừng lại một chút, nhìn Nhiếp Chấn Bang bên cạnh lại tiếp tục nói:
- Chấn Bang à! Vị trí hiện nay của cậu không dễ ngồi. Đang trong quá trình thí điểm, phải nắm vững đại cục, phải duy trì sự ổn định đoàn kết của bộ máy, duy trì ổn định các thành phố cấp địa trong toàn tỉnh. Việc này rất quan trọng, đây cũng là một tiêu chuẩn cân nhắc quan trọng thử thách năng lực chấp chính và năng lực chính trị của cậu. Đến lúc đó, không riêng gì tôi, mấy đồng chí ở Bộ Chính trị cũng sẽ chú ý chuyện này, việc này liên quan đến vấn đề vận mệnh tiền đồ của anh cậu phải nắm chắc.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, trong lòng hơi xúc động, lời đã nói đến mức độ này thì ý của Tổng Bí thư Thẩm đã quá rõ ràng, đây cũng là lần đầu tiên Tổng Bí thư Thẩm biểu đạt rõ ràng ý tứ này, cách nhiệm kỳ mới chỉ còn một năm rưỡi đã nói như vậy chứng tỏ Tổng Bí thư Thẩm đã có quyết định.
- Thủ trưởng, xin anh yên tâm. Tôi nhất định theo tinh thần chỉ thị của thủ trưởng, nghiêm túc học tập và quán triệt chắc chắn chính sách của trung ương, học tập kinh nghiệm thành công của các tỉnh thành anh em khác, làm tốt công tác cải cách chế độ tỉnh quản lý huyện.
Ở trước mặt Tổng Bí thư Thẩm, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể tùy tiện kêu lên.
Tổng Bí thư Thẩm lúc này cũng xua tay, cười mắng:
- Được rồi, được rồi. Tiểu tử cậu, học được kiểu này lúc nào thế. Tác phong đến nơi đến chốn, vẫn nên tiếp tục duy trì, có khó khăn gì, có thể tìm tôi, tìm đồng chí Kiều Dịch Nhân giải quyết.
Sau khi từ chỗ Tổng Bí thư Thẩm đi ra, Nhiếp Chấn Bang không về tứ hợp viện, mà quay về bên tòa cao ốc Ba Thục.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang vừa thức dậy, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa, Tăng Thái Bình đã đứng bên ngoài, hơi có thâm ý nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch Nhiếp đã dậy rồi, lúc nãy Bộ trưởng Kiến Đông gọi điện bảo hai chúng ta cùng đến đó.
Không thể tránh khỏi Tăng Thái Bình không nghi ngờ, vừa sáng sớm hôm nay, chưa đến bảy giờ đã nhận được điện thoại của Thạch Kiến Đông, việc này rõ ràng là không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận